Chương 44: Viêm phổi
Bác sĩ riêng của Khúc Nhạc là một ông chú hói đầu, tình tính nóng nảy, cầm theo hòm thuốc hùng hổ xông vào: “Bệnh nhẹ thế này thì tự tới phòng khám! Lại còn dám kêu chú chạy tới đây một chuyến!” Khúc Nhạc nhún vai, chỉ màn hình máy tính. Anh đã quen với tính nóng nảy của ông ấy rồi: “Cháu không đi được.” Ông chú đầu hói rõ ràng chẳng ưa gì công việc của bọn họ: “Quỷ hút máu các cậu lại làm chuyện hại người hại trời!” Triệu Hàm Như bó tay, đây là vị bác sĩ riêng tốt tính mà Khúc Nhạc luôn miệng nói muốn giới thiệu cho cô sao? Triệu Hàm Như không thèm nể nang gì, cười nhạo Khúc Nhạc bằng tiếng Trung: “Rõ ràng Giản Lịch còn dịu dàng hơn, cũng may không nghe anh đổi bác sĩ khác.” Khúc Nhạc lạnh lùng nhìn cô: “Đừng như thế, Scott, cháu định giới thiệu khách cho chú đấy. Chú hung dữ thế này dọa người ta chạy mất đó.” Scott trừng Triệu Hàm Như: “Chạy càng tốt, quỷ hút máu mấy cậu nên xuống địa ngục đi. Tuổi trẻ không học hành cho giỏi, lại đi làm mấy thứ này. Cách chửi người của bác sĩ Scott quá hài, khiến Triệu Hàm Như bật cười: “Mấy thứ này là thứ gì ạ? Người học không giỏi chẳng làm được mấy thứ này của chúng cháu đâu, cùng lắm chỉ học được y khoa làm bác sĩ thôi. Scott sửng sốt, rồi lại tán thành lời cô: “Nửa câu đầu là tiếng quỷ, nửa câu sau còn có chút kiến thức.” Nói rồi, ông lại quay sang nói với Khúc Nhạc: “Con bé này mạnh hơn cậu nhiều, bệnh của cậu phần lớn là bị lây nó đó.” Mặt Khúc Nhạc lại đỏ hơn, thoáng nhìn sang Triệu Hàm Như: “Scott, logic của chú kiểu gì thế?” Scott hừ lạnh: “Chú đã bao giờ có logic đâu. Viêm phổi, chuẩn bị đi khám với chú.” Triệu Hàm Như giật mình kêu lên: “Cái gì? Anh ấy bị viêm phổi?” Khúc Nhạc hừ lạnh: “Ngạc nhiên cái gì chứ? Cháu bận lắm, không rảnh đi bệnh viện, nếu viêm phổi thì chú cho thuốc đi.” Scott lại mắng: “Cháu biết chú ghét mấy con quỷ hút máu như mấy cháu bao nhiêu không hả? Nếu được, chú chỉ muốn kê một lọ thuốc độc đổ hết vào miệng cháu luôn. Trên đời này có ai bệnh sắp chết mà còn nghĩ tiền tiền tiền? Chỉ có ác ma ăn thịt người không nhả xương như mấy cháu đấy…” Triệu Hàm Như lại hoảng sợ: “Bệnh sắp chết? Bây giờ bệnh viêm phổi hình như trị được mà?” Scott cười lạnh: “Cậu ta kiên quyết không đi bệnh viện thì sẽ biến thành bệnh bất trị ngay thôi! Mấy cô mấy cậu tưởng tiền có thể mua được tất cả?” Triệu Hàm Như lo lắng hỏi Khúc Nhạc: “Em thấy anh nên đến bệnh viện đi, ở đây có em rồi. Suốt ngày anh bảo em lây bệnh cho anh. Em chỉ bị cảm thôi, sao tới lượt anh lại thành viêm phổi rồi?” Scott nhìn Khúc Nhạc với vẻ khả ố: “Quá mệt nhọc cũng là một trong nguyên nhân dẫn đến viêm phổi.” Triệu Hàm Như tiếp tục than thở: “Quá mệt nhọc? Anh rất mệt hả? Em với anh có khác nhau là mấy đâu, thật là, sao anh yếu thế chứ…” Scott cười khà khà quái đản: “Ồ, yếu ớt, xem ra cô bé này rất không hài lòng với biểu hiện của cháu đấy.” Khúc Nhạc trừng ông, đứng dậy lấy áo khoác: “Anh đến phòng khám, ở đây giao cho em.” “Đi đi, đi đi, đi nhanh về nhanh!” “Anh là bệnh nhân, em còn muốn anh về làm việc à? Không tin vào bản thân thế sao?” “Không phải, em sợ anh không làm việc thì ngủ không được. Cần em đỡ anh đi bệnh viện không?” Hai người rất giống nhau, đều là người cuồng công việc, không bệnh liệt giường thì sẽ không rời công việc. Scott vừa dọn dẹp, vừa cười toáng lên, thậm chí còn huýt sáo. Khúc Nhạc vừa trừng ông vừa ho khan: “Không cần, anh chưa yếu đến mức đó đâu.” Triệu Hàm Như không có ý chế giễu anh, vẻ mặt đầy lo lắng: “Em đỡ anh đi thôi, viêm phổi đó, lỡ ho ra máu ngất xỉu rồi sao?” Mấy cậu học trò yếu ớt trong phim cổ trang thường có điệu bộ thế này đây. Khúc Nhạc không chịu được khi bị cô nàng xem thường, bực nhất là Scott đang đứng đó cười nhạo liên tục: “Em xem phim nhiều quá hả? Còn ho ra máu ngất xỉu? Sao em không bảo anh hộc máu rồi chết đi cho rồi?” “Nếu anh sinh sớm 100 năm thì chắc sẽ học máu rồi chết đấy. Anh có học tác phẩm ‘Dược’ của Lỗ Tấn không? Hồi đó không có thuốc trị viêm phổi, cũng chỉ có thể ăn bánh bao máu người thôi, mà có ăn cũng chẳng ích gì.” “Em đang mỉa mai anh?” “Tiểu Nhạc à, đừng nói thế... phì…” Vừa dứt lời, Triệu Hàm Như đã phì cười. Cô thề lúc nãy cô hoàn toàn chẳng có ý trêu đùa anh, nhưng không biết tại sao càng nói càng sai, cứ như không nhân lúc anh yếu ớt không có sức chiến đấu ức hϊếp anh là bị lỗ nặng vậy. Khúc Nhạc giận quá hóa cười: “Triệu Hàm Như, anh nhớ lúc em bệnh, anh chăm sóc em ngày ba bữa, cộng thêm luôn cả bữa khuya nữa. Giờ em lây bệnh cho anh mà em lại cười nhạo anh.” Thấy anh thật sự giận rồi, Triệu Hàm Như cũng áy náy, vội an ủi: “Em không cười nhạo anh mà, chỉ lo lắng cho sức khỏe anh thôi. Mau đến bệnh viện đi, chỗ này có em rồi, bảo đảm kiếm đầy mâm đầy bát cho anh luôn.” Scott sốt ruột nói: “Chú nói này, hai đứa cũng đủ rồi đó, đừng thả thính nhau nữa. Thời gian của chú quý báu lắm, không rảnh ở đây nghe hai đứa ỡm ờ đâu.” Khúc Nhạc xấu hổ ho mấy tiếng, mặt đỏ rực: “Scott, chú đừng nói linh tinh!” Scott vừa đi ra ngoài vừa chế nhạo: “Con gái người ta còn chưa đỏ mặt, cháu đỏ mặt gì chứ?” Khúc Nhạc nghiến răng nghiến lợi phản bác: “Cháu không đỏ mặt, mà là đang sốt.” Triệu Hàm Như cong môi nhìn chăm chú vào đường cong thay đổi trên màn hình, bất giác nở nụ cười. Khúc Nhạc tìm bác sĩ riêng thích tranh luận thế này, rõ ràng là tự ngược mình mà. Không ngờ anh lại bệnh nặng đến thế, chẳng lẽ từ lúc đi California anh đã sốt rồi? Sao anh sốt mà không nói, ngồi máy bay khuya, lại còn lái xe lâu nữa chứ, hôm qua thức suốt đêm, sáng còn uống café… Chắc chắn quá mệt nên làm bệnh nặng thêm, từ cảm nho nhỏ biến thành viêm phổi. Người thường cũng chẳng chịu nổi công việc cường độ cao này, huống chi là người bệnh. Anh tưởng mình là người sắt thật hả? Cô bệnh nặng mới khỏe lại, hiểu rõ đau đớn của cảm sốt. Anh nén nhịn đau do bệnh tình tra tấn, lại giả vờ bình thản trước mặt cô, khiến trong lòng cô ảo não muốn chết. Tốt nhất là Scott tiêm cho anh mấy cái thật mạnh vào! Triệu Hàm Như thất thần nhìn màn hình.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương