Trong những năm đầu của chiến tranh, cha Phó Hướng Tiền bị một quỷ tử đâm chết bằng lưỡi lê, mẹ Phó Hướng Tiền mới 25 tuổi đã bị coi là góa phụ, cũng không tái giá, một mình nuôi lớn hai anh em ông ấy.
Lúc đầu xây dựng 105, một nhóm công nhân được tuyển từ nông thôn, những người đó vừa nghe tin xuống giếng mỏ đào quặng đều không muốn đi, ở lại nông thôn, ít nhất còn có nơi ở của mình, đi đến giếng mỏ quá nguy hiểm, nói không chừng ngày nào đó sẽ chết ở trong mỏ.
Khi đó Phó Hướng Tiền đã hai mươi tuổi, người trẻ tuổi cùng thôn ông gần như đều đã lập gia đình sinh con, chỉ có mình ông còn độc thân, cô nhi quả phụ, còn có người em cũng sắp đến tuổi kết hôn, gia đình chỉ có hai căn nhà tranh đắp đất lên, nghèo đến mức cả mười xóm tám làng đều biết gia cảnh nhà ông ấy, căn bản không có cô gái nào dám gả cho ông.
Thấy những ngày tháng khổ cực này không có hồi kết, khi 105 tuyển đội sản xuất, Phó Hướng Tiền không nói hai lời đã báo danh, lần làm việc ở mỏ quặng này kéo dài đến 20 năm.
Trước đó khi cưới vợ, mỗi tháng Phó Hướng Tiền chỉ dành ra hai trong số mười sáu tệ để ăn cơm, còn lại toàn đưa hết cho mẹ ông là bà Hạ, cùng với chỉ tiêu mỗi người được hơn bốn mươi cân lương thực, ông ấy thắt lưng buộc bụng, hàng tháng tiết kiệm được mười mấy cân gửi về quê.
Sau khi cưới vợ, vì vợ con và một chiếc giường ấm áp, ông ấy cũng phải tính toán cho gia đình nhỏ của mình. Dần dần, tiền lương Phó Hướng Tiền gửi về nhà càng ngày càng ít đi, cứ như vậy, vốn dĩ hai vợ chồng Phó Hướng Quốc được lợi lớn nhất bắt đầu không vui, tự nhiên cũng chuyển sự bất mãn hết lên người bà Hạ.
Lần này bà Hạ ngã bệnh, hai vợ chồng xin cấp giấy giới thiệu từ xã, cử người đưa bà tới thành phố, sau đó quay đầu rời đi, mặc kệ bà có được vào bệnh viện hay không, cũng mặc kệ sự sống chết của bà!
Phó Hướng Tiền muốn đưa mẹ đến ở trong thành phố, nhưng Từ Lan Anh sống chết không cho.
“Thằng em kia của ông chính là một con đỉa hút máu lớn! Lúc ông bỏ tiền xây nhà cho thằng đó cười vợ, lúc đó nó cúi đầu cúi người nói ông tốt, hiện tại xây nhà xong rồi, chỗ tốt gì đều cho nó hết. Nó ngược lại thì sao, trở mặt không nhận người!”
Từ Lan Anh càng nói càng tức giận: “Mẹ bị bệnh, tại sao chỉ có chúng ta bỏ tiền, tại sao chỉ có chúng ta tới viện hầu hạ? Ông không xuống mỏ quặng thì tôi cũng không đi rây quặng đâu!”
Phó Hướng Tiền là người hàm hậu, mặc dù trong lòng biết rõ em ông ấy làm vậy là không đúng, nhưng ngoài miệng lại không muốn thừa nhận: “Vợ của Hướng Quốc… Bà không phải không biết, nếu không bị vợ nó khích thì Hướng Quốc cũng sẽ không làm như vậy…”
Từ Lan Anh tức cười: “Một cây làm chẳng nên non! Phó Hướng Tiền, ông thật hồ đồ! Tôi nói cho mà biết, thằng em kia của ông còn không phải thứ tốt lành gì hơn vợ nó đâu!”
Khuôn mặt ngăm đen của Phó Hướng Tiền đỏ bừng, miệng ông ấy cứng đờ, mãi cũng không nói được một câu cãi lại. Ông ném đũa đi, không ăn cơm nữa, đứng dậy đi ra ngoài.
“Làm gì? Ông làm cái gì vậy?”
“Đi bệnh viện!”
Phó Hướng Tiền vừa đi, Từ Lan Anh cũng không muốn ăn nữa, ngồi tại chỗ vẫn còn tức giận. Phó Thanh thấy trong đống rác có một miếng bánh bột ngô, liền đưa tay cầm lấy, vội vàng nói: “Cha không ăn, cho con ăn!”
Từ Lan Anh trợn trừng hai mắt: “Con! Nhổ ra ngay cho mẹ!”
Phó Thanh ngượng ngùng rút tay về, đây là thời điểm mau lớn, cả ngày đều muốn ăn cho no căng, dạ dày như là một cái hố không đáy, chỉ dựa vào một cái bánh bột ngô to bằng bàn tay sao có thể đủ.
Tầm mắt dừng trên tay Phó Yến, liếʍ miệng nói: “Chị ơi, chia cho em một nửa đi!”
Phó Yến không để ý đến cậu, giả vờ như không nghe thấy tiếp tục ăn bánh, nhẹ giọng nhắc nhở cậu: “Em lấy của Nhiễm ý, Nhiễm ăn ít lắm, chia cho em một ít cũng không sao cả.”