Chương 14

Có thể nó cũng biến dị, đầu lớn hơn những con chuột trước Ngôn Mộ nhìn thấy phải ba bốn lần, có vẻ như biến dị đã gần thành công rồi.

Người to bằng nắm tay, hơn nữa da lông không phải màu tro đen giống như thường thấy, dưới đèn đêm nhỏ chiếu xuống ngược lại hiện ra một màu vàng sáng bóng, bóng loáng trơn nhẵn, xinh đẹp vô cùng.

Trừ chuột hamster làm thú cưng ra, Ngôn Mộ vẫn có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung con chuột này!

Về phần vì sao chỉ nói đầu…

Khụ khụ, có lẽ ban ngày con chuột này là ngủ ở trong ổ, sau khi biến dị cũng không chú ý đến hình thể biến hóa của mình, cho nên… Đầu của nó vừa lúc kẹp ở cửa động.

Nhìn chuột lớn dùng sức giãy giụa, sự lo lắng trong lòng Ngôn Mộ bỗng nhiên tiêu tán rất nhiều.

Cô ngồi xổm xuống, một tay vẫn chắn nắp nồi áp suất ở trước người, cẩn thận quan sát đại gia hỏa này.

Dù sao cơ hội an toàn quan sát sinh vật biến dị gần như vậy về sau cũng sẽ không có nhiều…

Mà con chuột kia thấy Ngôn Mộ bỗng nhiên ngồi xổm xuống, thân thể lập tức cứng đờ. Đôi mắt đậu đen quay tròn chuyển thẳng, có vẻ vô cùng có linh tính.

Vài giây sau, đại gia hỏa này bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi. Chỉ kêu một tiếng, sau đó nghiêng đầu đôi mắt nhắm lại rồi không động đậy nữa.

Ngôn Mộ: “…”

Đây là đang giả chết sao?

Khóe miệng cô nhịn không được giật giật.

Không nghĩ tới gia hỏa này lại là một yêu tinh biết diễn!

Nhìn chuột lông vàng giả chết vẫn không nhúc nhích, Ngôn Mộ trầm tư một lát. Bỗng nhiên đứng dậy tay chân nhẹ nhàng cầm một cây lạp xưởng ban ngày Tề Nguyễn tìm được vào phòng, cắt một miếng nhỏ sau đó tinh chuẩn ném tới vị trí trước đầu con chuột lông vàng, vừa lúc nó duỗi cổ ra là có thể cắn được.

Một giây…

Hai giây…

Không đến ba giây đồng hồ, chuột lông vàng mở to mắt nâng đầu lên cắn lạp xưởng!

Ngôn Mộ: “…”

Nhưng sau khi được Ngôn Mộ cho ăn, hình như nó thân cận với Ngôn Mộ rất nhiều, lá gan cũng lớn không ít.

Ngoại trừ thỉnh thoảng còn giãy giụa muốn chui ra, đôi mắt đậu đen cũng bắt đầu chậm rãi đánh giá hoàn cảnh xung quanh, lại cho Ngôn Mộ một loại cảm giác thấy được em trai chuột tinh ranh bên trong con chuột kia…

Sau vài lần Ngôn Mộ cho ăn thử, cô dần cảm giác được hình như con chuột này không còn sợ cô nữa.

Cô bỗng nhiên ý thức được một sự thật đáng sợ…

Chúng nó trở nên càng thông minh hơn rồi!

Biến dị tận thế không chỉ tăng cường tố chất thân thể của những sinh linh này, cũng thay đổi bản năng chúng nó khắc ở trong gien, khiến chúng nó trở nên càng thêm thông tuệ và linh hoạt…

Nếu chúng nó cứ tiếp tục tiến hóa như vậy, thế giới này còn có thể có không gian cho con người tồn tại sao?

Còn có ngay cả động vật và thực vật đều có thể tiến hóa, như vậy mục tiêu nhân loại tiến hóa và hy vọng lại ở nơi nào?

Hay là làn sóng biến dị này chỉ có hiệu quả với động thực vật, nhưng lại trừ con người?

Quá nhiều vấn đề, mà biết tình hình lại quá ít. Ngôn Mộ lâm vào bên trong trầm tư ở dưới đèn đêm, buồn ngủ và ủ rũ cũng bất tri bất giác biến mất.

Lúc sau cô cũng phát hiện vài con trùng hình thể cùng loại với con gián tăng vọt từ các góc chui ra. Ban đầu Ngôn Mộ cẩn thận đập chết một con, nhưng một lát sau, lại có mấy con từ trong góc tối vụt ra, Ngôn Mộ còn chưa kịp hành động, con chuột lông vàng bị kẹt đầu bỗng nhiên phát ra tiếng kêu chi chi sắc nhọn từ trong cổ họng.

Thân thể của những con trùng đó thoáng chốc dừng lại, một lát sau rối rít chui vào trong bóng tối một lần nữa, như chưa từng xuất hiện vậy.

Ngôn Mộ đột nhiên quay đầu nhìn về phía chuột lông vàng kia, lại thấy nó lấy lòng chi chi vài tiếng với mình, rồi sau đó nhìn lạp xưởng bên cạnh cô, Ngôn Mộ lại nhìn ra vẻ khát vọng từ trong mắt đậu đen của nó.

Ngôn Mộ nhìn thật sâu vào chuột lông vàng một lúc lâu, rồi sau đó cắt một miếng lạp xưởng to ném cho nó.

Hành động vừa rồi của con chuột lông vàng mang đến cho cô hai suy đoán mới.

Sinh vật biến dị lớn mạnh có áp chế cấp bậc với sinh vật biến dị nhỏ yếu hay không?

Những sinh vật càng trở nên thông minh hơn đó… Có thể thuần hóa hay không?