Chương 10

Thích Chước thấy quái vật không phát hiện ra bọn họ, anh cúi đầu nói nhỏ vào tai Quý Thính: “Chúng ta chạy, đừng lên tiếng.”

Quý Thính liều mạng gật đầu.

Thích Chước buông ta, Quý Thính nắm lấy góc áo của anh, rón ra rón rén không tạo ra bất kỳ tiếng động nào. Nếu bọn họ có thể đi được một đoạn nữa, bọn họ có thể nương theo bóng tối mà rời đi.

Thích Chước thấy Quý Thính nhấc cao chân lên rồi nhẹ nhàng chạm đất, dáng vẻ của cậu không khác gì đang đi trên vũ trụ, tuy rằng không có tiếng động cũng rất nhẹ nhàng, nhưng anh trực tiếp khiêng cậu lên vai chạy.

10m, 9m,...

Nhìn thấy sắp tới nơi rồi, trên không trung đột nhiên vang lên tiếng rít gào. Thích Chước ngẩng đầu lên nhìn, đạn lạc từ trên cao đang hướng về phía bọn họ.

Không xong rồi!

Anh không quản việc quái vật có phát hiện bọn họ nữa hay không, vội vàng chạy như điên rồi lao người về trước trốn, Quý Thính nằm trên vai anh cũng bay ra ngoài.

Tiếng đạn va chạm ầm ầm vang lên, tim anh đập liên hồi, tai cũng ù ù lên.

Anh biết không trốn được, vội vàng bò khỏi những đất đá chạy về trước, cũng không bận tâm tới việc Quý Thính đã ngã khỏi người anh.

Mấy năm nay, anh trải qua vô số lần tìm đường sống trong chỗ chết, cho nên anh có thể suy xét thiệt hơn một cách nhanh chóng, cũng có thể nhanh chóng đưa ra lựa chọn...

...Tuy rằng chó con có thể dẫn anh lên tinh hạm, nhưng đối với nguy cơ trước mặt, tính mạng của anh vẫn quan trọng hơn.

Còn việc đi lên tinh hạm, đó là chuyện sau này, có thể tìm cách khác.

Sau khi lao về trước được mấy bước, Thích Chước nghiêng đầu lại nhìn, nhìn thấy một chiếc đuôi dài như mũi tên từ bên phải lao vυ"t tới chỗ hắn.

Hắn chạy như điên, cơ thể linh hoạt tránh né công kích của xúc tu. Nhưng phản ứng của xúc tu còn nhanh nhạy hơn anh, anh chỉ mới choáng váng một chút, xúc tu đã ngay lập tức xuất hiện trước mặt anh, mũi tên như đầu rắn linh hoạt ngẩng lên, gai nhọn ở miệng phụ nhắm thẳng vào mặt anh.

Thích Chước vội vàng đứng lại, tay nắm chặt lấy xúc tu, cơ thể theo quán tính ngã về phía trước, đế giày cao su ma sát trên mặt cỏ hoang.

Anh cố gắng để không bị ngã trên mặt đất, tay nắm chặt xúc tu đẩy nó ra ngoài, miệng vết thương trên cổ tay trái đã nứt ra do dùng quá sức, máu tươi cũng thấm lên lớp vải quấn.

Có lẽ mùi máu đã kí©h thí©ɧ nó, sức của xúc tu đột nhiên lớn hơn. Con mắt đen lạnh băng của nó nhìn chằm chằm Thích Chước, không ngừng tiến gần tới mặt anh.

Bản năng muốn sống làm cho Thích Chước bộc lộ hết sức mình, anh nằm thẳng trên mặt đất, khi xúc tu sắp tới gần anh thì xoay người, cố sức kẹp cơ thể nó lại.

Anh thở hổn hển nhìn xung quanh, muốn tìm con đường trốn thoát thích hợp, nhưng một khi buông tay, xúc tu sẽ đuổi theo ngay lập tức, cho nên chỉ có thể giằng co với nó.

Liếc nhìn sang bên phải, anh thấy bóng dáng nhỏ bé đang lảo đảo, người hơi khom xuống, hai chân tách hai bên, có chút cố sức chạy về phía trước.

Là chó con nhà họ Quý, cậu đang ôm một cục đá to lại đây.

Thích Chước nắm chặt xúc tu, nhìn chằm chằm Quý Thính, nhìn thấy cậu sau khi tới chỗ anh, tay run rẩy giơ cục đá lên.

“Da!”

Bang!

Cục đá rơi mạnh xuống, Thích Chước có thể cảm nhận được sự chấn động của xúc tu, sau đó lắc lư trái phải như vô cùng đau đớn, sức tấn công anh cũng đã giảm đi rất nhiều.

Anh bóp chặt vị trí bảy tấc của xúc tu, quay đầu nhìn phía sau.

Vẻ mặt Quý Thính tràn ngập hoảng sợ lớn tiếng hỏi: “Nó chết chưa?”

Thích Chước cắn răng nói: “Chưa.”

“Vậy nó quá hung, quá hung rồi, phải đập tiếp. Anh Thành Hỏa, anh đừng sợ, lần này em có thể đạp chết nó.” giọng nói của Quý Thính rất bén nhịn, mang theo chút run rẩy, sau đó lăn cục đá tới bên cạnh: “Em không muốn chạm vào nó, một chút cũng không muốn, em phải cẩn thận, chỉ để cục đá chạm vào nó...”’

Thích Chước dốc hết sức để đè xúc tu đã lắc lư trái phải, đang định lên tiếng nói gì đó, xúc tu khác từ chỗ quái vật di chuyển tới chỗ bọn họ.

Quái vật bị thương rất nghiêm trọng, tốc độ di chuyển cũng không nhanh, nhưng sau khi tiến tới, Thích Chước mới nhìn rõ, xúc tu này cũng có một mắt như cái anh đang đè bên dưới, ánh mắt toát lên sự tức giận, há to miệng về phía anh, răng nanh dữ tợn lộ ra hết.

“...Tao đập thật mạnh xuống mày sẽ nát nhừ, bắn hết lên quần của tao, hy vọng mày không nát, đừng bắn loạn...Mày tốt nhất nên chết đi, đừng ép tao phải cắn mày, tao cắn cực kỳ đau, mày sẽ không chịu nổi đâu...”

Thích Chước đổ đầy mồ hôi lạnh, liếc nhìn xung quanh trong tiếng kêu to khẩn trương của Quý Thính.

Ánh mắt nôn nóng liếc nhìn cánh tay gãy của cơ giáp Nạp Ưng trên mặt đất, vừa mới lướt qua lại lập tức nhìn lại nó.

Bên cạnh cánh tay gãy đó có ánh sáng xanh của laser, lúc này vẫn trong trạng thái khởi động. Laser không thuộc bộ phận của cơ giáp, có thể điều khiển từ cơ giáp cũng có thể sử dụng trực tiếp. Cánh tay gãy kia có laser, nằm đối diện với quái vật.

“Da...” Quý Thính lại khom lưng ôm cục đá lên, Thích Chước vội vàng cắt ngang hành động của cậu: “Mau, đừng dùng cục đá, tới mở laser kia, mau lên!”

“A?” Quý Thính vẫn khom lưng như trước.

Xúc tu muốn cong người trước để tấn công Thích Chước, lại bị anh dùng sức đè chặt dưới đất: “Nhìn thấy cánh tay gãy của cơ giáp trên đất không?”’

“thấy.” Quý Thính đứng thẳng người lên.

“Không cần dùng đá đập, bò lên trên đi, cầm laser đánh nó.”

“Laser sao? Em làm được!” giọng nói của Quý Thính trở nên kích động.

Cậu lập tức bỏ cục đá xuống, chạy về phía cánh tay gãy, sau đó xoay người lại hỏi Thích Chước: “Anh Thành Hỏa...A a a...”

Mãi cho tới lúc này, Quý Thính mới để ý thấy quái vật đang di chuyển tới đây, cậu kinh hãi kêu to lên.

“Đừng quan tâm tới nó, bò lên trên đi, nhanh lên! Bò lên cánh tay cơ giáp đi!” Thích Chước cố sức một khoảng thời gian khiến cho hai tay mất cảm giác, đè chặt xúc tu phần lớn đều dựa vào nghị lực.

Cánh tay gãy của cơ giáp như đang một chiếc xe một lật sang một bên, ống pháo được cố định ở giữa. Vị trí khớp xương của khuỷu tay có một khoảng trống tầm một thước, linh kiện nhô ra ngoài, như là những viên gạch xếp chồng lên nhau, có thể nắm lấy nó để trèo lên.

“Được, bò lên đi, bò lên trên.” Quý Thính vội vàng chui vào để bò lên trên, cậu giống như động vật nhỏ linh hoạt.

“Ống tròn kia là pháo laser.”

“Em biết, em cũng có cơ giáp.”’ Quý Thính nói to.

Thích Chước luôn nhìn Quý Thính, thấy cậu có thể lên ống pháo rồi, anh vội vàng kêu dừng: “Đi tới phía dưới ống pháo, tìm hộp nhỏ, mở nó ra, ấn nút bên trong!”

“Em biết rồi.”

Quý Thính bò đi, tay chạm vào bên dưới ống pháo, chạm tới cái hộp kia, lại không chạm thấy chốt mở hộp. Cậu vô cùng sốt ruột, dứt khoát chồm ra ngoài để tìm, mặt che trước miệng ống pháo, tiếp tục tìm kiếm chốt mở.

Thích Chước thấy hành động của cậu, nghẹn ngào rống to lên: “Mẹ nó, nhóc đừng chắn pháo! Muốn đầu nổ tung hay sao hả?”

“A.” Quý Thính bị ánh sáng xanh trong ống pháo làm chói mắt, cậu vội vàng nghiêng đầu sang bên cạnh ống pháo.

Thích Chước thở hổn hển, quay đầu nhìn quái vật.

Tuy rằng hành động của quái vật chậm chạp, nhưng nó đã tiến tới hơn phân nửa đoạn đường rồi. Xúc tua hai bên của nó đều bị thương, chỉ có hai xúc tu dùng để di chuyển là chạm đất, những cái còn lại đều lơ lửng trên không trung.

Nó hung hãn nhìn chằm chằm Thích Chước, sau khi đối diện với ánh mắt của Thích Chước, tốc độ của nó đột nhiên tăng lên, miệng hé to, răng nanh dữ tợn lộ ra, tiếng dã thú rống to cũng vang lên.

Quý Thính còn đang tìm kiếm chốt mở, cậu sốt ruột kêu to: “Em không tìm thấy chốt, không biết mở hộp như nào.”

Giọng nói của Quý Thính đã khiến quái vật chú ý tới, sau khi nó phát hiện Quý Thính đang làm gì, lập tức thay đổi hướng di chuyển, xúc tu đang bị Thích Chước giữ chặt cũng gia tăng sức giãy dụa muốn thoát khỏi sự khống chế của anh.

Thích Chước sắp không giữ được nó nữa rồi, anh trực tiếp dùng chân quấn chặt lấy nó, dùng trọng lượng cơ thể mình ngăn nó lại, cắn răng rít từng chữ: “Tìm, kỹ, vào!”

“Được, em sẽ tìm thật kỹ.”

Quý Thính có tìm kỹ cỡ nào cũng không tìm thấy chốt mở, cậu xoay đầu lại nhìn, nhìn thấy Thích Chước đang ôm xúc tua kia lăn tròn trên mặt đất, quái vật bạch tuộc cũng cách cậu càng lúc càng gần.

Cậu vừa nôn nóng lại vừa sợ hãi, không kiềm nén được đã khóc lớn lên, vừa khóc vừa treo người trên ống pháo, tay lẫn chân đều ôm ống pháo, mặt đối điện bên dưới ống pháo để tìm kiếm.

Rốt cuộc cũng nhìn rõ hộp bên dưới, cậu thấy bên trái hộp có nút cảm ứng, bởi vì không có nhô ra ngoài, nằm bằng phẳng với hộp cho nên cậu không sờ thấy.

Sau khi nút cảm ứng hiện màu đỏ, cậu vươn ngón tay ngắn ngủn của mình ra ấn lên, chốt mở lập tức chuyển sang màu xanh.

Cậu không biết nó có nghĩa là gì, ngón tay tiếp tục nhấn xuống.

Tiếng nắp hộp mở ra vang lên, bên trong là một cái nút màu đỏ thật to.

Tiếng khóc của Quý Thính nhỏ lại, Thích Chước vẫn đang cố sức lên tiếng: “Mở ra...Hộp...Sau...”

Bang!

Thích Chước nghe thấy tiếng vang lớn, trước mặt anh xuất hiện ánh sáng xanh. Anh vô thức ôm đầu, cảm nhận được một lực lớn đâm vào sau lưng, khiến anh văng ra ngoài.

Thích Chước bay tận bảy tám mét, ngã mạnh xuống đất, cú ngã rất mạnh cho dù dưới thân có lớp cỏ dại rất dày nhưng anh không thể ngồi dậy ngay lập tức được.

Mãi cho tới khi bụi đất biến mất, khói bụi tan đi, anh mới có thể cảm nhận được cơ thể của mình, sau đó thở hổn hển ngồi dậy.

Trong ngực anh còn ôm một xúc tu, còn một đoạn còn lại nằm ở chỗ khác, như ống nước mục nát. Anh vứt xúc tu sang một bên, lung tung phủi bụi đất và chất lỏng màu đen nhính nhớp trên người, sau đó chậm rãi đứng lên.

Quái vật kia đã biến mất, chỗ nó đứng có một hố sâu rất lớn. Thích Chước nhìn chằm chằm hố sâu kia, lại quay đầu nhìn chỗ cánh tay gãy của cơ giáp.

Cánh tay gãy còn ở đằng kia, nhứng Quý Thính ngồi trên cánh tay gãy đã biến mất.

“Chó con, chó con.” Thích Chước gọi hai tiếng, giọng nói trở nên nghẹn ngào đến chính anh cũng không nghe rõ.

Anh vừa đi về trước cơ thể đã lảo đảo ngã xuống, sau đó vội vàng ngồi dậy đi tới chỗ đó, khi đến nơi nhìn thấy đứa nhỏ nằm trên mặt cỏ dưới ống pháo, hai mắt nhắm chặt, không động đậy.

Anh tựa đầu vào ngực cậu để nghe nhịp tim, sau đó lật người cậu lại, kiểm tra sau lưng, xác nhận cậu không bị thương, cũng đang thở.

Có lẽ cậu bị laser làm chấn kinh tới ngất xỉu.

Thích Chước thầm thở phào, vỗ nhẹ lên mặt Quý Thính.

Khuôn mặt non mịn của đứa bé run lên theo những cái vỗ nhẹ của anh, nhưng cậu vẫn không tỉnh lại.

“Chó con, tỉnh lại, tỉnh lại.”

Thích Chước nắm lấy tay Quý Thính, gập tới gập lui vài lần, sau đó bắt đầu tới hai chân cậu, giúp cậu hoạt động tay chân.

“Khụ khụ...” Quý Thính đang nhắm chặt mắt đột nhiên vang lên tiếng ho.

Thích Chước buông ta, ngồi xổm bên cạnh nhìn cậu, hàng lông mi hơi run len, mí mắt cũng từ từ mở ra, đôi mắt đen nhánh, to tròn xuất hiện.

Đứa nhỏ nằm trên mặt đất, sau khi đối diện với Thích Chước, vẻ mặt mờ mịt nằm im ở đó. Thích Chước quơ tay trước mặt cậu, cậu cũng không động đậy, nhưng mắt lại liếc trái liếc phải.

“Tỉnh rồi sao?” Thích Chước hỏi.

Quý Thính không trả lời, thở dài một hơi: “Quý Chí Thành, tên chó nhà ông...”