*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Khúc Nhạc biết đánh nhau?” Đường Lâm vẻ mặt khϊếp sợ nhìn Trinh Tử Ngôn, “Học lúc nào thế?”
“Đây là bản năng.” Trình Tử Ngôn buông tay, “Gặp chuyện có liên quan đến Hàm Như, cậu ấy sẽ có được bản năng này một cách không giải thích được.” Hai người trong phòng một quyền một đạp đánh liên tục. Vừa mới bắt đầu, Đường Lâm còn lo lắng cho Khúc Nhạc. Sau đó, gần như toàn bộ quá trình, anh ta đều hít khí lạnh.
Một đạp này quá mạnh... Một quyền này thật độc...
Đường Lâm hít hơi, thoạt nhìn thằng nhãi Khúc Nhạc này có vẻ nhã nhặn, không ngờ trong xương lại là nhã nhặn bại hoại.
“Cậu ta muốn đánh chết người sao?” Đường Lâm nhìn Trình Tử Ngôn hỏi. “Tùy cậu ấy, cậu ấy muốn thể nào thì thế đó,1để cậu ấy xả giận đi, mà tên súc sinh Trương Gia này cũng nên chết rồi.” Trình Tử Ngôn thờ ơ nói, “Hàm Như vẫn còn trong bệnh viện, lòng cậu ấy rất không dễ chịu.” Khúc Nhạc không muốn đánh chết Trương Gia. Anh nắm hắn ta như nắm một miếng giẻ rách quăng vào góc nhà, “Lại đây, chúng ta tâm sự.” Đường Lâm suýt chút nữa phun nước trà ra ngoài, đánh người ta xong rồi tâm sự?
Tâm sự cái gì? Tâm sự cuộc sống? Tâm sự lý tưởng?
“Tâm sự cái gì? Tôi và anh có cái gì để tâm sự? À, tôi hiểu rồi, anh muốn tôi tâm sự về Triệu Hàm Như à?” Trương Gia lau máu trên mặt, cười khặc khặc, “Lại nói, anh còn phải cảm ơn tôi. Nếu năm xưa tôi không vứt bỏ8Triệu Hàm Như, thì còn chưa tới lượt anh hứng lấy, mà anh cũng không có cách nào leo lên nhà họ Đường.”
“Chỉ có anh mới muốn leo lên nhà họ Đường. Tôi không cần, cô ấy cũng không cần.” Khúc Nhạc cười nhạt. Nhà họ Khúc trăm năm không có địa vị chính trị bằng nhà họ Đường. Thế nhưng về lực ảnh hưởng kinh tế toàn cầu, nhà họ Đường lại không bằng nhà họ Khúc, nếu không người nhà họ Đường sẽ không luôn muốn mượn hơi nhà họ Khúc.
Lời nói của Khúc Nhạc đâm trúng điểm đau của Trương Gia. Anh ta cười thảm, “Thật ra tôi không thua, chỉ có thể nói vận mệnh của các anh tốt hơn tôi. Đầu thai cũng là một kỹ thuật... Ha ha ha...”
Muốn trách chỉ có thể trách anh ta sinh2trong vũng lầy, thuở nhỏ lưu lạc đầu đường, không chỉ không có gia thế bối cảnh, ngay cả người thân chăm sóc anh ta cũng không có. Anh ta chỉ có thể dựa vào cố gắng của mình mà phấn đấu. Đáng tiếc, dù anh ta nắm được tất cả cơ hội có thể tìm được, thì vẫn rơi vào kết cục như vậy.
Đám con cưng của trời vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, sau lưng có thể lực mạnh mẽ của gia tộc, chỉ cần nhúc nhích đầu ngón tay là có thể nghiền nát bấy con kiến như anh ta. Anh ta không thua bởi Khúc Nhạc, càng không thua bởi Triệu Hàm Như. Anh ta chỉ thua bởi vận mệnh của chính mình.
Anh ta hận Khúc Nhạc, hận Triệu Hàm Như, càng nhận vận mệnh của chính mình.4Nếu không phải anh ta quá muốn quyền lực và tiền tài, anh ta sẽ không lấy oán trả ơn hại chết vợ chồng Triệu Minh Hoành, lại càng không chia tay với Triều Hàm Như. Nếu anh ta là con em thế gia, bây giờ anh ta đã kết hôn với Triệu Hàm Như, con cái đẩy đất, còn có thể thuận thể leo lên nhà họ Đường, làm rể hiển của đệ nhất thế gia. Có thể là vì nghèo nên anh ta không được đi lên con đường bằng phẳng, mà đi lên một con đường hẹp quanh co, cuối cùng đi tới bên vách núi. “Trương Gia, cho tới bây giờ anh vẫn là chết cũng không hối cải, cho rằng anh không có lỗi?” Khúc Nhạc ung dung cầm khăn lau sạch từng vết máu trên tay.
“Đương nhiên là tôi không sai. Loại rơm rạ như tôi muốn nắm cơ hội leo lên thì có gì là sai? Anh đừng đứng nói chuyện không đau eo, bày dáng vẻ cao cao tại thượng tới chỉ trỏ tôi. Anh cho rằng anh là ai? Không phải ỷ vào xuất thân tốt sao? Anh đổi thành tối thử xem, tôi bảo đảm anh còn lăn lộn thảm hơn tôi!” Trương Gia không phục hét lên.
“Điểm khác nhau nhất giữa tôi và anh là thứ chúng ta quan tâm. Anh quan tâm quyền lực và địa vị, dù anh có xuất thân rơm rạ hay xuất thân thế gia, thì anh cũng sẽ vì hai thứ này mà có thể bán đứng linh hồn và điểm mấu chốt của mình. Mặc kệ thân phận anh cao quý thế nào, cuối cùng anh cũng chỉ là một bãi bùn nhão... Anh đừng không phục, Trần Kiều chính là một ví dụ.” Khúc Nhạc hiểm khi bình tĩnh nói chuyện với Trương Gia như vậy, ngay cả Đường Lâm và Trình Tử Ngôn cũng ngồi ngay ngắn nhìn chằm chằm hình ảnh theo dõi, tính toán nghe ra thâm ý trong lời nói của Khúc Nhạc.
“Anh coi anh cao thượng thật.” Trương Gia chống thân thể ngồi dậy, “Đừng nói tôi rằng anh quan tâm nhất chỉ có một mình Triệu Hàm Như.” “Đúng vậy, tôi không phải là người có lòng tham, tôi muốn rất ít.” Khúc Nhạc không chút do dự gật đầu, “Cô ấy là điểm mấu chốt duy nhất của tôi, anh hai lần ba lượt làm tổn thương cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Tôi biết các anh sẽ không bỏ qua cho tôi, tôi cũng không có ý định cầu xin các anh bỏ qua. Tôi chỉ hối hận mình không có bản lĩnh, không thể báo thù cho em trai tôi.” Trương Gia thản nhiên nói, “Với tôi mà nói, chết không có gì ghê gớm, thậm chí còn là giải thoát.”
“Anh đừng nói dễ nghe như vậy. Tôi rất hiểu anh, anh không muốn chết, cho tới bây giờ còn nghĩ tìm cơ hội chạy đi, anh là loại người đến phút cuối cùng cũng sẽ không chịu thua.” Khúc Nhạc bình tĩnh nói. “Anh hiểu tôi cũng như vậy mà thôi.” Trương Gia cười lạnh nói, “Tôi biết lúc này tôi không trốn thoát được rồi, thủ đô là địa bàn của nhà họ Đường, tất cả giãy giụa của tôi đều là phí công. Năm đó, ai có thể ngờ Triệu Minh Hoành là người nhà họ Đường. Bây giờ các anh nắm cục diện, làm cho Triệu Minh Vĩ chịu giày vò trong bệnh viện tâm thần, Trịnh Kính sống không yên ổn trong tù, ngay cả Trần Kiều cũng chết một cách không rõ ràng, e rằng một con kiến hối như tôi cũng không sống được.”
“Tôi biết ý của anh, anh muốn dò xét tôi, hai hung thủ gϊếŧ người là Triệu Minh Vĩ và Trịnh Kính còn chưa chết, thì anh có khả năng sống sót hay không?” Khúc Nhạc bình tĩnh nhìn Trương Gia, “Anh không giống bọn họ. Bọn họ kính nể quyền lực, có con cái ràng buộc. Vì người bọn họ quan tâm, bọn họ sẽ không mạo hiểm. Cho nên, để bọn họ sống không bằng chết còn khổ sở hơn cả để bọn họ chết. Anh thì khác, anh là một con rắn độc, bọn họ đã sớm thu tay lại rồi, chỉ có anh không đạt đến mục đích thể không bỏ qua, giống như kẻ điên chủ động trêu chọc chúng tôi. Anh bảo chúng tôi phải bỏ qua cho anh như thế nào đây?”
Trên thế giới này không còn người tôi quan tâm, cho nên tôi không thể không chết, đúng không?” Trương Gia nói mà không có biểu cảm gì, nhưng Khúc Nhạc vẫn nhạy bén thấy được cơ mặt của hắn ta không tự chủ được run lên hai cái.
Muốn sống là bản năng của con người, dù Trương Gia có khí phách thì hắn ta cũng sẽ không muốn chết. “Trương Gia, thật ra sự cố gắng của anh khiến tôi bội phục. Anh âm hiểm xảo trá, lại còn lớn gan, lần nào chúng tôi tưởng anh đã bị bức đến tuyệt cảnh, anh đều có thể tìm được đường sống trong chỗ chết. Tôi có chút tò mò, có phải anh đã tìm ra cách để giữ cái mạng của mình không?” Khúc Nhạc như có điều suy nghĩ nhìn Trương Gia.
“Tôi cũng hy vọng có kỳ tích xảy ra.” Trương Gia cười cười, có vẻ vô cùng âm u, hắn ta không còn thể lực để dựa vào, thứ duy nhất bây giờ hắn ta có thể dựa vào là nắm bắt tính cách của từng người để tạo ra cơ hội. “Tôi không muốn cho anh cơ hội, ai cũng không muốn giữ lại con rắn độc là anh, để anh thỉnh thoảng nhào lên cắn một cái. Đường Bình Bình cũng sẽ không cho anh cơ hội này. Anh vừa bước ra khỏi cửa, ngay lập tức sẽ bị bọn họ diệt khẩu, anh có tin hay không?” “Tin, đương nhiên là tin. Cho nên, bọn họ còn chưa kịp ra tay, tôi cũng đã chạy trước, chỉ là không ngờ lại rơi vào trong tay người nhà họ Đường khác mà thôi.” Vẻ mặt Trương Gia vô cùng sung sướиɠ.
“Anh và Đường Bình Bình cấu kết với nhau lúc ở thành phố C. Nếu không có cô ta, anh căn bản không trốn thoát được. Sau này anh liên tục khích bác cô ta, làm cho cô ta chán ghét Hàm Như, thậm chí muốn gϊếŧ cô ấy.” Khúc Nhạc nhìn Trương Gia, anh có thể tưởng tượng được hình ảnh lúc đó, Đường Bình Bình là một kẻ điên ngu ngốc, hai lần ba lượt bị người ta lừa tới cửa nói bậy.
“Anh đoán không sai, Đường Bình Bình là kẻ ngu ngốc. Đừng nói là cô ta, cha cô ta cũng chẳng thông minh gì, cả đám đều là ngu ngốc. Bọn con em thể gia các anh đều có chỉ số IQ thấp như vậy sao? Thật khiến người ta thất vọng.” Trương Gia nhếch môi, “Lúc này đến lượt tôi đoán, bọn người nhà họ Đường bắt tôi vì muốn mượn hơi anh, đúng không? Dù sao các anh cũng là thần tài. Sớm biết Triệu Hàm Như biết kiếm tiền như thế, khi đó tôi nhất định sẽ giữ cô ta lại, ngày nào cũng buộc cô ta kiếm tiền...”
Khúc Nhạc nổi giận lần nữa, Trương Gia lại giống như cố ý khıêυ khí©h anh, tiếp tục nói: “Còn dì của cô ta nữa, đáng lẽ lúc đó tôi nên gϊếŧ hai dì cháu cô ta, cũng là chuyện thần không biết quỷ không hay. Chỉ tiếc khi đó tôi quá nhân từ nương tay, để cho cô ta trốn thoát. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, đây chuyện duy nhất tôi hối hận...”
“Rầm!” Khúc Nhạc đạp mạnh Trương Gia vào góc nhà, “Cái miệng của anh không xứng nhắc đến cô ấy!” “Ghen tị sao?” Sự giận dữ của Khúc Nhạc làm cho Trương Gia được như ý, hắn ta cười vô cùng vui vẻ, “Anh có biết năm đó Triệu Hàm Như mê mẩn tôi nhiều thế nào không?”
“Bịch!” Lại là một quyền...
“Khúc Nhạc thật là... biết rõ Trương Gia miệng chó không mọc ra được ngà voi, còn dong dài với hắn ta nhiều như vậy làm cái gì?” Đường Lâm lẩm bẩm, “Chẳng phải là chuốc phiền phức cho bản thân sao?”
“Khúc Nhạc trút giận thay Triệu Hàm Như, cậu ấy muốn đánh thì cứ để cậu ấy đánh thoải mái đi.” Trinh Tử Ngôn ngáp một cái, “Hơn nữa, không phải đã hỏi ra là do Đường Bình Bình chủ mưu sao? Khẩu cũng như vậy là đủ rồi, con cáo già Đường Đức Quang không để lại nhược điểm, ông ta nhiều lắm là ngầm đồng ý, đồng thời âm thầm dọn đường, chứ không liên hệ trực tiếp với Trương Gia.”
“Cũng đúng, vậy mà bị Khúc Nhạc hỏi ra được, tôi còn có chút không phản ứng kịp.” Đường Lâm nói, “Hay là chúng ta đánh cuộc đi. Cậu nói Khúc Nhạc sẽ đánh chết tươi Trương Gia ở đây, hay là giao anh ta cho Tiền Bá Huân giống như giao Nghiêm Hiểu Văn.”