Quyển 1 - Chương 2: Càng ngây thơ càng dễ thu phục

02: Càng ngây thơ càng dễ thu phục

Trans & Beta: Wookie

***


Sau khi tiếp quản công việc của tập đoàn, Tần Minh Hạo bận rộn đến tối muộn mới về.

Bây giờ là kì nghỉ hè, dù không phải đến trường, nhưng công việc của tập đoàn cũng đủ làm Tần Minh Hạo tấp nập bận rộn.

Nhà của Tần Minh Hạo là một biệt thự độc lập, vừa mở cửa bước vào nhà, anh đã nghe thấy tiếng Lăng Nhã đang làm bữa tối trong phòng bếp.

Tần Minh Hạo cũng theo thanh âm đi vào phòng bếp.

Nhìn thấy Lăng Nhã đang nấu ăn, Tần Minh Hạo nói: "Mẹ, con về rồi."

Tiếng "mẹ" này có vẻ hơi miễn cưỡng, dẫu sao Lăng Nhã cũng chỉ hơn anh vài tuổi.

Nhưng mà Tần Minh Hạo lại vô cùng thích gọi như vậy, nghe có vẻ rất tình thú.

Lăng Nhã lại nhìn Tần Minh Hạo, thấy anh mặc âu phục, mệt mỏi bước vào, cô quan tâm nói: "Con đi tắm trước đi, mẹ đang làm mấy món ăn yêu thích của con, sắp xong rồi."

Nói rồi cô quay lưng về phía Tần Minh Hạo, tiếp tục nấu nướng.

Cô cũng biết quá khứ đáng thương của Tần Minh Hạo. Dù Tần Dự đã không còn, nhưng cô không hề rời đi.

Có lẽ, trong lòng cô cũng vô cùng đồng cảm với người con riêng này của chồng.

Từ nay, trong căn biệt thự rộng lớn này, chỉ có cô và anh nương tựa, phụ thuộc lẫn nhau.

Lúc này, Lăng Nhã cúi xuống mở tủ, Tần Minh Hạo đang định quay người lại, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh này, anh không khỏi dừng bước chân lại.

Hoá ra hôm nay Lăng Nhã mặc một chiếc váy bó rất ngắn.

Khi cô cúi xuống, từ phía sau Tần Minh Hạo có thể nhìn thấy rõ ràng, nhìn thấy chiếc qυầи ɭóŧ màu đen của cô có viền ren xung quanh.

Qυầи ɭóŧ chỉ che được một phần nhỏ bờ mông đầy đặn.

Anh có thể thấy đó là một chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ, rất gợi cảm.

Không hiểu sao, Tần Minh Hạo cảm thấy phần thân dưới của mình nóng rực lên.

Một lúc lâu sau, Lăng Nhã dường như mãi không tìm thấy đồ cô đang tìm, Tần Minh Hạo càng có thêm cơ hội nhìn kĩ hơn.

Lăng Nhã dường như cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Tần Minh Hạo, cô ngay lập tức quay người lại.

Tần Minh Hạo thấy hơi chột dạ, vội vàng xoay người bước vào phòng tắm.

Cảnh tượng này liên tục hiện lên ở trong đầu Tần Minh Hạo.

Anh nhịn không được, trượt tay xuống bắt đầu sờ soạng dươиɠ ѵậŧ cương cứng của mình.

Anh nhớ đến sáng hôm trước, Lăng Nhã vào phòng anh gọi anh dậy ăn sáng.

Lúc này anh đang khoả thân ngủ, Lăng Nhã bước vào vô tình nhìn thẳng cây gậy thịt đang cương cứng của anh.

Tần Minh Hạo tỉnh dậy, cô hốt hoảng nói: "Minh Hạo, sao con không mặc quần áo ngủ vậy?"

"Mẹ, con quen ngủ vậy rồi." Tần Minh Hạo vội vã lấy chăn che phần thân dưới đang hừng hực khí thế lại.

Lăng Nhã xấu hỏi, quay mặt tránh đi, nói: "Nhanh mặc quần áo vào ra ngoài ăn sáng."

Nói xong, cô nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.

Tần Minh Hạo nghĩ nghĩ, nhớ đến khuôn mặt đỏ ửng của Lăng Nhã, càng nhớ lại càng kí©h thí©ɧ, động tác trên tay càng nhanh hơn.

Một lúc sau, Tần Minh Hạo mới thay quần áo rời khỏi phòng tắm, Lăng Nhã vẫn đang ở trong bếp.

Tần Minh Hạo bước vào đã thấy Lăng Nhã hình như đang suy nghĩ gì đó.

Cô không nấu cơm mà mơ màng nhìn chằm chằm vào cái nồi trên bếp lò.

Tần Minh Hạo bước đến nhẹ nhàng vỗ vỗ cô, cô giật mình, hét lên như bị điện giật.

"Minh Hạo, con định doạ chết mẹ à?"

Tần Minh Hạo cười cười, nói: "Mẹ đang nghĩ gì mà thất thần vậy?"

Lăng Nhã do dự một lúc, sau đó ngập ngừng nói: "Không... không có gì, đến giờ ăn rồi."

Thật ra, Lăng Nhã cũng đang vô thức nhớ đến cảnh tượng xấu hổ sáng hôm đó.

Trên danh nghĩa là phụ nữ đã có chồng, nhưng Lăng Nhã mới 26 tuổi, lại chưa từng có kinh nghiệm yêu đương gì, hầu hết thời gian cô đều dành để luyện múa và đi chơi với bạn bè.

Cô không thể ngờ, lần đầu tiên cô nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ đàn ông lại là con trai riêng của chồng.

Lăng Nhã xấu hổ, đỏ bừng mặt.

Tần Minh Hạo vẫn luôn biết Lăng Nhã rất xinh đẹp, nhưng giờ phút này nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của cô, không hiểu sao anh lại càng bị vẻ đẹp của cô của cô dụ dỗ.

Tần Minh Hạo vươn tay nắm lấy tay cô, nói: "Vâng mẹ, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi!"

Lăng Nhã dường như bị hành động của Tần Minh Hạo làm cho choáng ngợp, nhưng cô không từ chối.

Trên bàn ăn, Tần Minh Hạo không ngừng nhìn vào mắt Lăng Nhã.

Lăng Nhã thấy hơi mất tự nhiên, nói: "Minh Hạo... sao con cứ nhìn mẹ chằm chằm vậy!"

Tần Minh Hạo cười cười, tỏ vẻ ngây thơ: "Không có gì chỉ là hôm nay mẹ rất đẹp..."

Lăng Nhã xấu hổ, hắng giọng: "Ngay cả mẹ mà cũng trêu ghẹo!"

Tần Minh Hạo nghiêm mặt nói: "Thật mà, với con mẹ luôn là người đẹp nhất."

Lăng Nhã nghe vậy cũng rất cảm động. Từ lúc Tần Dự mất, cô và anh đã ở chung gần 3 tháng rồi. Ban đầu còn có chút gượng gạo.

Nhưng mà bây giờ mối quan hệ của hai người đã tốt hơn rất nhiều.

Tần Minh Hạo từ nhỏ không có mẹ đã rất đáng thương rồi. Cô quyết tâm phải đối xử thật tốt với anh.

Tần Minh Hạo thấy Lăng Nhã có vẻ xúc động. Anh đứng dậy, đi tới phía sau Lăng Nhã, ôm chặt lấy cô.

Hai tay đè lên bộ ngực đầy đặn của cô, nhưng Lăng Nhã có vẻ không chú ý đến, cô cũng đứng dậy xoay người xoay người ôm lấy Tần Minh Hạo.

Tần Minh Hạo thật sự cảm giác được bộ ngực của Lăng Nhã đang ép chặt trên người của mình.

Tần Minh Hạo càng ôm chặt cô hơn, dưới sự đυ.ng chạm này, phía dưới của anh đã phồng lên.

Chỉ cần Lăng Nhã cúi đầu xuống sẽ có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhưng đang tiếc, cô lúc này còn đang chìm đắm trong cảm giác thương cảm với Tần Minh Hạo nên không hề phát hiện ra.

Tần Minh Hạo phát hiện Lăng Nhã tuy đã 26 tuổi rồi nhưng lại rất ngây thơ, cực kỳ dễ xúc động.

Không biết có phải sống từ nhỏ trong nhung lụa, nên cô mới ngây ngô như vậy không?

Tần Minh Hạo thật ra cũng đã tìm hiểu qua, Lăng Nhã từ nhỏ đến lớn đều được bao bọc rất kỹ, phần lớn thời gian đều dành để luyện múa, vì vậy khả năng vũ đạo của cô rất tốt, nhưng có vẻ về mặt tình cảm trai gái này, cô quá mức đơn thuần rồi.

Nhưng không sao, vậy thì càng tốt, càng ngây thơ càng dễ dàng bị thu phục.