Trịnh Hiệu Dương không ngờ Triệu Hàm Như dám tắt điện thoại của anh ta.
“Triệu Hàm Như bị một thằng đàn ông nào đó hốt rồi, vậy mà bố mẹ còn muốn con đến đây rước nhục!” Trịnh Hiệu Dương hét với An Khả Quân ở đầu dây bên kia điện thoại.
“Hiệu Dương, con đừng như vậy. Người trẻ tuổi mà, có ai không trải qua một vài mối tình chứ? Con đẹp trai, lại cùng nó lớn lên, chỉ cần con bằng lòng theo đuổi nó thì chắc chắn nó sẽ thích con.” An Khả Quân khuyên nhủ.
“Ngay cả điện thoại của con mà cô ta cũng không nghe, thì làm sao con theo đuổi cô ta được? Con không làm được, con muốn về nước. Bố mẹ muốn thì kêu người khác tới đây, con không thèm khát gì cổ quyền của cô ta.” Trịnh Hiệu Dương không hề bị thuyết phục.
“Con câm miệng!” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói uy nghiêm của Trịnh Kính, “Con không thèm? Con thật sự cho rằng tất cả mọi người đều xem con là đại thiếu gia? Bố nói cho con biết, nếu không có tiền thì con chẳng là cái thá gì cả! Triệu Thị sắp lên sàn rồi, đến lúc đó, tài sản của nó sẽ nhiều hơn bây giờ không biết bao nhiêu lần. Có số tiền này, con có thể vui vẻ thoải mái sống cả đời, nghe người ta cung kính gọi "Trịnh tổng", chứ không phải là "Dương thiếu" dưới cái bóng của bố.”
Từ nhỏ, Trịnh Hiệu Dương đã bị bạn bè nịnh nọt, nên mới thành ra cái vẻ “tổng giám đốc bá đạo” kia. Anh ta có ngoại hình tổng giám đốc, có số con nhà giàu, nhưng sự nghiệp của Trịnh Kính không chống cự mãi được, mà ông ta không muốn để con trai duy nhất của mình dính vào giới hắc đạo. Ông ta hy vọng Trịnh Hiệu Dương có thể làm một thương nhân chân chính.
Ngày xưa Trịnh Kính không nóng vội tác hợp con trai và Triệu Hàm Như. Nhưng một hai năm nay, sự nghiệp của ông ta xuống dốc không phanh, nên ông ta mới nhắm vào Triệu Hàm Như. Nếu không, ông ta đã chẳng để cô ở nước ngoài nhiều năm như vậy.
Bản thân Trịnh Hiệu Dương cũng không cam lòng cả đời làm một đứa con nhà giàu. Đối với sự nghiệp, anh ta cũng có lý tưởng và năng lực. Anh ta tin mình sẽ phát triển Triệu Thị tốt hơn. Đương nhiên trước đó phải đổi tên Triệu Thị thành Trịnh Thị đã.
Vì thế, Trịnh Kính đã thuyết phục được Trịnh Hiệu Dương. Thái độ ngang ngược của anh ta trở nên mềm mỏng, “Bố mẹ cứ nói Triệu Thị sắp lên sàn, nhưng mấy năm rồi, Triệu Thị có lên sàn đâu.”
“Sẽ nhanh thôi, con còn chưa cưới được Triệu Hàm Như, mà nhà chúng ta chỉ có một ít cổ phần của Triệu Thị. Đến khi Triệu Thị lên sàn rồi, nhà chúng ta không được lợi gì cả. Nên con nhất định phải tranh thủ thời gian.”
Thật ra Trịnh Kính cũng cảm thấy kỳ lạ. Triệu Minh Vĩ luôn muốn đẩy Triệu Thị lên sàn, nhưng không biết vì sao cứ mỗi lần sắp lên sàn là đều sẽ xảy ra một vài chuyện không lớn không nhỏ, đôi khi chỉ là một vài tin tức giả, cuối cùng lại ảnh hưởng đến quá trình lên sàn. Thỉnh thoảng, ông ta cảm thấy Triệu Thị bị Triệu Minh Hoành và Tống Du nguyền rủa. Nếu không tại sao từ khi bọn họ chết, Triệu Thị không còn vinh quang như lúc trước nữa. Nếu còn tiếp tục như thế thì Triệu Hàm Như sẽ không còn giá trị gì nữa.
Đưa Trịnh Hiệu Dương ra nước ngoài, người đau lòng nhất chính là An Khả Quân. Bà ta chỉ có một đứa con trai, bình thường vô cùng cưng chiều nó, muốn sao không dám cho trăng. Bây giờ một mình nó ở nước ngoài, mà Triệu Hàm Như là một người không đáng tin, chẳng những không chăm sóc nó mà còn hay gọi điện thoại oán giận với bà ta.
“Tôi cảm thấy Triệu Hàm Như thay đổi rồi. Nói không chừng, nó thật sự có bạn trai ở nước ngoài rồi.” An Khả Quân nhỏ nhẹ nói, giọng điệu đầy bất mãn.
“Có bạn trai thì có bạn trai, chuyện này bình thường mà. Chỉ cần Hiệu Dương cố gắng thì nhất định sẽ theo đuổi được nó, chỉ sợ nó không cố gắng thôi.” Trịnh Kính khinh thường nói.
“Hiệu Dương của chúng ta phải chịu khổ rồi, Hàm Như yếu đuối như thế, không phải là một người dễ chăm sóc.” An Khả Quân bất giác oán giận vài câu. Mấy ngày nay, Triệu Hàm Như hở chút là gọi điện khóc lóc kể lể với bà ta, khiến bà ta sắp bị suy nhược thần kinh rồi. Trước đây, Triệu Hàm Như không phải là người như vậy.
“Chút khổ này cũng không chịu được thì sau này làm sao làm chuyện lớn.”
Trịnh Hiệu Dương cảm thấy mình đúng thật là chịu khổ rồi. Anh ta nằm trên giường trong khách sạn, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để theo đuổi Triệu Hàm Như. Thật ra. Anh ta không có nhiều kinh nghiệm yêu đương, bao năm trôi qua vẫn chỉ có một người phụ nữ là Dư Mịch, cũng từng làm nhiều chuyện lãng mạn vì cô ta…
Bất giác nhớ lại ký ức tốt đẹp năm xưa, trong lòng Trịnh Hiệu Dương có đủ loại cảm giác chua cay mặn ngọt.
Trịnh Hiệu Dương đã có quyết định! Anh ta sẽ cưới Triệu Hàm Như không biết điều, sau đó giành lại Dư Mịch.
Theo đuổi phụ nữ ấy mà, chỉ cần vài chiêu là được.
Trịnh Hiệu Dương hỏi Trịnh Kính địa chỉ của Triệu Hàm Như. Sáng sớm, anh ta đã cầm một bó hoa to đứng dưới nhà Triệu Hàm Như. Lúc này cô vẫn chưa đi học.
“Cô kia, tôi ở dưới lầu đợi cô.” Trịnh Hiệu Dương gọi điện thoại cho Triệu Hàm Như, không đợi cô trả lời đã cúp máy.
Dưới lầu? Cái gì dưới lầu?
Triệu Hàm Như ngơ ngác đứng lên nhìn xuống lầu, thấy một tên bệnh hoạn ôm bó hoa bày ra tư thế tự cho là đẹp trai.
“Có chuyện gì vậy?” Khúc Nhạc nhìn theo ánh mắt của cô, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi.
“Chúng ta đi ăn thôi!” Cô nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.
Không được bao lâu, Trịnh Hiệu Dương đã thấy Triệu Hàm Như xuống lầu. Anh ta cảm thấy chiêu này đẹp trai đến ngây người. Một ngày nào đó, cô sẽ ngã vào thế tấn công bằng hoa tươi của anh ta. Năm xưa, Dư Mịch cũng vì hoa của anh ta mà cảm động đến rơi nước mắt.
Nhưng khi thấy phía sau cô là Khúc Nhạc, vẻ mặt anh ta liền trở nên khó coi. Tại sao người đàn ông này lại xuất hiện ở đây?
Sáng sớm, một người đàn ông ra khỏi nhà một cô gái, điều này có nghĩa là gì?
Lẽ nào bọn họ đã…
Ở chung!
Trịnh Hiệu Dương bị sốc, lui lại nửa bước. Tuy anh ta không thật lòng thích cô, nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Triệu Hàm Như vô cùng hồn nhiên hỏi, “Trịnh Hiệu Dương, anh ở dưới lầu nhà tôi làm gì? Bọn tôi định ra ngoài ăn sáng, nếu không có chuyện gì thì bọn tôi đi trước.”
Trịnh Hiệu Dương hét lên như một con sư tử nổi giận, “Triệu Hàm Như! Có phải cô ngủ với anh ta rồi không?”
Hỏi rất thẳng thắn!
Triệu Hàm Như lén nhìn Khúc Nhạc, cảm thấy hơi xấu hổ khi kéo anh xuống đối mặt với tên bệnh hoạn này. Khúc Nhạc nhìn Trịnh Hiệu Dương, vẻ mặt không chút cảm xúc, cứ như người anh ta nói không phải là anh.
“Tôi và anh ấy như thế nào, liên quan gì đến anh?” Tới lúc này rồi, cô chỉ có thể kiên trì diễn mà thôi.
Trong mắt Trịnh Hiệu Dương, vẻ xấu hổ của cô chính là liếc mắt đưa tình với Khúc Nhạc.
“Triệu Hàm Như, cô!” Trịnh Hiệu Dương tức giận ném bó hoa vô thùng rác.
“Rút lời nói của anh lại ngay!” Triệu Hàm Như còn chưa kịp nói cái gì, thì Khúc Nhạc đã nắm cổ áo của Trịnh Hiệu Dương, lạnh giọng nói: “Lập tức xin lỗi!”
“Đừng có mơ! Hai người đúng là gian phu da^ʍ phụ!” Trịnh Hiệu Dương giãy ra, đấm một quyền về phía Khúc Nhạc.