Chương 47: Ý tưởng
“Em nói đúng, làm quỹ nguy hiểm rất cao, còn bên đầu tư ngân hàng thì chỉ cần chăm chỉ thôi là có thể lăn lộn được kha khá rồi. Nếu cố gắng thêm thì trước 30 tuổi là có thể làm được phó tổng, cộng thêm may mắn nữa thì chắc trước 40 tuổi làm được giám đốc điều hành ấy. Lúc đó chắc hẳn em cũng có sức ảnh hưởng nhất định, có thể về nước báo thù. Chẳng qua không biết tới khi đó, kẻ thù của em còn sống hay không thôi.” Triệu Hàm Như cắn mạnh đầu lưỡi, nếm chút mùi máu. Anh khơi lửa giận trong cô, nhưng phải thừa nhận rằng anh nói có lý. Bên ngạch đầu tư ngân hàng không có nhiều ngõ tắt để làm, mà bên quỹ thì có nhiều người hai hoặc ba mươi tuổi đã trở nên nổi bật rồi. Khúc Nhạc buông tay: “Anh nghĩ chắc em biết, làm quỹ bảo hiểm rủi ro cũng cần có năng khiếu. Anh không rõ anh và thật sự có thiên phú hay không, chỉ muốn cho chúng ta cơ hội, để thử cơ hội này.” “Em đánh cược.” Giám đốc quỹ bảo hiểm rủi ro được gọi là người có tinh thần mạo hiểm nhất. Thực hiện quỹ bảo hiểm rủi ro chính là trận cuộc xa hoa mà người ta không thể thoát khỏi. Thắng thì nổi trội, còn thua thì chẳng còn gì cả, mà cô bây giờ còn gì để mất? Khúc Nhạc búng tay, tâm trạng có vẻ rất vui, lại không ho nữa: “Ok, nhưng vẫn chưa gấp. Đầu tiên phải bắt tay làm dần dần từ tổ hợp cơ cấu đầu tư. Chờ chúng ta có chút thành tích thì đương nhiên sẽ có người tìm tới. Chúng ta phải tìm phòng làm việc trước đã, sau này không thể làm việc trong căn phòng nhỏ xíu kia được, ở đó nhỏ quá, tăng ca bất tiện. Em xem thử gần đây có chỗ nào thích hợp không thì thuê trước đi.” “Em đi tìm phòng?” “Đương nhiên, nếu không thì là ai? Anh không có thời gian, lại đang bệnh nữa.” “Em cũng đâu có thời gian, môn học nhiều thế. Anh còn bệnh, em lại còn làm mấy việc của anh nữa, không có thời gian… Anh kéo em vào là muốn tìm osin chứ gì?” Chẳng trách anh lại chọn cô một, sinh viên năm nhất không kinh nghiệm. Lúc trước anh mới nói bản tính cô không hợp chơi stock futures, giờ lại kéo cô vào. Hóa ra anh đã tính trước hết rồi, muốn kéo một tên sai vặt mà thôi. Khúc Nhạc nằm xuống sofa, nói thẳng ra mà không hề chột dạ: “Đúng vậy, anh không tin tưởng bản thân lắm, muốn tìm lao động giá rẻ, sau này đỡ phiền.” Triệu Hàm Như tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bình tĩnh lại rất nhanh. Khúc Nhạc chẳng những giỏi toán mà còn có cách nhìn độc đáo về lĩnh vực phân tích tài chính, cộng với phần mềm cao siêu. Cô chỉ là tay mơ, đi theo anh tốt hơn một mình chiến đấu nhiều. “Được rồi, em sẽ để ý.” Khúc Nhạc còn đang bệnh, trò chuyện lâu thế cũng chẳng có sức. Thấy vẻ mặt anh mệt mỏi, Triệu Hàm Như bèn khuyên: “Bệnh nhân thì lên giường nằm đi. Một lúc nữa cháo mới xong, đến lúc ăn thì em gọi.” Khúc Nhạc tiện tay mở laptop: “Thôi khỏi, dù sao cũng không ngủ được. Cổ phiếu Bryant sao rồi?” Triệu Hàm Như đứng trong bếp, nhìn cháo đang sôi ùng ục: “Đúng như dự đoán, thị trường dầu thô biến động cũng trong dự tính… Xem giúp em tình hình vật liệu thép thế giới đi.” Khúc Nhạc kinh ngạc nhìn cô: “Vật liệu thép? Khụ khụ… Sao đột nhiên chú ý cái này?” Triệu Hàm Như bình tĩnh đáp, như đang kể chuyện của người ta, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự suy sụp trong giọng cô: “Bố mẹ em vốn làm về sắt thép. Chẳng qua lúc đó em không biết cố gắng. Sau khi bố mẹ qua đời thì công ty đã rơi vào tay người khác.” “Bố em là Triệu Minh Hoành?” Thành phố C, sắt thép, doanh nhân họ Triệu, bất ngờ qua đời… Khúc Nhạc quả thật có bộ não chứa đầy cơ sở dữ liệu. Não bộ của anh rà soát cái tên phù hợp với điều kiện chỉ trong tích tắc. Triệu Hàm Như sáng mắt lên: “Anh quen bố em?” Anh thành thật lắc đầu: “Không quen. Nhưng anh đã thấy trên tin tức.” “À, sự kiện năm ấy cũng coi như là chấn động một thời.” Triệu Hàm Như cười lạnh. Lúc đó cảm xúc cô đang tụt dốc, vốn chẳng chú ý mưa bom bão đạn bên ngoài. “Tranh chấp cổ phần Triệu Thị rất ầm ĩ, Anh nhớ hình như đến bây giờ vẫn chưa có hồi kết.” Triệu Hàm Như cười cười, nhưng lại không hề có vẻ ấm áp: “Vì cổ phần đang trong tay em. Trừ em ra, những người khác chỉ là cổ đông nhỏ. Bọn họ tưởng em mất bố mẹ rồi thì sẽ là đứa mồ côi để mặc bọn họ xử lý. Nhưng nào ngờ mẹ em đã sắp xếp đường lui cho em rồi. Mấy năm nay em ở Mỹ, còn họ thì đấu nhau loạn xạ trong nước, xem thú vị thật đấy.” “Thật ra em có thể học quản lý, về nước cướp lại gia sản, an ủi linh hồn bố mẹ ở trên trời.” “Học quản lý quá lâu, trong mấy năm em học thì bọn họ đã tìm được tay chân khắp nơi rồi chiếm lấy Triệu Thị rồi. Dù em muốn về tiếp quản công ty thì chắc chắn cũng bị bài xích. Lúc trước bố mẹ em có quyền khống chế hoàn toàn Triệu Thị còn bị bọn họ hại chết. Nếu em ngu ngơ quay về, bọn họ có lẽ sẽ là dao thớt, còn em là thịt cá. Nếu họ muốn thì bây giờ cứ để bọn họ chơi đi, nhưng em sẽ cho họ biết Triệu Thị là của bố mẹ em, không ai cướp được. Bố mẹ em đã mất thì để Triệu Thị chôn bọn họ đi.” Ánh mắt Triệu Hàm Như đầy độc ác, cả người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo. Khúc Nhạc cựa mình, cũng không thích nhìn cô thế này: “Em muốn làm sao?” “Em muốn đưa Triệu Thị lên sàn chứng khoán.” Dù thời gian Triệu Hàm Như ở Wall street không dài, nhưng từ khi đến Mỹ, hầu như ngày nào cô cũng tiếp xúc với tài chính, chắc chắn hiểu biết hơn bố mẹ về phương pháp và cách thức. “Anh nhớ Triệu Thị đã chuẩn bị tiềm lực để lên sàn từ lâu rồi, nhưng bố em không muốn đưa lên.” “Ừm, vì trước giờ Triệu Thị không thiếu tiền… Với lại, ham muốn khống chế của bố mẹ em với Triệu Thị rất cao. Ông bà không muốn bị mấy cổ đông vớ vẩn chỉ chỉ trỏ trỏ. Nên anh có thể thấy, dù Triệu Thị là quái vật khổng lồ, nhưng số cổ đông rất ít, tất cả cổ đông đều là bạn bè thân thiết của bố mẹ cả. Giờ em mới biết đây là quan niệm quản lý lạc hậu. Người bọn họ cho rằng vĩnh viễn sẽ không phản bội lại ra tay tàn nhẫn hơn ai khác còn chẳng bằng những cổ đông không quen biết của công ty niêm yết.” Về điểm này, Khúc Nhạc lại thấu hiểu: “Người sáng lập luôn có cảm tình đặc biệt với công ty. Năm đó anh cũng từng không muốn đưa lên sàn, nhưng chẳng có cách nào, luôn phải để ý ích lợi của những người sáng lập khác. Cũng như lúc trước em nói, người sáng lập là người nuôi con, còn người đầu tư là nuôi heo. Heo mập thì làm thịt ăn. Chỗ đứng chúng ta khác nhau nên góc độ nhìn nhận vấn đề cũng khác, nên đừng lấy ý tưởng hiện giờ của chúng ta mà đánh giá cách làm của bố mẹ em.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương