“Tuần này giá dầu quốc tế vẫn giữ giá cao. Hôm qua, giá dầu quốc tế tăng mức cao nhất từ đầu năm đến bây giờ. Theo chuyên gia phân tích, nếu chỉ số đồng USD vẫn còn giảm thì giá dầu sẽ còn tiếp tục tăng…”
Khúc Nhạc xem tin tức trên tivi, Triệu Hàm Như đứng dậy từ trước laptop, cầm ly cà phê đứng trước tivi. Mặc dù bọn họ đã đoán được từ trước, nhưng nhìn thấy chuyên gia phân tích nguyên nhân giá dầu tăng vẫn cảm thấy rất thoải mái. Dù sao thì mấy tháng trước, vị chuyên gia này còn dự đoán giá dầu sẽ giảm.
“Lần này chúng ta kiếm được bao nhiêu?”
“Khoảng một hai triệu.” Triệu Hàm Như trả lời.
Khúc Nhạc nở nụ cười chân thật hiếm có. Thật ra anh đã đoán được kiếm được bao nhiêu, nhưng vẫn hỏi lại, vì muốn thỏa mãn chút lòng hư vinh của anh mà thôi.
“Vẫn còn quá ít! Nếu chúng ta sớm lập quỹ đầu cơ, lợi dụng đòn bẩy từ ngân hàng mượn tiền, thì lần này có thể kiếm hơn một tỷ tiền lời.” Khúc Nhạc nói với giọng điệu tiếc nuối.
Triệu Hàm Như gật đầu, lúc này còn phải xem xét rủi ro, không thể để tiền làm mờ mắt được.
“Giới tài chính kiếm bộn rồi. Nếu biết sớm như vậy thì lúc đầu anh sẽ không làm trò chơi gì đó, liều mạng làm việc mà chẳng thấy tiền. Cổ phiếu của TUS vẫn đang giảm, đợi anh kiếm lời xong, chẳng biết nó sẽ giảm thêm bao nhiêu nữa.”
“Đúng vậy, nếu biết nó dễ kiếm tiền như vậy thì em đã không để bố mẹ làm ngành sắt thép. Nghề này quá cực khổ, phải chịu trách nhiệm với nhiều người, bị người ta mơ ước, bị người ta thù hận… Vẫn là loại này dễ kiếm tiền hơn.”
Hai người nhìn nhau cười, cũng biết những lời này chỉ nói đùa mà thôi. Ngành nào cũng có cái khó của nó, lợi nhuận cao thì độ mạo hiểm cũng cao. Rất nhiều người giàu sang cả đời, đến cuối cùng chỉ vì một sai lầm, mà mất hết tất cả. Ngành này giống như đi trên sợi dây thép, cường độ và áp lực công việc vượt xa những ngành khác.
“Bây giờ em biết cũng không muộn. Em còn muốn đập tiền vào công ty IG nữa không? Còn không bằng giữ lại cho tương lai.”
“Chỉ có tiền thì có ích lợi gì? Sau này quay về nước, những công ty đó sẽ là hậu thuẫn của em.”
“Những công ty đó? Xem ra trong lòng em đã có một chuỗi sản nghiệp rồi? Để anh đoán xem, có phải là ngành Internet không?”
“Em chỉ mới có hình thức đại khái ban đầu thôi, đợi có tiền rồi tính tiếp. Không có tiền thì tất cả mơ ước đều là nói suông.”
Anh cầm ly cà phê của cô lên, “Điện thoại của em rung nãy giờ, em không nghe sao?”
“Cái gì?”
Cô mở điện thoại lên xem, là một số điện thoại lạ từ trong nước. Từ sau khi ra nước ngoài, cô và bạn bè ít liên lạc với nhau. Trong điện thoại của cô chỉ có vài số điện thoại quan trọng, cô lười phải lưu số điện thoại của những người không liên quan.
“Hàm Như, dì là dì An của cháu đây.” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng điệu đầy thân thiết. Triệu Hàm Như sửng sốt vài giây mới hồi hồn, đây là mẹ của Trịnh Hiệu Dương, cũng là bạn thân của mẹ cô.
Năm xưa, cô và An Khả Quân có quan hệ rất tốt. Cô rất thích dì An dịu dàng thân thiết này. Nhưng từ khi cha mẹ gặp nạn, trong lòng cô lại có ngăn cách, không thể thân thiết với dì An được nữa.
“Chào dì An. Có chuyện gì không ạ?”
Thật ra, những năm gần đây, An Khả Quân thường xuyên gọi điện thoại cho cô, lần nào cô cũng trả lời vài câu cho phải phép, rồi không nói gì nữa.
“Cháu có bận gì không? Có phải dì làm phiền cháu không?” An Khả Quân quan tâm hỏi.
Trong đầu Triệu Hàm Như đột nhiên hiện lên hình ảnh Tiêu Khả Nhi. Tuy cô ta không còn nhỏ, nhưng dáng vẻ vẫn rất ngây thơ đáng yêu. Cô cười cười, liếc Khúc Nhạc một cái.
Khúc Nhạc không hiểu ra sao, đặt ly cà phê trước mặt Triệu Hàm Như, nhìn cô ý hỏi có chuyện gì.
“Vâng, cháu đang làm việc. Dì An, có chuyện gì không ạ?” Giọng điệu của cô rất bình tĩnh, nghe không ra vui giận.
An Khả Quân đè cảm giác khó chịu xuống. Triệu Hàm Như không giống ngày xưa nữa, mỗi lần nói chuyện với cô, bà ta đều không biết phải bắt đầu từ đâu, “Xin lỗi, Hàm Như, dì làm phiền cháu rồi…”
“Không sao, dì An, dì có việc gì cứ nói thẳng đi ạ.” Triệu Hàm Như nhíu mày.
“Triệu Hàm Như, cô lập tức đưa báo cáo phân tích giá cả dầu mỏ cho tôi.” Khúc Nhạc đứng cạnh Triệu Hàm Như, nói với giọng điệu khó chịu.
Tiếng nói của anh không lớn không nhỏ, đủ truyền vào tai An Khả Quân, “Hàm Như, cháu thật sự bận rộn…”
Khóe môi Triệu Hàm Như nhếch lên, giơ ngón tay cái với Khúc Nhạc, “Dì An, dì nói đi.”
An Khả Quân không quanh co lòng vòng nữa mà nói thẳng, “Không phải là chuyện lớn gì, là chuyện của Hiệu Dương. Nó nộp đơn học nghiên cứu sinh ở một trường đại học ở New York. Hai ngày nữa nó sẽ qua Mỹ, đến lúc đó nhờ cháu chăm sóc nó nhiều hơn.”
“Trường đại học nào?” Triệu Hàm Như hơi bất ngờ. Trịnh Hiệu Dương học rất dở, lúc trước có thể đậu một trường đại học hạng ba là không tệ rồi, bây giờ sắp đến Mỹ học nghiên cứu sinh?
An Khả Quân hơi ngượng ngùng, “Năng lực của nó không đủ để học trường đại học tốt, trường đó kém hơn Học viện ST nhiều lắm…”
Quả nhiên là dùng tiền để học mấy trường trái phép, lấy cái danh du học để lừa gạt người trong nước. Cô nhớ ông bà Trịnh định đợi Trịnh Hiệu Dương tốt nghiệp đại học xong thì sẽ vào công ty nhà làm. Sao đột nhiên lại muốn anh ta lãng phí một hai năm học nghiên cứu sinh ở Mỹ?
Xem ra bọn họ nhắm vào cô rồi. Cô cười nhạt, bọn họ ra chiêu gì, cô tiếp chiêu đấy.
“Dì An yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt. Anh ấy đi chuyến bay nào, cháu đến sân bay đón.” Ánh mắt cô lóe lên, giọng điệu thân thiết hơn nhiều.
An Khả Quân kinh ngạc, đồng thời cũng rất vui vẻ, “Hàm Như, thật sự rất cảm ơn cháu. Dì sẽ gửi thông tin chuyến bay qua tin nhắn cho cháu.”
Hai người nói thêm vài câu nữa rồi Triệu Hàm Như mới cúp điện thoại.
“Có chuyện gì vậy?” Khúc Nhạc ân cần hỏi cô.
“Một người dì, bạn thân của mẹ em, là người nhìn em lớn lên.” Cô ném điện thoại lên bàn.
“Trông em rất không vui.” Anh nghiêm túc nhìn cô, nói một cách chắc chắn.
“Bà ta đưa con trai ra nước ngoài, còn muốn em chăm sóc con bà ta. Em có thể vui vẻ được sao?”
“Muốn em trông trẻ con sao? Chuyện thế này rất bình thường.”
“Trẻ con? Bình thường? Nếu như em nói, ‘trẻ con’ trong lời của anh suýt nữa đã thành vị hôn phu của em thì sao?”
Khuôn mặt của Khúc Nhạc cứng đờ, vẻ mặt trở nên rất khó coi, “Vị hôn phu?”
“Anh không nghe hai chữ ‘suýt nữa’ sao? Giống như anh và Tiêu Khả Nhi vậy, là thanh mai trúc mã, có duyên không phận.” Cô cố gắng nín cười.
“Có duyên không phận? Đã đuổi theo tới nước ngoài rồi cơ mà.” Khúc Nhạc siết chặt cái ly, lạnh giọng nói.