Chương 7 (Hoàn chính văn)

Chương 7

Bình An nhìn nội dung trong cuốn sổ, mới biết là nhật ký của Lâm Tông Nghĩa.

Nơi này ghi lại năm tháng tươi đẹp của cô và anh, từ đại học đến khi tốt nghiệp thạc sĩ tới tận bây giờ hai người kết hôn.

Nhưng mà, bạn học Lâm Tông Nghĩa, anh xác định không phải anh đoán mò rồi ghi lại đấy chứ?

Vừa gặp mặt đã vụиɠ ŧяộʍ gọi ‘vợ mình’ là cái quỷ gì? Liên hoan lần đó cô ám chỉ anh gắp bò viên cho cô bao giờ?

Quan trọng nhất là, phỏng đoán của anh rất đáng yêu, không tệ!

Bình An lật sang trang nhật ký tiếp theo.

“Nam sinh kia căn bản không đẹp trai bằng mình! Tại sao Bình An lại cười tươi rói với cậu ta như vậy! Phẫn nộ.”

Bình An đọc đến đây không nhịn được cười ha hả. Bởi vì cô đột nhiên nhớ ra đúng là thời gian ấy Lâm Tông Nghĩa rất tức giận.

Nhưng cô hoàn toàn không cảm nhận được anh ghen, khó trách mỗi ngày anh đều ăn mặc bảnh bao.

Hả? Trong mắt người ngoài phong lưu phóng khoáng.

“Hôm nay là ngày thứ 1500 mình và Bình An bên nhau, mình đi tới viện nghiên cứu sinh của cô ấy. Nơi này rất đẹp, bởi vì có cô ấy.”

Bình An cảm thấy mặt mình đỏ lên, rõ ràng thời thiếu nữ đã qua lâu rồi, hôm nay còn bị ‘Husky’ làm cho đắm chìm trong bong bóng hồng phấn.

Người này, biếи ŧɦái ngầm đạt điểm tối đa.

“Bình An rất thích hỏi mình thích cô ấy ở điểm nào. Tất cả nữ sinh đều như thế sao? Ừm, chắc là muốn có cảm giác an toàn thôi.”

Cho nên rốt cuộc Lâm Tông Nghĩa thích điểm nào của mình! Mỗi lần hỏi anh chưa từng trả lời đứng đắn! Mang theo lòng hiếu kỳ, không nhịn được lật xem.

“Lần đầu tiên gặp cô ấy, mình đến trường làm thủ tục bảo lưu, bởi vì muốn làm nghĩa vụ quân sự.

Ra khỏi phòng giáo vụ, nhìn thấy cô ấy trên con đường rợp bóng cây. Ngày đó rất nóng, có lẽ là do buổi chiều không khí oi bức bị nén chặt.

Cô ấy kéo vali nhỏ, bởi vì đường hơi dốc nên đi khá vất vả. Lúc đi qua mình, không ngờ vali đυ.ng phải đùi mình.

Cô ấy quay đầu lè lưỡi, đôi mắt chớp chớp tội nghiệp, luôn miệng nói xin lỗi. Mình biết, cô ấy không nhìn mình, nhưng chẳng ngăn được ánh mắt đảo quanh.

Một cái liếc mắt, tâm tâm niệm niệm.”

Ngọn nguồn mình và Lâm Tông Nghĩa quen biết, thật ra Bình An không nhớ rõ lắm. Ấn tượng duy nhất còn sót lại, chính là ngày đó đường khó đi và gió rất nóng khiến người ta bực bội.

Em không nhớ rõ anh, nhưng thật may, anh vẫn luôn tìm em.

Động tác lật trang sổ không hề dừng lại.

“Ngày mai Bình An sẽ trở thành cô dâu của mình rồi! Mình cảm thấy khó ngủ, như đang nằm mơ vậy.

A, hôm nay Bình An đẹp quá. Thời khắc cô ấy đi về phía mình, ánh mắt thậm chí hơi ươn ướt. Từ nay về sau, Bình An là của một mình mình.”

Bình An cảm thấy mình bỏ lỡ Lâm Tông Nghĩa rất nhiều năm. Cô muốn khóc, Lâm Tông Nghĩa, anh đúng là đồ ngốc.

“Hôm nay cô ấy tắm rửa cố ý không lấy khăn tắm! Còn cố ý mặc nội y đặc biệt vì mình! Cô ấy thật sự rất gợi cảm!”

Đọc đến đây, cảm động đã biến thành tạm biệt không hẹn gặp lại. Chân tướng ngày đó là: Trước khi cô tắm rửa Lâm Tông Nghĩa giấu khăn tắm đi, chỉ để lại cho cô đồ anh chọn, sau đó nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng.

Cô rất muốn cười ha ha.

Sau đó xem trang nhật ký cuối cùng.

“Hai ngày nữa sẽ chuyển nhà, mình muốn về sớm giúp Bình An dọn phòng. Đương nhiên, quan trọng hơn, tuyệt đối không thể để cô ấy nhìn thấy nhật ký của mình! Nhất định sẽ bị cười nhạo tới nhiều năm sau!”

Bình An không phúc hậu nở nụ cười.

Ha ha, em đã thấy bí mật của anh rồi! Bạn học Lâm Tông Nghĩa mắc chứng ảo tưởng.

Hậu ký

Khi Lâm Tông Nghĩa gọi điện, Bình An vừa thu dọn đồ đạc vừa hồi tưởng nội dung mới nhìn thấy.

Trong lòng không giấu nổi sung sướиɠ.

Con người sinh thời phải may mắn thế nào mới có thể gặp được nửa kia giữa biển người mênh mông?

Anh ấy sẽ nói với bạn không gặp không về, anh ấy sẽ trấn bạn đang xù lông trở lại thành con mèo nhỏ ngoan ngoãn.

Chuyện xưa cuối cùng đương nhiên là bên nhau tới khi đầu bạc.

“Alo, Bình An, em ăn cơm trưa chưa?”

Đầu dây bên kia, Lâm Tông Nghĩa vừa nghe tiếng chuông chấm dứt, bèn hỏi thẳng.

“Vẫn chưa, em đang dọn phòng.” Bình An chỉ cảm thấy giọng người này thế nào vẫn không nghe đủ.

“Ngoan nào, đi ăn cơm trước. Anh về sẽ giúp em dọn, anh không muốn em mệt.”

Bình An cảm thấy buồn cười, anh không muốn em mệt hay là sợ em phát hiện ra bí mật của anh.

“Vâng. Em chuẩn bị đi ăn cơm đây.” Bởi vì vừa rồi dọn thư phòng mà leo lên leo xuống, hô hấp của Bình An hơi hỗn loạn, mang theo tiếng thở gấp.

“Em vừa mới leo cầu thang?”

“Vâng.”

“Leo cầu thang đừng gọi điện thoại cho anh.”

“Tại sao?”

“Anh không chịu nổi tiếng em thở gấp.”

Lâm Tông Nghĩa, anh đúng là mặt người dạ thú, đồ lưu manh.

“Khụ khụ, vợ, thực ra là anh lo lắng. Ai da, em mau ăn cơm đi, giờ này muộn rồi, bao tử vốn em không tốt mà. Trước để đó, đợi anh về rồi dọn phòng, hôm nay anh tan tầm sớm.”

Bình An nghe anh, liền cúp điện thoại.

Cho tới bây giờ đều là như thế, chỉ cần hai người trò chuyện, người treo máy trước luôn là Bình An.

Lâm Tông Nghĩa từng nói, anh không muốn để Bình An nghe thấy tiếng chuông bận.

Rất tầm thường, lại rất đỗi chân thật.

Bình An cảm thấy, ai ai cũng đều hy vọng ngồi cạnh lò sưởi bên người mình yêu tới già.

HOÀN