Chương 50: Cô thực sự đặc biệt như vậy sao?

“Cậu tự hỏi lại chính mình xem, chuyện này không phải là vì cậu sao?”

Vân Thư tự hỏi lòng mình, thật sự không thể nói rằng chuyện này không phải vì cô được, dù sao trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.

Vân Thư nghi hoặc hỏi lại: “Vì sao?”

Phương Linh lại trợn mắt nói: “Còn có thể vì cái gì nữa? Không phải là vì thích cậu à.”

Vân Thư mấp máy môi, xoắn xuýt nói: “Nhưng...”

“Nhưng cái gì?”

Vân Thư không nói được nên lời.

Cô sợ mình là người duy nhất trong thế giới này biết được cốt truyện.

Cô biết mình chỉ là người qua đường trong cuộc đời của Phó Nhiên, biết anh sẽ yêu Kiều Nhan, cô còn biết Phó Nhiên rất yêu cô ấy, yêu đến chết đi sống lại.

Biết quá nhiều chưa chắc đã là một điều tốt.

Vân Thư không muốn ở bên Phó Nhiên sao?

Không, cô muốn.

Nhưng chỉ vì biết quá nhiều nên cô không dám lún sâu vào đó, vì sợ phải trả một cái giá đắt nhưng cuối cùng lại chẳng nhận được gì.

Hơn nữa, tình cảm không giống với những thứ khác.

Phương Linh không biết những điều Vân Thư đang suy nghĩ, chỉ hỏi cô: “Chẳng lẽ cậu không thích Phó Nhiên một chút nào sao?”

Vân Thư cắn môi im lặng.

Phương Linh giả vờ ngạc nhiên: “Không? Cậu thật sự không thích Phó Nhiên một chút nào ư!?”

Cô ấy diễn quá phô trương, nhìn qua đã biết là giả, lời nói cũng giả trân như kĩ thuật diễn, vì ai nhìn qua cũng biết hai người đó có tình cảm với nhau.

Vân Thư đánh nhẹ cô ấy một cái, nói: “Không phải là tớ không thích một chút nào, tớ, tớ vẫn...”

Phương Linh xoa xoa nơi bị đánh, như là thật sự rất đau vậy, cô ấy nói: “Vậy cậu còn nghĩ ngợi gì nữa? Hai người yêu nhau còn chưa đủ sao? Hơn nữa đây mới chỉ là đang hẹn hò sao phải nghĩ nhiều như vậy làm gì, chỉ đưa mỗi quyển kịch bản thôi mà cậu cũng không dám diễn à?”

“Không phải, tớ, tớ... chỉ là tớ không biết phải nói như thế nào với anh ấy thôi...” Vân Thư siết chặt bàn tay lại, một lúc lâu sau mới sắp xếp xong từ trong đầu: “Tớ chỉ nghĩ, nhỡ sau này chia tay, bây giờ lún vào quá sâu thì tương lai...”

Phương Linh không thể chịu được nữa, cô ngắt lời của Vân Thư: “Mấy việc đó đều là của tương lai, bây giờ cậu nghĩ nhiều như vậy làm gì?”

Vân Thư mím môi: “Cái này gọi là “phòng bệnh hơn chữa bệnh”.”

“Cậu toàn lo những chuyện linh tinh.” Phương Linh nói: “Cậu toàn nghĩ mai này hai người sẽ chia tay, sao không nghĩ rằng hai người sẽ không bao giờ chia tay?”

“Chuyện này, sao mà xảy ra được?”

“Cậu chỉ nghĩ đến chuyện chia tay, chẳng lẽ cậu chưa bao giờ tính đến chuyện sẽ không chia tay à?”

“Chuyện này không thể xảy ra đâu...”

Vân Thư tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng cô lại vang lên một âm thanh nhỏ---

Nhỡ may, nhỡ may, nhỡ may...

Phương Linh quyết tâm phải làm cho cô ngốc không tự tin về chính mình này tin tưởng một chút, cô nói: “Cậu không biết đây là lần đầu tiên Phó Nhiên yêu đương sao.”

“Có, có biết.”

“Tớ hiểu rõ chuyện này hơn cậu, vấn đề của Phó Nhiên luôn làm nhà họ Phó phải đau đầu, vì mọi người đều nghĩ anh ấy sẽ không bao giờ kết hôn, hoặc anh ấy có thể sẽ yêu một người đàn ông khác.”

Phương Linh sâu xa nói thêm: “Anh ấy thực sự không thích làm quen với người khác giới trừ người nhà, mười mấy lần xem mắt nhưng chưa lần nào thành công. Cậu là người phụ nữ đầu tiên anh ấy chủ động tiếp cận, vị trí của cậu trong lòng anh ấy rất đặc biệt.”

“Thật sao?”

Vân Thư mở to mắt, lần trước Từ Hạo cũng đã nói qua cho cô nghe một ít, nhưng Vân Thư vẫn nửa tin nửa ngờ, nghĩ rằng Từ Hạo chỉ đang bịa chuyện.

Sau một thời gian sống chung, cô cũng tin rằng cô là mối tình đầu của Phó Nhiên, nhưng đến mức không làm quen với người khác phái...

Cô, cô thực sự đặc biệt như vậy sao?