Nhan Đông Thanh gật đầu. Đây là cậu xen vào việc của người khác, thì ra hai vợ chồng này một bên thì đánh còn một bên thì chịu đựng.
Vào nhà, Liêu Quyên đang đeo tạp dề, ló mặt ra từ bếp, thấy Nhan Đông Thanh đi vào, không tự nhiên hỏi: "Ừm ờ...Cha con đâu?"
"Sắp chết rét."
"Cái gì?" Liêu Quyên trừng to mắt.
Nhan Đông Thanh không nói nhiều, cậu có thói quen nói chuyện một nửa, khiến mẹ cậu có đủ không gian mà tưởng tượng.
Kéo mành vải vào nhà, Phó Nhiễm đang ngồi trên giường gạch nói chuyện với Nhan Đông Tuyết.
Thấy cậu trở về, Phó Nhiễm nhảy xuống giường, đi đến bên cạnh: "Hoàng...Nhan Đông Thanh, người có phải làm gì không? Hai chúng ta đi chơi đi?"
Nhan Đông Thanh nghe được ý tứ trong câu nói của cô, đặt sách xuống, quay đầu nói với Nhan Đông Tuyết: "Em ra ngoài một lát."
Nhan Đông Tuyết cười, giọng nói ôn nhu dặn dò em trai: "Đừng chơi lâu quá, trở về trước bữa cơm trưa đấy."
Ở cái Gia Chúc Viện này, Nhan Đông Thanh là đứa không hòa đồng nhất, từ bé đã không chơi với những đứa trẻ con khác, nổi danh là tự cao tự đại. Trừ Phó Nhiễm ra, cũng không có đứa nào chịu chơi với nó.
Cho nên mỗi lần Phó Nhiễm sang đây chơi, cả nhà họ Nhan đều rất hoan nghênh, đều là trẻ con hơn mười tuổi, vẫn chưa có tâm tư nam nữ như người lớn, ai cũng không nghĩ nhiều.
Phía nam xương ba có một cái mỏ, mọi người đã nghỉ tết âm lịch, trên mỏ không có ai cả. Phó Nhiễm đi ở phía trước, duỗi tay cho Nhan Đông Thanh xem: "Hoàng thượng ngài xem, trong tay em cái gì cũng không có."
Nhan Đông Thanh tạm thời chẳng hiểu gì.
Trong lòng Phó Nhiễm không ngừng nói thầm dạ minh châu, lúc sau đưa tay cho Nhan Đông Thanh nhìn, trong lòng bàn tay đã có thêm một viên dạ minh châu long lanh trong suốt.
Nhan Đông Thanh nhận ra, viên dạ minh châu này là anh ban thưởng cho cô sau khi đại hôn.
"Nhiễm Nhi?"
Phó Nhiễm nhỏ giọng kích động nói: "Hoàng thượng, hình như thϊếp có thể đi vào Phượng Loan Cung, vừa có thể đem đồ vật mang vào, cũng có thể đem đồ vật bên trong Phượng Loan Cung mang ra ngoài."
Sáng nay lúc trời còn chưa sáng, Phó Nhiễm đã dậy. Nằm co ro ở trong chăn luyện tập, chốc thì mang cái trâm cài tóc ra ngoài, chốc lại mang một phân tiền đi vào.
Lúc đầu không thuần thục lắm, làm vài lần, Phó Nhiễm cũng lần ra được cách làm, nếu như cô muốn cầm đồ vật ra ngoài, nhất định phải phải nhớ kĩ vị trí cụ thể của vật đó.
Cũng như thế, nếu cô không nhớ kỹ từng góc nhỏ của Phượng Loan Cung, mang đồ từ bên ngoài vào sẽ không biết đặt ở đâu.
Ví dụ nếu cô muốn mang một phân tiền để vào hộp trang sức, trong đầu chỉ cần nhớ cụ thể vị trí của hộp trang sức, phân tiền này sẽ không rơi vào nơi khác.
Phó Nhiễm nghĩ là cô và Nhan Đông Thanh đến từ một chỗ, hơn nữa có chung mục đích, nên cô cần phải nói bí mật này cho Nhan Đông Thanh nghe.
"Hoàng thượng, thϊếp cất mấy cây khoai tây trong đó đấy."
Nhan Đông Thanh hiểu ý cô: "Nàng muốn mang theo hạt giống trở về?"
Phó Nhiễm cuống quít gật đầu: "Thϊếp muốn xem thử một chút, lỡ như có thể mang về, cũng coi như tạo phúc cho con dân Đại Ngụy ta."
Trong mắt Nhan Đông Thanh chất chứa sự vui vẻ, đột nhiên duỗi cánh tay ôm cô vào trong lòng, đưa tay bao phủ đến trên đầu cô, giọng nói thành thục có chút không hợp tuổi: "Nhiễm Nhi, cùng trẫm đến đây, vất vả nàng."
Mắt Phó Nhiễm chua xót, sao mà không khổ cực cho được? Ở Đại Ngụy, cô là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, chỉ có cô sai sử người khác, đâu như bây giờ, đã ăn không đủ no, mặc không đủ ấm rồi, còn gần như mỗi ngày đều bị ăn đòn...
Nhưng mà Nhan Đông Thanh thân là Hoàng Đế vẫn bị ăn đòn, cũng không tốt hơn cô chỗ nào, trong lòng lại cân bằng lại.
Nằm sấp một lúc, Phó Nhiễm nhanh trí, nghĩ ra một ý tưởng to gan.
"Hoàng thượng, hay là thϊếp mang ngài vào Phượng Loan Cung xem một chút đi?"
Nếu như cô có thể mang theo cây khoai tây, mang theo một phân tiền, mang theo phiếu lương thực đưa vào, vậy người sống nhất định có thể!
Đúng như Phó Nhiễm suy đoán, khi cô tập trung ý niệm không ngừng nghĩ về Nhan Đông Thanh, Nhan Đông Thanh lập tức giống như không khí, nháy mắt biến mất ở khu mỏ.