Chương 337: Kinh hãi

Trình Tử Ngôn rất ngang ngược, nhưng cũng tiếc mạng giống tất cả đám con cháu nhà quyền quý, tuyệt đối sẽ không để cho mình sa vào bất kỳ nguy hiểm nào. Ai ngờ được hai1thanh niên này lại điên vậy, cứ khăng khăng kéo anh vào hiểm cảnh.

“Căng thẳng gì chứ? Chúng ta ở trong này trái lại càng có thể nắm thể chủ động.” Khúc Nhạc nhàn tản nói. “Anh8có muốn ăn bắp rang không?” Triệu Hàm Như lại còn giơ bắp rang đến trước mặt Trình Tử Ngôn: “Vừa mới bảo người ta ra ngoài mua đó, cũng không tệ lắm.”

“Bọn em thật sự cho2rằng đang ở trong rạp chiếu phim xem phim đấy à? Đến bắp rang cũng chuẩn bị đầy đủ?” Trình Tử Ngôn quả thực sắp bị hai con người thần kinh thô kệch này làm cho tức4đến ói máu, nhưng vẫn không chống đỡ được mùi thơm mê người, vừa tức giận vừa giơ tay ra lấy: “Nếu bọn em đã nắm giữ thể chủ động, vậy thì hẳn là biết tối nay Trần Kiều sẽ làm cái gì đúng không?”

“Chuyện này thật sự là không biết, chỗ Trần Kiều không phải vẫn luôn do cậu chịu trách nhiệm theo dõi hay sao?” Khúc Nhạc thản nhiên nói.

Trình Tử Ngôn bị nghẹn ứ, quả thực là anh đã mất dấu hắn. Triệu Hàm Như vừa ăn bắp rang vừa nói, “Mặc dù không biết thân phận của em đã truyền đến tai Trần Kiều hay chưa, nhưng bày ở trước mặt ông ta vẫn luôn chỉ có hai con đường, một là ngoan ngoãn bó tay chịu trói, nhận tội chịu phạt, con đường còn lại chính là không cam lòng liều mạng cá chết rách lưới. Nếu muốn chọn con đường đầu tiên thì tối nay sẽ không ra tay, nếu ông ta đã ra tay thì chính là muốn gϊếŧ hết chúng ta, hơn nữa còn ngay trong tối nay. Dù sao thì đêm dài lắm mộng, cho nên chúng ta ngoan ngoãn đợi ở đây không chạy loạn lại là lựa chọn an toàn nhất.”

“Nhưng dù sao cũng phải thanh lọc hết đám nội ứng trong nhà đi chứ, không thì anh không yên tâm được.” Trình Tử Ngôn cảm thấy cô nói cũng có lý, dù sao ngoại trừ vệ sĩ ở trong biệt thự theo sát bên mình, ở bên ngoài vẫn còn có Lý Chấn Dương mang theo tinh nhuệ trong quân đội canh gác, đám ô hợp trong tay Trần Kiều dù có muốn gây chuyện cũng không thể gây ra sóng gió gì lớn, nhưng trong nhà vẫn còn mấy nội ứng lởn vởn, cảm giác thật rợn người.

“Vậy thì đi làm đi, nơi Trương Gia đang ẩn náu cũng ở vùng này thôi, tôi nghĩ hẳn là cậu cũng có thể phái người tìm được hắn ta.” Khúc Nhạc lạnh lùng nói. Trình Tử Ngôn đột nhiên cảm thấy Khúc Nhạc có hơi đáng sợ, từ khi anh về nước đến nay vẫn luôn làm tài chính, khiến người ta quên mất thật ra anh có xuất thân là hacker. Chỉ cần cho anh một cái máy tính, tất cả đều không thể giấu được anh, anh ngồi trong vườn hoa tùy tiện gõ bàn phím hai cái còn đáng tin hơn mấy người mà Trình Tử Ngôn anh phải ra ngoài theo dõi giám sát. Nếu sau này Khúc Nhạc không làm tài chính nữa thì vẫn có thể ra ngoài làm thám tử tư, đảm bảo làm ăn tốt đến dọa người. Chỉ đáng tiếc cho cô em họ bé bỏng của anh, đi theo loại đàn ông thế này, chỉ sợ nhất cử nhất động đều bị cậu ta thấy hết, sau này nếu có muốn ở bên ngoài nuôi trai bao cũng không được...

Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như nhìn anh với vẻ kỳ quái, không hiểu sao đang yên đang lành anh lại cười quỷ dị như vậy. Trình Tử Ngôn vừa mới xoay người trở về phòng đi sắp xếp, đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm thiết, khiến toàn bộ người trong phòng đều giật mình kêu lên.

Xảy ra chuyện rồi!

Khúc Nhạc vội vã xuất hình ảnh theo dõi Trình Tử Ngôn, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng Trình Tử Ngôn lại la to giống như trúng tà.

Hai người nhìn nhau, cả hai đều có vẻ mặt mờ mịt, theo lý mà nói anh ta cũng có vệ sĩ đi theo, hành tung của đám Trương Gia cũng đều nằm trong lòng bàn tay bọn họ, hẳn là sẽ không gặp nguy hiểm gì mới đúng.

Trình Tử Ngôn quả thật bị dọa đến nhảy dựng lên. Anh ta chỉ đang đi vệ sinh thôi, ai ngờ đèn đột nhiên tắt ngóm. Anh ta căng thẳng quay đầu lại, mượn chút ánh sáng yếu ớt ở bên ngoài, đột nhiên phát hiện ma nữ áo trắng tóc dài vẫn luôn đứng phía sau mình, lúc này không bị dọa đến hét “aaaaa” ầm lên mới là lạ.

Bảo vệ ở ngoài cửa lập tức đạp cửa vào, mà “ma nữ đứng sau lưng anh” cuối cùng cũng hiện rõ chân tướng, thì ra chỉ là một cây lau nhà dựng ngược ở góc tường, trên cây lau nhà có treo một cái áo lao động màu trắng, đoán chừng là người giúp việc phụ trách lau dọn nào đó sơ ý làm ra.

Người vây xem chỉ biết nhìn nhau. Trình Tử Ngôn thẹn quá hoá giận, chuyện này nếu không phải mấy tên nội ứng cố ý hù dọa anh thì anh tình nguyện vặn đầu của mình xuống làm bóng để đá.

“Mấy người cười cái gì mà cười?” Trình Tử Ngốn nổi giận đùng đùng đá ghế sofa một cái. Những người khác cố gắng nhịn không dám cười thành tiếng, còn Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như lại không kiêng kỵ gì. Dù sao Trình Tử Ngôn cao to như vậy mà gan lại nhỏ đến mức bị cây lau nhà dọa đến hết hồn hết vía, thật sự là một chuyện có thể lôi ra cười đến hết đời.

“Ông đây không cho bọn họ chút sắc mặt thì không được mà, dám đùa giỡn ông đây!” Trình Tử Ngôn là một người kiêu ngạo, từ trước đến nay chỉ có anh ta ức hϊếp người khác, chứ có người nào dám dùng mánh khóe ngây thơ chơi đùa anh ta?

Sức hành động của anh cũng coi như mạnh mẽ, nhanh chóng rửa sạch hết kẻ phản bội. Ba tên đàn em của Trương Gia bị lôi ra còn không ngừng kêu oan, Trình Tử Ngôn bắt người mà không mang chứng cứ, để lại bóng ma sâu đậm trong lòng người giúp việc

Ngài Trình thật sự quá độc ác kinh khủng, bản thân bị một cây lau nhà dọa sợ, mà lại giận chó đánh mèo lên người giúp việc.

“Các em xem, anh đã sớm nói là bọn họ đang giở trò quỷ, cái gì điện áp không đủ, đều là lừa gạt quỷ. Bọn họ vừa đi là đèn bật sáng!” Trình Tử Ngôn đắc ý nói, kể từ khi biết có người giở trò, anh ta không thèm tị hiềm chữ “quỷ” nữa.

“Nếu lòng người ngay thẳng, thản nhiên, không sợ hãi thì tất nhiên sẽ không sợ cái gì gọi là quỷ. Là anh biểu hiện ra anh sợ quỷ trước mặt bọn họ, nên bọn họ mới lợi dụng nhược điểm của anh để dọa anh. May là ba người đó là loại người chưa thấy cảnh đời, chỉ nghĩ ra trò gian trá như vậy thôi. Nếu là nhà thôi miên được huấn luyện nghiêm chỉnh gì đó thì e rằng anh sẽ bị dọa thành bệnh luôn rồi.” Triệu Hàm Như buồn cười nói. Trình Tử Ngôn biết Triệu Hàm Như nói có lý, người đứng trên cao kiêng kỵ nhất là để lộ nhược điểm của mình trước mặt cấp dưới. Anh ta tu luyện nhiều năm như vậy mà còn chưa đủ đến nơi đến chốn, đành xấu hổ nói: “Có phải các em đã sớm biết bọn họ muốn gài bẫy chơi anh rồi không?”

“Thật sự là không chú ý. Có điều dáng vẻ bị cái bóng của mình dọa sợ gần chết ở nhà hàng của anh, thật sự, ha ha, rất buồn cười...” “Chuyện chúng ta nhìn thấy, những người đó cũng nhìn thấy, không dọa được anh thì dọa được ai?” Nói cách khác, cây lau nhà không dọa được Khúc Nhạc, không dọa được Triệu Hàm Như, chỉ có thể dọa Trình Tử Ngôn.

Vẻ mặt Trình Tử Ngôn buồn bực, càng làm cho anh ta tức giận là cuối cùng Trương Gia vẫn chạy thoát. “Năng lực phản trinh sát của Trương Gia quá mạnh.” Trình Tử Ngôn có hơi phục Trương Gia, có nhiều người đuổi bắt hắn ta như vậy mà hết lần này tới lần khác vẫn không bắt được, “Nếu anh là hắn ta, anh tuyệt đối làm không được tốt như vậy.” Triệu Hàm Như cầm ly cà phê nóng, tựa trong lòng Khúc Nhạc ngáp, “Trong dự đoán mà thôi, muốn bắt được hắn ta thì phải dựa vào vận may. Nếu đám người của Trần Kiều còn chưa tới, em sẽ ngủ mất.”

“Ngủ đi.” Khúc Nhạc cúi đầu nhìn dáng vẻ buồn ngủ của Triệu Hàm Như, “Cũng không có chuyện gì lớn, em yên tâm ngủ đi.”

“Pång!”

Khúc Nhạc vừa dứt lời thì cách đó không xa, một tiếng súng đột nhiên truyền đến, trong đêm đen tĩnh mịch lại càng rõ ràng hơn, ngay cả Triệu Hàm Như đã chuẩn bị sẵn tư tưởng cũng bị dọa giật mình. “Đừng sợ! Không có chuyện gì.” Khúc Nhạc vừa an ủi Triệu Hàm Như vừa đưa tay cầm súng bên hông. Trình Tử Ngôn thì khẩn trương xác nhận phương hướng qua bộ đàm với đám vệ sĩ.

Ngay sau đó là hàng loạt tiếng súng như pháo nổ vang lên, chỉ nghe tiếng thôi đã có thể đoán được bên ngoài kịch liệt đến mức nào. “Không ngờ Trần Kiều thật sự dám ra tay, lại còn lớn lối dùng nhiều vũ khí như vậy.” Trình Tử Ngôn khó chịu oán giận, xem ra Trần Kiều muốn muốn tạo phản thật rồi, “Ông ta điên rồi, lần này không biết liên lụy bao nhiêu người nữa.”

Cho tới bây giờ, Trình Tử Ngôn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thất bại, người thua cuối cùng nhất định là Trần Kiều.

“Sớm biết thế này thì chúng ta đừng lừa ông ta. Nói không chừng ông ta biết thân phận của em, biết anh ở chỗ này sẽ không dám lớn lối như vậy.” Trình Tử Ngôn tiếc nuối nói. Bây giờ Trần Kiều chỉ còn nắm giữ một nhánh đặc công, có lẽ đêm nay ông ta sẽ dùng lực lượng này. “Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.” Triệu Hàm Như nói mà không có biểu cảm gì. Vào lúc này, chỉ có thân tín trung thành của Trần Kiều mới có thể được ăn cả ngã về không chống đỡ ông ta. Cô cũng không muốn giữ bọn họ. Nếu không phải vì bọn họ giúp kẻ xấu làm ác thì ba mẹ cô sẽ không chết oan. Cho nên, ngay từ đầu cô đã có ý một lưới bắt hết. “Aizz, đáng tiếc, đáng tiếc...” Trình Tử Ngôn cảm thấy tiêu diệt cả nhánh lực lượng thì thật sự có hơi đáng tiếc. Sau này tỉnh A muốn xây dựng đội đặc công thì phải tốn một thời gian rất dài. Từ nhỏ anh ta đã được Đường lão giáo dục rằng phải lấy đại cục làm trọng, không thể chỉ vì sảng khoái trong nhất thời, mà phải nghĩ đến cả đường dài. Đêm nay, không chỉ có Trần Kiều sụp đổ, mà cả chính đàn tỉnh A cũng sụp đổ.

“Bây giờ anh hối hận cũng đã muộn rồi. Hai bên đã đánh nhau, chỉ mong bên chúng ta không thua, nếu không sẽ trở thành con tin.” Triệu Hàm Như cười nói.

Tiếng súng ngày càng nhiều, Trình Tử Ngôn bắt đầu lo lắng sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, không biết có khiến người dân khủng hoảng hay không, ngày mai phải trả lời báo chí như thế nào mới được. “Trần Kiều làm bừa thế này, muốn đè xuống cũng không dễ. Không được, anh phải nói với ông cụ một tiếng.” Trình Tử Ngôn nôn nóng đi qua đi lại. “Có chút chuyện như thế mà cũng không nhịn được à?” Đầu dây bên kia điện thoại, Đường lão hừ lạnh, ông là người đi qua mưa bom bão đạn, mặc dù không biết động tĩnh ở thành phố C lớn đến mức nào, nhưng mấy tiếng súng vang thế này còn chưa dọa được ông.

“Ông ngoại, Trần Kiều gọi một nhánh đặc công tới, không nói hai lời đã ra tay. Chúng ta cũng không phải hai bên đấu đá nhau, đều là người một nhà, nổ vài tiếng súng phân cao thấp thì được, nếu thật sự có thương vong thì quả thật với ai cũng sẽ khó nói.” Trình Tử Ngôn cười khổ, “Trần Kiều phát điện không quan tâm gì cả, chúng ta cũng không thể không để ý đại cục như ông ta. Đám đặc công coi chúng ta là kẻ bắt cóc, phát điên nổ súng.” “Cháu không xử lý được sao?” Đường lão giễu cợt, “Được rồi, ông hiểu ý của cháu rồi, cháu hãy ra lệnh cho cấp dưới ra tay với Trần Kiều, ông ta chỉ là đầu độc lợi dụng đám đặc công, chỉ cần ông ta ngã, bọn họ sẽ luống cuống tay chân, kiên trì không bao lâu.”

“Còn người đứng sau Trần Kiều thì sao? Chẳng lẽ cứ như vậy?” Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, gió xuân thổi tới lại tái sinh.