Tư Nam cất bước đi về phía Ngôn Mộ, thân người cao lớn, khuôn mặt đẹp trai, trên mặt còn mang theo tươi cười xán lạn khiến người ta choáng váng. Dường như những lời sắc bén trước kia hai người nói với nhau chưa từng xảy ra.
Vẻ mặt của anh thành khẩn nói: "Cảm ơn cô đã giúp tôi, có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được, tuyệt đối sẽ không từ chối."
Trần Lâm cũng ba chân bốn cẳng cọ đến, cười hì hì nói: "Cô em Vô Kỵ, tạo hình này của cô em cũng rất lạ nha, cõng theo cái nồi đen là chuẩn bị cosplay ninja rùa à?"
Ngôn Mộ theo thói quen không để ý đến anh ta, suy nghĩ một lát thì nói: "Mấy người có thể cho tôi một bộ phận của cây dây leo biến dị này không?"
"Đúng là có thể.." Nét mặt Trần Lâm hơi nghi hoặc một chút: "Chẳng qua cô muốn cái này làm gì?"
Ngôn Mộ nhìn chằm chằm hai người Trần Lâm và Tư Nam, trở tay chỉ vào cái nồi sau ưng, nét mặt có chút thành khẩn: “Nói ra có thể các người không tin, thực ra tôi là đầu bếp!"
Nếu những thứ sinh vật biến dị này đều không có tác dụng phụ, có thể làm thành đồ ăn được, sau tận thế nguy cơ sinh tồn lớn nhất đã được giải quyết một nửa mà!
Trần Lâm: "..."
Tư Nam: "..."
Bọn họ thật sự không tin!
Mấy phút sau, nhìn Ngôn Mộ mang theo một đoạn dây leo màu xanh đen bỏ vào balo rồi chuẩn bị rời đi. Tư Nam do dự một chút, vẫn gọi cô lại.
"Tốt nhất vào giữa trưa mười hai giờ hôm nay nên xử lý vài sinh vật biến dị xuất hiện...."
Nét mặt Tư Nam vô cùng chân thật: "Nguyên nhân bây giờ tôi không thể giải vì rất phiền phức, cô có thể sẽ không tin, tóm lại... Cô thử một chút là biết!"
Điều này giống với chuyện hôm qua Ngôn Mộ và Tề Nguyễn đã giải thích với mẹ Tề, đột nhiên nghe thấy lời nói phản khoa học ngoài sức tưởng tượng của loài người, quả thực rất khó khiến người ta tin phục.
Mà Trần Lâm bên kia cũng tràn đầy phấn khỏi cung cấp kinh nghiệm: "Trong nhà cũng nên có chuột nhỉ, dụ ra xử lý là được rồi. Cô đã cứu nhóm người chúng tôi, chúng tôi sẽ không hại cô."
Nét mặt Ngôn Mộ có vẻ ý vị thâm trường, dừng một lát mới tiếp tục đi về phía trước, đưa lưng về phía họ rồi phất phất tay: "Cảm ơn, tôi sẽ thử xem sao."
Nhìn bóng dáng dần biến mất trong tầm mắt của Ngôn Mộ, nét mặt Trần Lâm có vẻ hơi buồn bực, quay sang nói với Tư Nam: "Cậu nói xem... Cô ấy có ý gì?"
"Có hai ý có thể nói đến." Sắc mặt Tư Nam vô cùng bình tĩnh: “Thứ nhất, cô ấy đang lừa nhóm chúng ta. Thứ hai, cô ấy đã hiểu rõ chuyện này!"
Có thể... Còn sớm hơn cả bọn họ!
"Ngoan của tôi!" Nét mặt Trần Lâm tràn đầy cảm thán: "Thì ra cô em Vô Kỵ mạnh mẽ như vậy à..."
Tư Nam: "..."
Anh thực sự rất muốn nói, cô gái vừa rồi không phải tên Vô Kỵ.
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng bọn họ: "Cái này... Mấy người vừa rồi có từng thấy một cô bé nhỏ chừng mười bảy, mười tám tuổi không?"
Tư Nam quay đầu, đối diện lập tức Tề Nguyễn ăn mặc không khác gì Ngôn Mộ.
Đặc biệt là cái nồi đen kia, có độ nhận diện rất đặc biệt.
Tư Nam, "..."
Trần Lâm cũng nhìn thấy cái này, nhỏ giọng hỏi: "Cô gái này có quan hệ gì với cô em Vô Kỵ kia nhỉ?"
Nét mặt Tư Nam rất đặc sắc, nửa ngày sau mới nói: "Vừa rồi không phải cậu đang hỏi Chu Chỉ Nhược à!"
Trần Lâm: "?"
Tư Nam: "Cô ấy chính là Chỉ Nhược của cậu!"
Trần Lâm: "..."
Lúc này, Tề Nguyễn cũng thấy rõ mặt Tư Nam, chỉ thoáng chốc đã thốt ra: "Mẹ nó... Triệu Mẫn!"
Tư Nam: "..."
Con mẹ nó...
“Đây hẳn là lần gặp gỡ định mệnh!”
“Vô Kỵ đến, Vô Kỵ lại đi, Chỉ Nhược đã tới rồi, nhưng Mẫn Mẫn vẫn còn nán lại nơi đây…”
“Là đóa sen nước xinh đẹp dịu dàng ở vùng sông nước Giang Nam, hay là đóa hồng đầy gai lại lóa mắt trong rừng? Là máu muỗi dính lên tay hay là nốt ruồi son trên ngực? Là cơm dính trên mặt tường hay ánh trăng sáng ngoài của sổ…”
“Vô Kỵ, cô gái lạnh nhạt vô tình, nợ tình cô còn thiếu phải làm thế nào đây…”
“Bốp!”
Tư Nam duỗi tay, dùng một cái tát để kết thúc vai diễn độc thoại của Trần Lâm.
Lúc này, Tào An với thân hình cao to đã quấn đống dây leo biến dị thành từng cuộn đang định tiến đến. Nhìn thấy tình cảnh như vậy, đôi chân vừa di chuyển, bỗng kéo giãn khoảng cách với Trần Lâm thêm một lần nữa.
Trần Lâm: “......”
Anh ta nhe răng trợn mắt xoa nhẹ cái ót của mình, quan sát biểu cảm nguy hiểm của Tư Nam, những lời bông đùa còn kẹt lại cũng nhanh chóng bị nuốt xuống bụng, không dám trêu chọc Tư Nam nữa.