Chương 5

Chương 5

“Khi được thổ lộ, bộ dạng cô ấy ngu ngơ giống như một chú chim cánh cụt đáng yêu. Đoán chừng bị mình hôn cô ấy cũng cũng ngơ ngác không phản ứng kịp, nhưng thật sự muốn hôn lên. Môi cô ấy nhất định mềm mại, không biết có hương vị gì, chắc là ngọt lắm.”

Buổi liên hoan kết thúc vào hơn chín giờ tối.

Bởi vì “Hậu phủ” cách trường không xa, tất cả mọi người định đi bộ về, coi như vận động tiêu thực luôn.

Bình An no căng, trong bụng khó chịu. Bước đi chậm chạp, rớt lại sau mọi người.

Chậm rì rì, cũng không vội, dù sao mười một giờ ký túc xá mới đóng cửa, đi rất bình thản.

Đột nhiên bị người phía sau kéo tay áo, Bình An sợ đến nỗi tưởng rằng có người cướp bóc, nhưng trị an xung quanh trường học rất tốt mà.

“Bình An, nhìn đường.”

Đang nghĩ cách xử lý liền nghe thấy giọng Lâm Tông Nghĩa. Quay đầu lại nhìn, cậu đã đứng sau lưng cô, nét mặt có chút nghiêm túc.

“Đèn đường chỗ này hơi tối, khi đi nhớ chú ý một chút.”

Lâm Tông Nghĩa nhìn vẻ mặt mờ mịt của Bình An, duỗi tay chỉ vào cống thoát nước ngay bên chân cô.

Nắp cống mới xây xong một nửa, đóng hờ.

Nếu vừa rồi Lâm Tông Nghĩa không nhắc nhở, có lẽ lúc nãy chân Bình An đã thụt xuống.

Cô thở phào vì may mắn, nhìn Lâm Tông Nghĩa bằng ánh mắt cảm động sắp rơi lệ, “Thật sự rất cảm ơn cậu.”

Lâm Tông Nghĩa im lặng, chầm chậm rảo bước, Bình An đi theo sau. Hai người không nói gì nhưng sự yên tĩnh bao trùm lại vô cớ khiến người ta xấu hổ.

Bình An lén lén nhìn khuôn mặt Lâm Tông Nghĩa. Chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt góc cạnh rõ ràng, rất đẹp mắt.

Cộng thêm môi mím chặt, làm người ta có cảm giác rất lạnh lùng.

Lòng thầm châm chọc, người này đúng là dễ thay đổi, một hồi trung khuyển một hồi lại thành đóa hoa kiêu kỳ.

“Cái kia… Bữa sáng là cậu đưa à?”

“Ừm.”

“Tại sao đưa bữa sáng cho tôi?”

“Thích em.”

“Gì cơ?” Nghe được lời nói trắng trợn, trái tim Bình An khẽ run rẩy, ngoài miệng cũng trở nên ấp úng.

“Bởi vì thích em, cho nên muốn đưa bữa sáng cho em. Biết em muốn ngủ nướng, cho nên mỗi ngày muốn em ngủ thêm vài phút. Ừm, em thích không?”

“Thích cái gì?” Bình An cảm thấy đầu óc mình đột nhiên không dùng được, trống rỗng.

Ánh mắt Lâm Tông Nghĩa bỗng chốc trở nên cợt nhả, mang theo ý vị sâu xa.

“Thích ~ bữa sáng không?”

Người này nói chuyện quả thật muốn dọa chết người, không hiểu sao, Bình An có cảm giác tân ngữ cậu muốn nói chính là bản thân cậu.

Gương mặt nóng lên, Bình An biết bộ dạng lúc này của mình mắc cỡ chết người, may mà buổi tối khuya nhìn không rõ.

Chỉ là, vành tai nóng quá.

Thời điểm Bình An nằm xuống giường, lăn qua lộn lại vẫn không buồn ngủ, trong đầu luôn văng vẳng lời nói của người kia.

“Em thích anh không, Bình An.”

“Anh rất thích em, Bình An.”

Nhớ tới bản thân quẫn bách, nghe được câu hỏi của cậu ta lập tức chạy trối chết, chỉ nghe người phía sau càng lúc càng cười lớn.

Ai da, dễ nghe muốn chết.

Lừa mình dối người kéo lên chăn bịt lỗ tai. Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, mau ngủ đi!