Trần Lâm: "Haizzz mẹ nó, Cô em Vô Kỵ à, cái miệng này của em cũng rất lanh lợi nha, ha ha ha ha...."
Mặc kệ cảm giác mất hết tri giác của hai chân hôm qua thế này, hoặc là cảm giác bị trói chặt không thể hành động ra sao, thái độ Tư Nam luôn rất thoải mái. Dường như là chuyện anh ta gặp phải chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể, không có biểu hiện ra chút gì gọi là khủng hoảng và bất an bởi vì sự thay đổi cực lớn của thế giới.
Cho đến bây giờ, lần đầu tiên anh ta mất bình tĩnh như thế, ngũ quan đẹp trai có hơi biến thành màu đen, nét mặt nhìn Ngôn Mộ cũng đã có hơi nghiến răng nghiến lợi: "Cuối cùng cô có nguyện ý giúp tôi hay không?"
Thấy tình hình này, tâm trạng Ngôn Mộ lập tức sảng khoái, lần đầu tiên lộ ra tươi cười với Tư Nam, ý vị thâm trường nói: "Nếu đã là yêu cầu của Mẫn Mẫn, dĩ nhiên anh đây sẽ không từ chối!"
Tư Nam: "..."
Cô, đủ rồi đó!
Sau khi Mộ Ngôn nói xong câu đó thì không tiếp tục nói nhảm với Tư Nam, bắt đầu làm công tác chuẩn bị thật cẩn thận rồi đến.
Thực ra từ lúc Tư Nam mở miệng cầu cứu, Ngôn Mộ đã chuẩn bị xong công tác chuẩn bị rồi.
Trong lúc đó bọn họ cũng không có mối thù sinh tử gì, đúng lúc hôm qua phát sinh một chút ma sát nhỏ đều chỉ vì sinh tồn và tự vệ, dưới tình huống đủ khả năng thì Ngôn Mộ cũng không để bụng mà ra tay giúp đỡ.
Tận thế đến, đối với việc giữ cảnh giác với mọi thứ là tố chất nhất định phải có được. Nhưng cái này không có nghĩa là cô sẽ vì chuyện nhỏ mà bỏ qua việc lớn, vứt bỏ bản tính thương người và thiện lương bẩm sinh của loài người!
Ngôn Mộ chậm rãi đi đến bên cạnh bồn hoa, làm cho Tào An cái người có dáng người khỏe mạnh tạm thời ổn định lại rồi cầm hai cây dao đã bị đá ra lúc trước. Sau đó cô cầm chuôi dao, lấy dây thừng từ trong balo ra, cột dao vào trong gậy gỗ mà cô lấy được từ trong bếp ăn ngày hôm qua.
Trần Lâm nhìn ra Ngôn Mộ dường như đã tính trước cả, lại nhịn không được muốn trêu cô: "Cô em Vô Kỵ à, gốc thực vật biến dị này hiện nay chỉ lớn lên thành ba gốc chính. Cô em không cần phiền phức như thế, trực tiếp chặt đứt nhóm chúng tôi thì coi như xong việc ấy mà!"
Tiếng nói của Trần Lâm vừa ra, Ngôn Mộ còn chưa kịp nói gì, Tư Nam lập tức hông đồng ý: "Không thể nói như vậy, có cơ hội, cô hãy cẩn thận một chút nào, nếu lỡ nó còn thủ đoạn khác thì sao? Cậu quên tại sao chúng ta trở thành dáng vẻ bây giờ sao?"
Tư Nam vừa nói lời này, Trần Lâm lập tức không nói được gì nữa.
Trước đó cũng vì anh ta lỗ mãng, mới hại Tư Nam và Tào An vì tới cứu anh ta mà bị cuốn lây vào. Trong chuyện này, anh ta là người không có quyền lên tiếng nhất.
Mà Ngôn Mộ lại làm như không nghe thấy, chỉ dựa theo chính mình, cầm theo dao đã buộc kỹ từng bước một đi đến, vừa đi đến hướng Tào An vừa nói: "Vẫn là Mẫn Mẫn có kiến thức nhất!"
Tư Nam: "..."
Ông là bị đần mới nói chuyện giúp cô đó!
Thực ra tình hình thực tế mà nói, lúc này mấy người Tư Nam gặp cũng không phải cảnh khó khăn gì lớn, cũng chỉ thiếu người mà thôi.
Mà bây giờ mới chỉ là ngày tận thế thứ hai, đa số mọi người đều trải qua sự biến đổi bất ngờ ngày hôm qua nên cũng không ra ngoài lượn lờ sớm được, nếu không ba người bọn họ cũng không trở nên thảm như vậy.
Ngôn Mộ vừa nói vừa cẩn thận chặt đứt dây leo trói Tào An trước, lần này tình thế nguy hiểm cơ bản đã được giải quyết một nửa.
Sau đó Ngôn Mộ đứng bên ngoài bồn hoa chừng mười mét, nhìn theo Tào An bắt chước cách làm của mình mà chặt đứt dây leo trói trên người Trần Lâm và Tư Nam, sau đó một người xách theo một cây dao phay đi lên phía cơ thể chủ của dây leo.
Không chỉ là loài người, thực vật biến dị tiến hóa cũng chỉ vừa mới bắt đầu, chém đứt ba cây gốc của thực vật biến dị cũng như là nhổ được răng hổ, nó không tạo thành bất cứ uy hϊếp nào cho họ nữa.
Ngôn Mộ chú ý đến, vốn Tào An đứng trước mặt, nhưng lúc bổ đao cuối cùng, Tào An và Tư Nam đều bắt Trần Lâm ra tay…
Trong mắt Ngôn Mộ hiện lên suy nghĩ sâu xa.
Cho nên... Bọn họ cũng nắm giữ "chìa khóa" tiến hóa?
Đợi đến khi tất cả đều kết thúc, tính thời gian từ lúc Ngôn Mộ giúp đỡ thì mới qua khoảng mười phút mà thôi.