"Phu nhân." Hạ Trúc đi tới trước mặt Lục thị thì dừng lại: “Bên ngoài có rất nhiều quan binh, bảo muốn cấm đi lại ban đêm, kêu mọi người trong thành đi về nhà hết, hiện đang lục soát từng nhà.”
Vẻ mặt Lục thị không đổi: “Đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Trúc nói: “Nói là để bắt một tên trộm, đã đóng cửa thành rồi."
Lục thị khẽ gật đầu, nghiêm mặt, trầm giọng ra lệnh: “Kêu các nha hoàn tạm thời về phòng đi, một lát nữa quan binh có thể sẽ tới nơi này lục soát, chỗ chúng ta đều là nữ quyến, bọn họ sẽ không lục soát quá kỹ. Tề Hoàn, con cũng về phòng đi, tối nay đừng đi ra ngoài."
"Vâng." Tề Hoàn thầm than trong lòng, quả nhiên giống như kiếp trước, nàng nhớ vừa tới Cẩm Châu không lâu đã gặp chuyện này, chỉ là khi đó nàng ở chính phòng qua đêm, hiện giờ nàng đã trải qua quá nhiều chuyện, ngược lại không thấy sợ.
Tề Hoàn và Ngân Hạnh trở lại trong sân: “Em đi dặn dò những người khác, lúc này đừng đi ra, đều về phòng đi, cũng đi dặn dò Trầm Hương bên kia một tiếng."
Ngân Hạnh cúi thấp người, vẻ mặt kinh hoảng: “Dạ, tiểu thư."
Dù sao chỉ là nha hoàn trong phủ chưa từng thấy chuyện này, gặp phải chuyện khắp thành phong bế, sao có thể không hốt hoảng sợ hãi? Nếu không phải mình đã trải qua một kiếp, thì sao lại có thể trấn định như vậy được?
Tề Hoàn tự giễu cười cười, chậm rãi bước vào trong phòng.
Lúc băng qua vườn hoa thì bỗng nàng nghe được tiếng xào xạc, nàng dừng bước lại, mắt nhìn về nơi phát ra tiếng nhưng bởi vì sắc trời u ám, hoa cỏ lại tươi tốt, thật sự không nhìn ra được cái gì.
"Đi ra đi, ta đã thấy ngươi rồi." Tề Hoàn căng thẳng, trầm giọng nói.
Sau một lúc lâu, bên bồn hoa không có chút động tĩnh nào, Tề Hoàn lạnh giọng cười: “Nếu không ra, thì đừng trách ta không khách khí."
Là ảo giác của nàng sao, Tề Hoàn cười thầm, đang định rời đi thì bỗng một giọng nói cầu xin tha thứ vang lên: “Tiểu thư, đừng.... Tại hạ là người tốt, là người tốt."
Tề Hoàn vốn chỉ do quá nhạy cảm mà thử thăm dò một chút, chưa từng nghĩ rằng thật sự có người ở nơi đó, cho nên khi giọng nói trầm trầm của người đàn ông này đột ngột vang lên, nàng hoảng sợ giật mình, lui về phía sau mấy bước, cảnh giác nhìn nơi phát ra tiếng nói.
"Người nào?" Đôi mày thanh tú nhíu chặt, ánh mắt lại quan sát xung quanh, sân này của nàng người hầu hạ vốn không nhiều, lúc này cũng bị nàng đuổi về phòng hết rồi, không thấy bóng người nào.
"Tiểu thư, cô đừng sợ, tại hạ thật sự là người tốt." Trong bụi hoa xuất hiện một bóng người, thân hình cao gầy, thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi, bộ dáng ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, chỉ là bóng đêm mông lung làm không thể nhìn rõ bộ dáng được, song nhìn hình dáng chắc là một thiếu niên tuấn tú.
"Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại ở đây? Người đâu..." Tề Hoàn mở miệng định kêu người, làm người hai kiếp, nàng không giống tiểu thư nhà khác chưa từng bước chân ra khỏi nhà, hai tai không nghe thấy chuyện bên ngoài. Nhìn thế này, lại nghĩ đến quan binh phía ngoài, tất nhiên nàng có thể nghĩ tới người đàn ông trẻ tuổi này rất có thể chính tên trộm hiện nay quan phủ đang tìm.
Nhuyễn kiếm trong tay thiếu niên bỗng nhúc nhích, trong màn đêm lóe lên một tia ánh sáng, mũi kiếm nhắm thẳng vào Tề Hoàn, giọng nói đáng thương khẩn cầu: “Tiểu thư, đừng lên tiếng, tại hạ chắc chắn sẽ không đả thương cô, cô im lặng nghe tôi nói đi."
Sắc mặt Tề Hoàn khẽ đổi, mắt nhìn xuống mũi kiếm đang lóe sáng: “Quan binh đang tìm ngươi ở bên ngoài, nếu như ngươi dám đả thương ta, cũng không trốn ra khỏi nơi này được."
"Tiểu thư, sao cô lại không tin tôi, tôi thật sự là người tốt. Tại hạ hành hiệp trượng nghĩa, cướp của người giàu giúp người nghèo, rõ ràng là anh hùng đại hiệp, cái gì mà tên trộm cơ chứ, đúng là nói hươu nói vượn, nói hươu nói vượn!" Thiếu niên nghiêm túc khí khái nói, bỏ mũi kiếm ra khỏi cổ Tề Hoàn: “Tiểu thư, cô xem tôi này, giống như người xấu sao?"
Tề Hoàn thật không biết phải nói cái gì, thiếu niên này thật sự... Quả thật không giống đồ trộm cắp nhưng có phải là người tốt hay không… Nàng nhìn ra từ chỗ nào chứ, người xấu lại không viết hai chữ người xấu lên mặt, huống chi thiếu niên này đột ngột xuất hiện trong sân của nàng, nếu truyền ra ngoài, thanh danh của nàng chắc chắn sẽ bị hư tổn.
"Được rồi, nếu anh đã không phải người xấu, thì đi giải thích với quan phủ, trốn ở chỗ này làm gì? Nếu như anh thật là người tốt, sao lại không biết nếu anh ở nơi này sẽ làm liên lụy tới người khác?” Tề Hoàn thấy hắn quả thật không muốn đả thương nàng, vẻ mặt trấn định lại, ánh mắt tỉnh táo nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt.
Vẻ mặt thiếu niên ảo não, hắn là một người giang hồ từ trước đến giờ tự do tự tại, sao nghĩ tới những đại thế gia có rất nhiều quy củ thế này chứ, chỉ cho là Tề Hoàn sợ quan phủ sẽ tìm nàng phiền toái, liền cười hì hì nói: “Tại hạ tuyệt đối sẽ không liên lụy tới tiểu thư, tại hạ trốn ở chỗ này, chờ những quan binh kia đi sẽ rời đi, tiểu thư, cô không phải trông chừng tôi, thật đấy."