“Con đứng lại cho ba!” Khó lắm Triệu Minh Vĩ mới tóm được đứa con trai duy nhất Triệu Cương ở công ty, “Con lại đi lêu lổng ở đâu nữa đấy? Suốt ngày không thấy bóng dáng, chẳng nên thân gì cả. Sau này, Triệu Thị đều là của con, mà con không quan tâm tới, con muốn tức chết bố sao?”
“Không biết sau này Triệu Thị là của ai nữa.” Triệu Cương không phục lẩm bẩm.
“Thằng nhóc thúi con nói bậy bạ gì đó?” Triệu Minh Vĩ tức giận quát.
“Bố, con không nói sai mà. Phần lớn cổ phần Triệu Thị đều là của Triệu Hàm Như. Cô ta ở nước ngoài, đánh rắm cũng không quản, tất cả mọi chuyện trong công ty đều do bố xử lý. Lão già Trịnh Kính ỷ có một chút cổ phần, luôn gây phiền phức cho chúng ta. Bố khổ cực là vì ai vậy? Vất vả mệt mỏi còn không được cảm ơn!”
“Còn không phải là vì con sao?” Thấy con trai không nên thân, Triệu Minh Vĩ rất buồn bực. Bây giờ ông ta đã được như ý, là ông chủ, là người có quyền lực. Nhưng ông ta cũng phải nếm tác dụng phụ của quyền lực, đó là vô cùng bận rộn, mệt mỏi rã rời. Vừa nghĩ tới ông ta phải liều mạng làm việc, còn Triệu Hàm Như ở nước ngoài ngồi mát ăn bát vàng, ông ta liền tức anh ách.
Nhưng Triệu Hàm Như không đắc ý được lâu nữa. Chẳng mấy chốc, Triệu Thị sẽ biến thành cái vỏ rỗng.
“Bố, gần đây Triệu Hàm Như đang xử lý bất động sản, không biết cô ta ở nước Mỹ giở trò quỷ gì nữa.” Triệu Cương thấy Triệu Minh Vĩ nở nụ cười âm hiểm, liền biết nhà mình sẽ không lỗ. Anh ta đột nhiên nghĩ tới chuyện này, nên báo với Triệu Minh Vĩ.
“Xử lý bất động sản? Bất động sản nào?” Triệu Minh Vĩ lập tức cảnh giác nhìn Triệu Cương.
“Cô ta bán bốn căn nhà ở thủ đô.” Trên mặt Triệu Cương hiện lên vẻ ước ao, tuy anh ta rất ghét Tống Du, nhưng không thể không thừa nhận bà rất có ánh mắt đầu tư.
Từ rất lâu trước kia, Tống Du đã dùng giá thấp mua bốn căn nhà cao cấp và một tứ hợp viện cũ ở thủ đô. Khi đó ai cũng cười nhạo bà, nhưng đâu ai ngờ, giá nhà ở thủ đô đột nhiên tăng cao. Những căn nhà cao cấp đó tăng giá mười mấy lần, còn tứ hợp viện cũ kỹ tăng giá mấy chục lần.
“Con khốn phá sản!” Mấy năm nay, giây phút nào Triệu Minh Vĩ cũng mong ngóng Triệu Hàm Như chết, vậy thì đồ của cô mới trở thành đồ của ông ta. Trong lòng ông ta đã xem tài sản của cô như tài sản của mình.
Nghe nói Triệu Hàm Như bán nhà, ông ta nổi giận, có cảm giác bị người ta ngầm chiếm gia tài, “Giá nhà ở thủ đô vẫn đang tăng, vậy mà nó mang đi bán? Mấy căn nhà ở thủ đô không phải là bất động sản bình thường, tất cả đều là nhà cao cấp trong khu vực vàng, có muốn mua cũng không mua được.”
“Đúng vậy, trừ căn tứ hợp viện thì tất cả đều bán. Mấy ngày trước, một người bạn dẫn con đến xem nhà anh ta mới mua. Con vừa nhìn liền biết đó là căn nhà Tống Du dùng giá thấp mua về. Sau đó con cho người điều tra, liền phát hiện Triệu Hàm Như bán luôn mấy căn khác.” Triệu Cương cũng rất đau lòng.
“Thật là một đứa vô tình vô nghĩa, hung ác độc địa! Bây giờ cánh cứng cáp rồi nên dám tự mình bán nhà! Một ngày nào đó, ngay cả cái họ nó cũng bán. Con là cháu trai duy nhất của nhà họ Triệu, vậy mà không có một căn nhà nào ở thủ đô. Nó không cho con thì thôi, còn tự ý đem bán! Quả nhiên là ăn cây táo rào cây sung, con nhóc khốn kiếp vô giáo dục, con gái của con chuột chỉ biết đào lỗ. Triệu Minh Hoành và Tống Du nuôi một con sói mắt trắng, để bố xem bọn họ có mặt mũi gì đi gặp tổ tiên của nhà họ Triệu không!” Triệu Minh Vĩ cắn răng nghiến lợi nói.
“Đúng vậy, Triệu Minh Hoành cũng thật là. Rõ ràng con mới là cháu trai duy nhất của nhà họ Triệu, vậy mà ông ta dám dung túng Tống Du đưa hết tài sản cho Triệu Hàm Như. Bọn họ không xem di ngôn của ông bà nội ra gì, lẽ nào Triệu Thị phải đổi họ theo nó?”
“Hừ, nó nằm mơ đi! Nó sẽ không bao giờ lấy được Triệu Thị!”
Hiếm khi cha con có chung mối thù, Triệu Cương càng ra sức mắng chửi, “Bố, con lo lắng lão chó già Trịnh Kính kia. Ông ta luôn muốn tác hợp Trịnh Hiệu Dương và Triệu Hàm Như, cho nên suốt ngày nhảy lên nhảy xuống ở Triệu Thị. Nghe nói ông ta chuẩn bị cho Trịnh Hiệu Dương đi Mỹ du học.”
“Trịnh Hiệu Dương sắp tốt nghiệp đại học, lẽ nào Trịnh Kính muốn cho nó ra nước ngoài dát thêm lớp vàng? Nào có đơn giản như vậy, chắc chắn là ông ta nhắm vào Triệu Hàm Như. Năm xưa suýt chút nữa thì bọn nó đã đính hôn.” Vẻ mặt Triệu Minh Vĩ càng thêm âm trầm. Mấy năm nay, Trịnh Kính cản trở ông ta khắp nơi. Ông ta luôn muốn diệt trừ lão già đó, nhưng thế lực của nhà họ Trịnh ở thủ đô quá lớn, ông ta không đủ năng lực động vào Trịnh Kính.
Đáng hận nhất là Trịnh Kính luôn miệng nói muốn báo thù cho anh em kết nghĩa, đắp nặn hình tượng đại ca giang hồ trọng tình cảm. Trên thực tế, ông ta chỉ là một tên ngụy quân tử. Ông ta làm tất cả cũng chỉ vì 30% cổ phần của Triệu Hàm Như. Để Trịnh Hiệu Dương cưới Triệu Hàm Như, dễ dàng đổi tên Triệu Thị thành Trịnh Thị. Trịnh Kính nghĩ thật hay!
Triệu Minh Vĩ nghiến răng nghiến lợi, “Tuyệt đối không thể để Trịnh Hiệu Dương và Triệu Hàm Như ở bên nhau!
“Bố, con cảm thấy trừ khi lão chó già Trịnh Kính đó động tay động chân gì đó, nếu không thì sẽ không thể có chuyện này đâu, vì bọn họ vốn không ưa nhau. Triệu Hàm Như đã biết Trịnh Hiệu Dương có bạn gái, nhưng hoàn toàn không quan tâm, chỉ một lòng một dạ nhào vào Trương Gia thôi. Trước đây, nếu Tuyết Như không quyến rũ Trương Gia thì chúng ta đã có thể sử dụng con cờ này.”
“Bây giờ không ngày xưa nữa. Nghe nói Triệu Hàm Như ở nước ngoài rất khá, còn cùng ai đó lập quỹ đầu cơ. Nó mới bao nhiêu đó tuổi mà danh tiếng có thể lan về trong nước, chứng tỏ nó không còn ngu nữa, nên không cần sử dụng Trương Gia.”
Triệu Cương không cho là đúng, “Có cái gì mà không giống? Cũng chỉ là con mọt sách mà thôi. Chỉ với dáng vẻ mềm yếu của nó thì có thể làm nên trò trống gì?”
“Mềm yếu? Con không thấy ánh mắt trước khi đi của nó à? Nhìn giống hệt một con sói muốn ăn thịt người. Bố chỉ sợ nó vì trả thù chúng ta mà chọn ở bên cạnh Trịnh Hiệu Dương, chắp tay tặng Triệu Thị của chúng ta cho nhà họ Trịnh. Không được, tuyệt đối không thể để cho bọn chúng ở bên nhau.” Triệu Minh Vĩ càng nghĩ càng sợ hãi.
“Vì trả thù chúng ta mà chọn ở bên cạnh Trịnh Hiệu Dương?” Triệu Cương cảm thấy không thể tin nổi, tuy anh ta không hiểu Triệu Hàm Như. Nhưng trong ấn tượng của anh ta, cô là một cô gái ngu ngốc vì tình làm tất cả, sao có thể lấy cả đời mình ra đặt cược?
“Không thể nói trước được điều gì. Con đi điều tra xem nó cần nhiều tiền như vậy để làm gì? Còn Trương Gia kia nữa, bảo nó đi dỗ thử Triệu Hàm Như xem được không.” Triệu Minh Vĩ nghiến răng nghiến lợi nói.