Chương 60: Chẳng lẽ con muốn giao người đàn ông của mình cho người phụ nữ khác sao?

Ông lão kể cho Vân Thư nghe về quá khứ của mình.

Khi còn trẻ, ông là một chàng trai nghèo trắng tay, một lần nọ đang làm việc vặt cho một nhà hàng thì gặp được một cô gái nhà giàu kia rồi yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên, sau đó ông bắt đầu theo đuổi cô ấy.

Không tự ti, không quan tâm đến gia cảnh, ông chỉ biết một điều là ông thích cô ấy vì vậy sẽ cố gắng hết sức để theo đuổi.

Thấy ông như vậy, cô gái nhà giàu kia cuối cùng cũng động lòng, rồi hai người trở thành một đôi tình nhân.

Nhưng không vì thế mà trời cao rủ lòng thương, ngay lúc tình cảm đang mặn nồng nhất thì cô gái kia nói cô có thể phải đính hôn, đối tượng đính hôn không phải là ông mà là một chàng trai nhà giàu khác.

Nhưng thật ra chàng trai nhà giàu kia đã có người trong lòng, không thích cô, đồng ý cưới cô vì bị bố của anh ta ép. Mặc dù không thích nhưng vì du͙© vọиɠ chiếm hữu, anh ta không thể chấp nhận được người trong lòng của cô gái nhà giàu, và đã suýt nữa đã gϊếŧ ông.

Nói tới đây, ông lão ngừng một lát, Vân Thư cảm thấy trong lòng cô khó chịu như bị cào xé, nhịn không được hỏi: “Sau đó thì sao? Sau đó như nào ạ? Chuyện gì xảy ra tiếp ạ?”

Ông lão mỉm cười, thể hiện phong thái đế vương: “Ông chạy tới thương lượng với cha cô ấy.”

Cô ấy là con một trong nhà, là người duy nhất thừa kế công việc kinh doanh của gia đình, nhưng cô lại không thích và cũng không định thừa kế nó, nên cha cô rất lo cho tương lai của cô ấy, muốn cô cưới gấp vì ông phát hiện sức khỏe mình không còn tốt, không thể chăm sóc cho cô nữa nên muốn tìm một người có thể chăm sóc cô ấy.

Người cha một lòng nghĩ về con gái, nhưng ánh mắt không tốt, nên bị bạn cũ lừa, tưởng con trai của bạn là người đáng tin, nhưng thực ra nhà bạn không thích cô ấy, chỉ thích khối tài sản cô thừa kế thôi.

Vì thế ông cũng không phải làm nhiều việc, trực tiếp cho cha cô xem chứng cứ mình điều tra được, cha cô tức giận hủy bỏ hôn ước ngay tại chỗ.

Nhưng điều này không có nghĩa là ông có thể cưới cô ấy.

Trong lòng ông biết rõ nên đã tự tiến cử với cha của cô ấy, ông nói ông là người đáng tin nhất, sẽ đối xử tốt với cô ấy, giúp cô ấy xử lý công việc của công ty, hơn nữa ông hứa sẽ không đυ.ng vào bất cứ tài sản nào của cô ấy, tài sản đó sẽ giao cho con của bọn họ khi nó đủ tuổi trưởng thành.

Về phần làm sao lấy được sự tin tưởng của người cha, thì đây là một việc rất khó nhưng cuối cùng cũng thành công, hơn nữa ông luôn giữ lời hứa từ đầu đến cuối.

Vân Thư không nhịn được “Wow” một tiếng, quả nhiên đôi khi hiện thực còn sâu sắc hơn cả truyện hay phim nhiều.

Ông lão nói tiếp: “Lúc đó, cô ấy với người đàn ông kia, chính là vị hôn phu khốn nạn đó, đang chuẩn bị đính hôn, mọi người đều cho rằng cô ấy sẽ gả cho anh ta.”

“Khi ấy ông còn chưa biết anh ta là một tên cặn bã, ông chỉ nhìn vẻ bề ngoài, nên ông cũng có suy nghĩ giống cháu--- ông có nên chia tay không. Vì bên đó thật sự tốt hơn ông rất nhiều, không chừng anh ta mới là lựa chọn tốt nhất của cô ấy. Nhưng ông đã nhanh chóng thay đổi suy nghĩ---“

“Không có việc gì là cmn chắc chắn cả! Chỉ cần một ngày mọi việc chưa được quyết định thì ngày đó mình vẫn còn cơ hội, nên ông không thể từ bỏ, vì ông tin mình hơn tin những người khác! Tại sao phải giao phó tương lai của người phụ nữ mình thích cho một người đàn ông chả quen biết gì?”

“Sau đó... Thật may là ông đã không bỏ cuộc.”

“Cô gái nhỏ, chẳng lẽ cháu muốn giao người đàn ông của mình cho người phụ nữ khác thật sao?”

...

Vân Thư hít sâu một hơi, lại hít thêm một hơi nữa, rồi đột nhiên hét lên: “Không!”

“Ông nội.”

Giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng hai người, một già một trẻ đồng thời quay đầu lại.

“Ông nội, cháu đến muộn... Thư Thư?”