Chương 68: Ngây thơ

Trịnh Hiệu Dương là một người rất có động lực. Ngay sau hôm thất tình, anh ta lập tức mua vé máy bay đến Mỹ. Bốn giờ sáng, máy bay hạ cánh. May mà Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như đều là người cuồng công việc, nên giờ này đã thức dậy. Hai người mỗi người cầm một ly cà phê trò chuyện, hoàn toàn không biết Triệu Hàm Như đã bị người ở bờ đại dương bên kia tuyên bố quyền sở hữu.

“Nói thật, em thật sự không thích Triển Lệnh Nguyên, anh ta quá tự phụ, còn thích chỉ tay năm ngón, chúng ta không phải môi giới chứng khoán*, chúng ta là quỹ đầu cơ, chúng ta có sách lược đầu tư riêng. Anh ta suốt ngày ngang ngược xen vào là có ý gì?” Triệu Hàm Như bất mãn nói. Từ khi bọn họ bắt đầu hoạt động, Triển Lệnh Nguyên liền đứng ở vị trí bề trên “chỉ đạo công tác“. Trên thực tế, anh ta chỉ đang bới móc, nhiều nhất là bới móc cô.

* Môi giới chứng khoán: là người đại diện, bảo vệ quyền lợi cho khách hàng, có thể là tổ chức, công ty hay cá nhân, thông qua việc tư vấn, thực hiện các giao dịch.

“Người này rất ngây thơ, em đừng để ý đến anh ta.” Khúc Nhạc cũng hơi bất đắc dĩ. Triển Lệnh Nguyên chỉ biết phá rối, chọc tức Triệu Hàm Như để dò xét phản ứng của anh. Chỉ cần anh tức giận, anh ta sẽ vui vẻ cười ha ha, thật đúng là ngây thơ hơn cả mấy đứa trẻ học mẫu giáo.

Anh đã cảnh cáo Triển Lệnh Nguyên mấy lần, nhưng anh ta lại đưa ra lý do rất đường hoàng, là anh ta để hai người ngoài quản lý một số tiền lớn, nên trong lòng anh ta rất khủng hoảng, phải thường xuyên nhìn bọn họ mới yên tâm được. Thậm chí, anh ta còn lấy mẹ của anh ta - cô của anh ra làm lá chắn. Dưới ánh mắt tò mò của bà, anh chỉ đành ngoan ngoãn nuốt cục tức này xuống.

“Cuộc sống của con người ấy mà, chỉ toàn là bất đắc dĩ và thỏa hiệp.” Khúc Nhạc thở dài, anh có một anh họ như thế, đây đã là số phận rồi.

Triệu Hàm Như nhìn dáng vẻ buồn bực của Khúc Nhạc thì hơi đau lòng, thầm hối hận những lời oán giận vừa rồi của mình.

Xã hội chính là thực tế như vậy, ngoại trừ Triển Lệnh Nguyên đáng ghét thì không có ai bằng lòng giao tiền của mình cho hai đứa không danh tiếng quản lý. Vì lý tưởng của bản thân, một người cao ngạo như Khúc Nhạc không thể không cúi đầu tiếp nhận sự tàn khốc của xã hội.

“Anh nói đúng. Một hai năm nữa, chúng ta sẽ đưa ra một kết quả khiến tất cả mọi người đều hâm mộ. Đến lúc đó, chúng ta sẽ làm bọn họ hối hận vì ngày hôm nay đã xem thường chúng ta.” Cô gật đầu, vỗ vai Khúc Nhạc an ủi.

Khúc Nhạc hoàn toàn không biết Triệu Hàm Như đang đồng cảm với anh, nên không thể hiểu được tại sao cô lại hăng hái như thế.

“Hàm Như, em biết anh thưởng thức em ở điểm nào không? Ngoại trừ năng lực quan sát và phân tích, thì em còn có tính không bao giờ chịu thua, không bao giờ nói thất bại. Anh phải lợi dụng mở rộng tiềm năng của em mới được!”

***

Trịnh Hiệu Dương còn chưa thoát ra được cảm giác đau khổ khi thất tình, thì đã thấy Khúc Nhạc đang trò chuyện vui vẻ với Triệu Hàm Như.

Triệu Hàm Như thấy Trịnh Hiệu Dương, bèn dẫn Khúc Nhạc đi tới, vẻ mặt ghét bỏ nói: “ Cuối cùng cũng đi ra. Anh lên cơn gì vậy? Mỗi ngày có biết bao nhiêu chuyến bay mà lại chọn chuyến bay lúc bốn giờ sáng? Anh có nghĩ đến cảm giác của người đón không? Lại còn lằng nhằng đến giờ mới ra, một đại thiếu gia như anh nên dẫn theo hai thư đồng hầu hạ, đừng suốt ngày gây phiền phức cho người khác.”

Trịnh Hiệu Dương còn chưa hồi hồn đã bị Triệu Hàm Như “ân cần thăm hỏi” một trận nên hơi bối rối, cái khí thế mắng chửi người này là độc quyền của “tổng giám đốc bá đạo” Trịnh Hiệu Dương mà, sao lại bị cô giành trước rồi?

Anh ta và Triệu Hàm Như lớn lên cùng nhau, nên anh ta hiểu rất rõ cô. Cô là người chỉ biết tỏ vẻ đáng yêu rơi nước mắt, chỉ cần một giọt nước mắt của cô, mọi người đều cho rằng anh ta làm cô khóc. Từ nhỏ đến lớn, anh ta chịu oan biết bao nhiêu lần vì cô, nên anh ta vô cùng ghét những cô hái trông có vẻ nhu nhược, không có chủ kiến.

Không ngờ mới ra nước ngoài có hai ba năm, Triệu Hàm Như hoàn toàn biến thành người khác, dám dữ dằn trách mắng anh ta?

Thực đúng là quá ghê tởm!

Anh ta nhất định phải dạy dỗ Triệu Hàm Như một chút mới được!

Chờ đến khi anh ta hồi hồn, Triệu Hàm Như đã ngồi vào ghế lái phụ, quát lên: “Anh mau lên một chút, đàn ông gì mà lề mề giống hệt phụ nữ!”

Trịnh Hiệu Dương trừng mắt, cô dám la hét với anh ta?

Lẽ nào cô không biết vali nặng lắm sao? Nếu tới đón anh ta thì phải biết giúp anh ta bỏ vali vào cốp xe chứ?

Khúc Nhạc ngồi một bên nhìn, không hề có ý giúp đỡ.

Triệu Hàm Như không nhịn được nói: “Cốp sau mở rồi, một người đàn ông như anh còn mè nheo cái gì? Vali của mình cũng không xách nổi sao? Uổng công anh lớn như vậy, đúng là vô dụng!”

Quá ác độc! Ngay cả Khúc Nhạc cũng không nhịn được cười thầm, là đàn ông đều chịu không nổi lời lẽ chua ngoa của cô.

“Cô câm miệng cho tôi! Gọi tài xế của cô xách vali cho tôi!” Trịnh Hiệu Dương tức điên lên.

Triệu Hàm Như cười lạnh, nói với Khúc Nhạc: “Đi thôi, đừng để ý đến anh ta!”

Khúc Nhạc không hề do dự, vô cùng nghe lời lái xe đi.

Gì vậy? Trịnh Hiệu Dương nhìn bóng xe xa dần, hít một hơi khói xe, sợ ngây người!

“Dì An. Hiệu Dương quá đáng lắm rồi! Cháu và bạn cả đêm không ngủ, hơn nửa đêm chạy đến sân bay đón anh ta, vậy mà anh ta còn chưa hài lòng, chỉ vào cháu mắng xa mắng gần. Cháu thật sự không chịu nổi, dì nhờ người khác chăm sóc Hiệu Dương đi ạ.” Triệu Hàm Như khóc lóc với người ở đầu dây bên kia điện thoại.

Thấy dáng vẻ gào khan không chút nước mắt của cô, Khúc Nhạc cười nói: “Kỹ xảo không tệ. Chỉ một trò đùa mà đã thoải mái rồi sao?”

“Thoải mái! Chỉ cần có thể làm cho người muốn khiến em khó chịu, thì em sẽ cảm thấy rất thoải mái. Anh đừng đồng tình với Trịnh Hiệu Dương, anh ta không phải thứ tốt lành gì. Lúc ở trong nước, anh ta đã suốt ngày nhục nhã em trước mặt người ngoài. Em bị anh ta chọc tức phát khóc biết bao nhiêu lần. Đây chỉ là một lần dạy dỗ nhỏ, để anh ta biết xấu hổ khi nhục nhã người khác.”

“Hừ, anh đồng tình với cậu ta làm gì?”

“Chắc chắn An Khả Quân đang gọi điện thoại mắng con trai của bà ta. Với tính cách của Trịnh Hiệu Dương, anh ta nhất định sẽ cãi lại. Tiếng Anh của anh ta rất dở, trong thời gian ngắn sẽ không tìm được chỗ ở, nói đúng hơn là phải lưu lạc đầu đường.”

“Anh phát hiện cũng có lúc em ngây thơ.”

“Hừ, đây chỉ là một sự trừng phạt nhỏ. Lúc đầu em không hề có ý định bỏ mặc anh ta ở sân bay. Ai bảo anh ta nói anh là tài xế, còn muốn anh xách vali. Anh ta cũng không nghĩ anh ta là cái thá gì mà dám sai bảo anh?”

Chỉ có một mình cô có thể sai bảo Khúc Nhạc, những người khác đừng có nằm mơ.

Khúc Nhạc hơi sửng sốt, khóe môi cong lên. Thì ra là vì anh sao?