Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhật Ký Sinh Tồn Của Đồ Tham Ăn Ở Tận Thế

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »


Chờ đến hai giờ sáng, Tề Nguyễn khó khăn rời giường ở trong tiếng chuông đồng hồ báo thức. Nhìn thấy bộ dáng của Ngôn Mộ chính là tay trái cầm dao phay tay phải cầm cái nắp nồi áp suất, đối mặt với vách tường vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

Khóe miệng Tề Nguyễn giật giật, tay chân nhẹ nhàng đi về phía trước, thấp giọng nói với Ngôn Mộ một câu: “Em phạm vào lỗi gì mà nghiêm trọng đến nông nỗi phải quay mặt vào tường suy nghĩ như vậy?”

Khi nói chuyện cô ấy cũng thấy được con chuột lông vàng bị kẹt đầu kia, lông tơ lập tức dựng ngược lên, sợ tới mức thiếu chút nữa lên tiếng thét chói tai!

Một lát sau, cô ấy hoảng sợ quay đầu nhìn Ngôn Mộ.

Chẳng lẽ hơn nửa đêm này Ngôn Mộ đều vẫn luôn nhìn nhau thâm tình với con chuột lông vàng này sao?

……

Ngôn Mộ hoàn hồn từ trong trầm tư, sau khi nghe được tiếng của Tề Nguyễn thì đã biết nên thay ca. Nhưng chờ đến khi cô quay đầu, lại thấy ánh mắt của Tề Nguyễn nhìn về phía cô chứa đầy đầy tia hoảng sợ thì lập tức đen mặt: “Chị có biểu cảm gì vậy?”

“Không có gì…” Tề Nguyễn nuốt nước miếng, thật cẩn thận nói: “Chỉ là nhìn hai đứa ở chung còn rất hài hòa. Chị đang nghĩ có phải tạm thời không cần tới quấy rầy hai đứa hay không……”

Ngôn Mộ thiếu chút nữa bị tức đến cười: “Con mắt nào của chị nhìn thấy hai chữ hài hòa này?”

Tề Nguyễn làm hình dáng hai mắt lác: “Hai con!”

Ngôn Mộ: “…”

Hiện tại sự ủ rũ của cô đã ngóc đầu trở lại một lần nữa, trong lúc nhất thời cũng lười cãi nhau với Tề Nguyễn, giải thích đơn giản một chút: “Con chuột này đã ra được một nửa, nhưng không nghĩ tới thân thể biến lớn bị kẹt cứng, có lẽ chân trước của nó cũng bị kẹt không có cách nào đào động. Thế nên em cũng thừa dịp cơ hội này nghiên cứu nó trong chốc lát.”

“A…” Tề Nguyễn bừng tỉnh đại ngộ, mà lộ ra vẻ mặt do dự với chuột lông vàng phía sau: “Vậy hiện tại tiếp tục mặc kệ nó ở chỗ này sao?”

Ngôn Mộ dám thâm tình nhìn nhau với con chuột mấy giờ, nhưng cô ấy cũng không dám!

Ngôn Mộ nghiêm túc suy nghĩ, bỗng nhiên cầm lấy dao phay: “Vậy gϊếŧ đi!”

Tuy con chuột lông vàng này biểu hiện ra trí tuệ vượt mức bình thường, vừa rồi cô cũng có suy đoán động vật biến dị có thể thuần hóa hay không. Nhưng dù sao nó cũng là dã thú, ai cũng không biết một khi nó thoát khỏi trói buộc có thể phát điên bỗng nhiên cắn đứt cổ họng các cô hay không.

Ngôn Mộ không thể mạo hiểm được!

Cho dù là muốn thí nghiệm thuần hóa sinh vật biến dị, cũng phải chờ cô có chuẩn bị đầy đủ hoặc là có đủ lực lượng ngăn cản nguy hiểm mới được.

Tề Nguyễn nhìn lạp xưởng chỉ còn lại có một nửa, sáng suốt không nói thêm một câu nữa.

Ngôn Mộ cầm dao phay nhìn con chuột lông vàng tinh thần sáng láng kia, dùng sống dao khoa tay múa chân vài cái, rồi sau đó đột nhiên kề sát vách tường trực tiếp chặt xuống.

Trực tiếp chặt thì quá máu tanh, hơn nữa cũng không dễ làm sạch, vẫn là đánh đấm đi!

“Răng rắc!”

Một tiếng thanh thúy vang lên, một tiếng khác cũng đột nhiên xuất hiện ở bên trong đầu của Ngôn Mộ.

[Trong vòng 24 giờ hoàn thành chém gϊếŧ đầu tiên, mở ra hình thức tiến hóa…]

[Mục tiêu tiến hóa: Người Cường Hóa!]

Vào lúc này thân thể của Ngôn Mộ bỗng cứng đờ.

Sau một lúc lâu, cô bỗng nhiên quay đầu không thể tin tưởng nhìn Tề Nguyễn.

Chẳng lẽ thật sự bị miệng quạ đen này nói trúng rồi?

Đây mẹ nó thật đúng là kiểu người ngoài hành tinh xâm lấn?



Ngôn Mộ vô cùng tin tưởng, giọng nói vừa mới xuất hiện ở trong đầu cô không phải là ảo giác.

Có thể làm được tình trạng này, trừ đến từ nền văn minh đẳng cấp cao không biết kia can thiệp ra, còn sẽ có khả năng khác sao?

Là cái gọi là hệ thống sao?

Còn là tồn tại hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của các cô?

Ở dưới tình huống tận thế biến dị đột nhiên xuất hiện, Ngôn Mộ đều có thể trấn định lại rất nhanh, cũng đã nghĩ ra phương án ứng phó. Nhưng vừa rồi giọng nói này vang lên ở trong ý thức của cô, nháy mắt lại khiến đầu óc cô hỗn loạn một mảnh, hoàn toàn mất đi lý trí và một tấc vuông.

Nếu chỉ là sinh vật trên địa cầu bởi vì nguyên nhân nào đó mà xảy ra biến dị, cô còn có thể lợi dụng tri thức sở học và hiểu biết tập tính của động thực vật mà đưa ra phương pháp tương ứng để đối phó. Nhưng nếu bàn tay phía sau tất cả là nền văn minh có khoa học kỹ thuật vượt qua hiểu biết của loài người không biết bao nhiêu năm, cô còn có thể làm cái gì cơ chứ?

« Chương TrướcChương Tiếp »