*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Kết quả khá bình thường, chỉ là nồng độ progesterone hơi thấp. Bác sĩ nói chỉ cần không ra máu nữa thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Có điều, em không ngờ là song bào thai.” Tạ Doãn cười liên tục, “Hơn nữa...”
“Em nói cái gì?” Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như cùng hỏi. “Nói em không ngờ là song bào thai.” Tạ Doãn hơi ngớ người khi bị hai người họ lớn tiếng, luống cuống nhìn kết quả siêu âm B trong tay, mặt trên giấy trắng mực đen viết rõ ràng. “Trong bụng chị là song bào thai?” Triệu Hàm Như không thể tin nổi, hận không thể đoạt kết quả khám trong tay Tạ Doãn để nhìn kỹ càng.
“Đúng vậy, chị xem ở đây1này, có hai dấu chấm trắng, bác sĩ nói là có hai bảo bối...” Tạ Doãn lập tức chỉ hai cái bóng trên kết quả khám cho Triệu Hàm Như xem, “Lúc bác sĩ làm siêu âm B có nói rồi, khi đó chị hôn mê nên không nghe.”
Tạ Doãn nghi ngờ nhìn bọn họ, vẻ mặt khϊếp sợ, “Không phải hai người không biết là song bào thai chứ? Anh Khúc, bác sĩ không nói với anh à?” Triệu Hàm Như lập tức quay đầu nhìn Khúc Nhạc. Vẻ mặt anh xấu hổ, tay chân luống cuống, nói: “Có lẽ vừa rồi anh nghe sót?” “Anh không thể chú ý một chút à?” Triệu Hàm Như cắn răng. “Lúc đó anh chỉ chú ý đến việc em mang8thai, không nghe kỹ những chuyện khác...” Khúc Nhạc xấu hổ, hận không thể tìm một cái động chui vào. Anh luôn luôn tỉ mỉ, vậy mà lại hồ đồ trong chuyện quan trọng này. “Là song bào thai, thật sự rất hiếm thấy!” Tạ Doãn lập tức hoà giải. “Mẹ chị và dì chị là song bào thai, đại khái là chị cũng có gen này.” Triệu Hàm Như không ngạc nhiên nhiều lắm. Có hai đứa bé gọi cô là “mẹ”, chỉ nghĩ thôi là đã cảm thấy rất hạnh phúc.
“Tuy song bào thai rất tuyệt, nhưng bác sĩ nói cũng có nguy hiểm, mọi việc phải cẩn thận gấp đôi mới được.” Tạ Doãn nghiêm túc nói. “Đúng đúng đúng, phiêu lưu gấp đôi. Em có2cảm thấy khó chịu ở đâu không?” Tay chân Khúc Nhạc càng thêm luống cuống. Nếu có thể, anh cũng sẽ cúng bái cô luôn. “Ở đây là bệnh viện, làm sao nguy hiểm được?” Triệu Hàm Như lườm Khúc Nhạc, nhìn Tạ Doãn, hỏi: “Chuyện của em giải quyết xong rồi?”
Tạ Doãn không ngờ Triệu Hàm Như đột nhiên hỏi chuyện này. Cô nhíu mày, im lặng hai giây, hời hợt nói: “Không có gì phải giải quyết. Boss, bây giờ cơ thể của chị là quan trọng nhất. Còn phải đi lấy thuốc cho chị, em đi xác nhận lại với y tá.”
“Cô ấy xảy ra chuyện gì thế?” Khúc Nhạc nhìn bóng lưng hốt hoảng của Tạ Doãn, vẻ mặt kỳ quái, hình như hôm nay4đã xảy ra rất nhiều chuyện anh không hiểu.
“Nhậm Hoài Quân là cha ruột của Tạ Doãn.” Triệu Hàm Như cười khổ nói.
“Khụ khụ, cái gì?” Khúc Nhạc ngạc nhiên hỏi lại. Bởi vì hiệp ước trước khi cưới, nên luật sư hai bên từng cùng làm việc với nhau, anh có gặp mấy lần vị luật sư nổi tiếng thủ đô này rồi, “Không phải Nhạm Hoài Quân mới hơn bốn mươi tuổi sao? Ông ta chưa từng kết hôn, làm sao có cái con gái lớn như vậy? Mười bảy mười tám tuổi sinh con? Quá trâu bò rồi!”
“Hình như là con của mối tình đầu, Nhậm Hoài Quân cũng không biết.” Triệu Hàm Như bất đắc dĩ cười, “Còn một chuyện nữa là Nhậm Hoài Quân quen biết mẹ của Dư Sinh. Em đi Cố Cung cùng Dư Úc nửa ngày mà xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngay cả em cũng ngạc nhiên trợn tròn mắt.”
“Thế giới này thật là nhỏ.” Khúc Nhạc vén góc chắn cho Triệu Hàm Như, “Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, đều là chuyện nhà người khác, bây giờ em phải dưỡng tốt cơ thể của mình mới là quan trọng nhất.”
“Em mặc kệ! Em nhất định phải để cho Triệu Hàm Như chết!” Đường Bình Chi không thay đổi vẻ mặt nhìn khuôn mặt dữ tợn của em gái qua cuộc gọi video, “Nếu em muốn sống cả đời ở nước ngoài giống anh Hướng thì em có thể thử xem.”
“Đừng nói lời ngu ngốc cả đời gì đó.” Đường Bình Bình hừ lạnh, “Năm nay ông nội đã hơn tám mươi rồi, anh cho rằng ông ta còn mấy năm làm việc tốt? Dù ông ta không muốn gặp em, nhiều lắm là ném em ra nước ngoài. Đợi ông ta chết, chẳng lẽ các anh còn không đón em trở về?”
Lời nói của cô ta quá chắc chắc, quá tuyệt tình, ngay cả Đường Bình Chi cũng nhíu mày, “Ông nội luôn thương em, vậy mà em lại nói những lời này?”
“Thương cái gì mà thương, em không hiếm lạ! Nếu ông ta thật sự thương em, thì sẽ không vì Triệu Hàm Như mà đưa em ra nước ngoài. Em họ Đường, là đứa cháu gái ông ta coi từ nhỏ đến lớn, vậy mà ông ta lại vì một đứa con hoang họ Triệu nửa đường nhảy ra làm như vậy với em...” Đường Bình Bình cắn răng nghiến lợi nói, “Tất cả yêu thương trước đây của ông ta đều là giả! Em hận Triệu Hàm Như!”
“Được rồi, nếu anh là ông nội thì anh cũng chướng mắt em. Em xem tính tình bây giờ của mình đi, còn cả bộ dạng của em nữa, người không ra người, quỷ không ra quỷ, một Triệu Hàm Như đã làm em mất khống chế thành cái dạng này. Em đừng quên cô ta họ Triệu chứ không phải họ Đường, ông nội cũng không tuyên bố với người ngoài cô ta là cháu gái của ông. Nói cách khác, em mới là tiểu thư Đường chính hiệu, cô ta chỉ là con riêng không được thấy ánh sáng. Em mất khống chế vì cô ta, đúng là uổng phí tình thương và giáo dục nhiều năm của ba đối với em.” Đường Bình Chi nghiêm nghị nói.
Tính cách Đường Bình Chi chững chạc, anh ta chỉ lớn hơn Đường Bình Bình ba tuổi, còn hai người anh khác lớn hơn bọn họ vài tuổi, bình thường sẽ không chơi cùng bọn họ.
Cho nên, Đường Bình Bình theo anh ta lớn lên, tình cảm hai anh em vô cùng sâu đậm. Cô ta bị đày ra nước ngoài là cách Đường Bình Chi tạm ứng phó để bảo vệ anh ta và ba mình trong tình thế cấp bách, vì vậy trong lòng anh ta rất áy náy với đứa em gái này. Anh ta cũng không thích Triệu Hàm Như, nhưng chuyện gì cũng phải tính trước làm sau. Bây giờ Triệu Hàm Như đang đắc ý, bọn họ không cần phải ra tay với cô để làm cho ông cụ khó chịu. Bọn họ còn nhiều thời gian, sớm muộn gì cũng có một ngày bọn họ nắm được điểm yếu của Triệu Hàm Như và Khúc Nhạc. Đến lúc đó, bọn họ ra sức đánh chó rơi xuống nước, coi như là danh chính ngôn thuận trút cơn giận.
Có điều, anh ta không ngờ đứa em gái này lại hồ đồ nhiều lần như vậy, ở nước ngoài cũng không chịu yên, cho người lái xe đâm Triệu Hàm Như, khiến bọn họ rơi vào bị động.
“Anh đừng lấy ba ra dọa em, chuyện này em có sự đồng ý của ba.” Đường Bình Bình cười nhạt, có mấy phần khí thể được yêu thương mà kiêu căng.
“Nói bậy!” Phản ứng đầu tiên của Đường Bình Chi là không tin, ba anh ta Đường Đức Quang luôn nhìn xa trông rộng, sẽ không làm chuyện không có chừng mực như vậy.
Ai ngờ lúc này Đường Đức Quang đi đến nói: “Là ba đồng ý.“.
“Ba!” Trên khuôn mặt bình tĩnh của Đường Bình Chi xuất hiện vết rách. Anh ta không hiểu tại sao người cha cơ trí của anh ta lại đồng ý cho Đường Bình Bình làm chuyện hoang đường như vậy.
“Đừng trách Bình Bình.” Trên mặt Đường Đức Quang cũng có một chút hối hận, “Chúng ta nên bàn bạc khắc phục hậu quả chuyện này ra sao.” Bây giờ mới tới đây bàn bạc khắc phục hậu quả sao? Sớm biết như thế thì làm làm gì? Đường Bình Chi nghiến răng, cố gắng nhịn xúc động nổi giận, hung hăng tắt cuộc gọi video với Đường Bình Bình, “Có gì thì ba cứ việc nói thẳng đi!” Đường Đức Quang nhìn Đường Bình Chi bằng ánh mắt áy náy và lấy lòng. Đây là đứa con trai ưu tú nhất của ông ta, mặc dù ông ta đặt ít tiền cược lên nó nhất, từng lạnh nhạt vì nó không được ông cụ thích, vậy mà nó vẫn dựa vào chính mình xông ra một con đường. Ông ta không hề nghi ngờ, đợi thêm một thời gian nữa, đứa con trai này sẽ có tiến độ hơn cả ông ta.
Cũng bởi vì tin tưởng nó có năng lực giải quyết tất cả phiền phức, nên trước đây ông ta mới có thể nhẹ dạ đồng ý với Đường Bình Bình. “Thấy bộ dáng khóc lóc của Bình Bình nên ba nhẹ dạ.” Ông ta hiểm khi mềm giọng giải thích với con trai, “Ba thật sự rất ghét Triệu Hàm Như. Ngày đó cô ta làm mất mặt ba trước mặt nhiều người như vậy, mấy ngày nay ba vẫn nghẹn trong lòng. Không xả được cơn giận, buổi tối ba ngủ không ngon. Huống chi, chuyện này do Bình Bình bày mưu đặt kể cho Trương Gia đi làm. Dù ông cụ có tự mình điều tra ra được thì cũng chỉ trách Bình Bình. Đến lúc đó, chúng ta ra mặt nhận sai thay Bình Bình, để con bé tiếp tục ở nước ngoài suy nghĩ, không liên lụy đến chúng ta.”
“Ba cũng mong ông nội chết sớm, để anh Cả và Bình Bình có thể thuận lợi về nước sao?” Đường Bình Chi cười giễu, đột nhiên cảm thấy những cố gắng của ông nội thật đáng buồn, đừng xem con cháu đầy đàn mà lầm, trong đó không có mấy đứa mong ông sống tốt.
Đường Đức Quang có chút không được tự nhiên ho khan, “Sống già bệnh chết là quy luật tự nhiên, không có ai mong ông cụ gặp chuyện không may.”
“Ba đừng che giấu trước mặt con.” Đường Bình Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dần bình tĩnh trở lại, “Ba, ba có biết vì sao con là đứa cháu trai ưu tú nhất nhà họ Đường, nhưng ông nội lại không thích con không?”
“Ông cụ luôn bất công...” Đường Đức Quang có chút không cam lòng, rõ ràng con ông ta ưu tú như vậy, nhưng cha ông ta luôn lạnh nhạt với nó, thà nâng đỡ đứa ngu ngốc khác khác họ Trình Tử Ngôn.
“Không phải, ông nội rất coi trọng cha, nếu không ngày nay cha sẽ không có địa vị như vậy. Ông nội không thích con, đơn giản là vì anh cả của con mang tội gϊếŧ người. Con và kẻ mang tội gϊếŧ người cùng chảy một dòng máu, ba nói xem ông nội có thể không để phòng con sao?” Đường Bình Chi tức giận nhìn Đường Đức Quang, giọng nói lớn dần: “Trong nhà chỉ có anh cả, con và Bình Bình cùng chảy một dòng máu. Hai người họ đều là kẻ mang tội gϊếŧ người, vậy thì con sẽ thế nào? Ông nội sẽ nhìn con bằng ánh mắt gì? Các người muốn hủy con đây mà!”