Chương 3

“Bây giờ có thể là do luân hồi lại bắt đầu, phong ấn bị phá huỷ, năng lượng tâm linh thoát ra khắp thế giới. Tất cả chúng sinh đều tiến hóa nhờ năng lượng tâm linh thuần khiết này. Kết quả là sản sinh ra một số thiên tài địa bảo, cả con người và chim bay cá nhảy đều mở ra linh trí. Một lần nữa quay lại vạch xuất phát, chậm rãi bắt đầu tu luyện, mở ra thời đại tiên hiệp huyền huyễn…”

Tề Nguyễn nói xong một hơi, hai mắt lại sáng lên, nhìn Ngôn Mộ tự tin nói: “Theo kinh nghiệm và xác suất tổng quát của chị, loại nguy hiểm sinh học là loại phổ biến nhất. Nhìn theo tình huống này của chúng ta, đã lâu như vậy mà chưa xuất hiện zombie thì thật giống kiểu bị người ngoài hành tinh xâm lược!”

Nói xong, cô ấy thần bí chỉ tay ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Những thứ đó nhất định là tiên phong của nền văn minh ngoài hành tinh!"

Khi Tề Nguyễn mới bắt đầu nói, Ngôn Mộ vẫn chăm chú lắng nghe, nhưng càng nghe càng không nói nên lời: "Kinh nghiệm của chị? Kinh nghiệm của chị lấy ở đâu ra?"

Tề Nguyễn: "..."

Có thể em không tin…

Đây là trích từ ba triệu cuốn tiểu thuyết của Tấn Giang (*)….

(*) Một app đọc truyện của Trung Quốc.

Tất nhiên, Tề Nguyễn không để bộ mặt "Thiếu chuyên nghiệp" như vậy của mình bị vạch trần trước mặt người khác, vì vậy cô ấy chỉ ho khan vài cái rồi lại lúng túng đổi chủ đề.

"Trong tình huống bình thường, bất kể là loại tận thế nào, xác suất có được không gian di động hoặc trang viên có khả năng canh tác đều tương đối cao..."

Tề Nguyễn nhìn Ngôn Mộ với vẻ mặt như muốn nói rằng cô ấy sẽ kiếm được rất nhiều tiền khi nghe thấy bạn, nói: “Nếu em thấy điều gì đó kỳ lạ, hoặc nếu có một mặt dây chuyền hay vòng tay ngọc bích được truyền lại từ gia đình thì em có thể thử vài giọt máu, có lẽ nó sẽ chấp nhận chủ nhân! Đến lúc đó, những người trồng rau và nuôi gà ít nhất sẽ không chết đói. . . "

Tuy nhiên sau khi nghe được lời nói của Tề Nguyễn, vẻ mặt Ngôn Mộ bỗng nhiên có chút kỳ lạ.

Một lúc sau, cô đưa tay móc sợi chỉ đỏ quanh cổ, một tấm ngọc sáng bóng có màu trắng sữa nhạt được cô lôi ra.

Cô nhìn Tề Nguyễn, nghiêm túc nói: “Em có…Ngọc bội gia truyền thật đấy!”

Tề Nguyễn:…

Tề Nguyễn mặt không biểu cảm nhìn Ngôn Mộ.

Chỉ trong thoáng chốc, bầu không khí chìm vào im lặng.

Không bao lâu sau, hai người bỗng nhiên quay đầu, tầm mắt đồng thời rơi vào con dao phay đang ở trên thớt cạnh bàn làm việc.

Vẻ mặt Ngôn Mộ có vẻ cao thâm khó đoán.

Nếu mở ra được không gian trong ngọc bội…

Không biết bản thân có nhiều thịt không…

Vẫn là có thêm nhiều loại thức ăn…

Vẫn là nuôi thêm mấy con gà…

Nửa tiếng sau, Tề Nguyễn nhìn ngón tay bị cuốn như lạp xưởng của Ngôn Mộ. Lại nhìn sự khó ở của cô hiện rõ trên mặt, ngượng ngùng cười.

“Được rồi…” Biểu cảm của cô ấy có chút xấu hổ: “Chắc là….Chắc là chúng ta không phải nữ chính.”

Ngôn Mộ: “…”

Tề Nguyễn nói xong, thấy sắc mặt Ngôn Mộ không được tốt liền nói: “Thật ra không có không gian không nhất định là chuyện xấu, cái loại bàn tay vàng như không gian tuỳ thân thì thường chỉ có nhóm vai chính và nam nữ phụ pháo hôi mới có….

“Hiện tại chúng ta không phải vai chính nhưng ít nhất không liên quan gì đến nhóm vai phụ pháo hôi.”

Thâm tâm Tề Nguyễn cực kỳ cảm động.

Cô ấy ba hoa khoác lác đến mức bản thân mình gần tin cơ mà…

Ngôn Mộ: “…”

“Bà đây điên mới tin bà chị này!!!”

Cô cạn lời mà trợn trắng mắt với Tề Nguyễn, chầm chậm lau vết máu khô trên ngọc bội rồi lại nhét vào trong áo.

Nêu cô tin tưởng Tề Nguyễn một lần nữa thì cô chính là…

……

Chỉ là trải qua một màn ồn ào như vậy, dù là Ngôn Mộ hay Tề Nguyền đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít.

Đợi đến lúc Ngôn Mộ nhìn thấy rắn khổng lồ, kiến khổng lồ và cả mấy con rắn khổng lồ không ở lại nhà ăn lâu thì cả hai đều cảnh giác rời khỏi nơi trú ẩn, lúc này cả hai mới hoàn toàn thả lỏng.

Hai người tức khắc có cảm giác như mình vừa đi dạo một vòng địa ngục, cái cảm giác mà tìm được đường sống trong chỗ chết thật thoải mái làm sao!