Chương 8

Ngày 1 tháng 6, trời quang mây tạnh.

Mình không hề nói láo chút nào, em ấy thật sự rất xinh.

[Nhật ký quan sát thanh mai]

Từ đó về sau, Đào Ấu Tâm không còn ghét nhảy múa nữa. Có điều cô bé vẫn là một cô nhóc ham chơi như trước nên nếu có thể nghỉ thì chắc chắn sẽ không học. Trừ giờ học lớp năng khiếu ra thì bình thường ở nhà cô bé không bao giờ luyện tập.

Mãi đến khi lên lớp ba, cô bé vẫn chưa đạt đến mục tiêu ban đầu Phó Dao Cầm đặt ra cho mình.

Trở thành học sinh lớp ba tiểu học rồi nhưng Đào Ấu Tâm vẫn là một chú vịt con mập ú.

Đào Ấu Tâm lớp ba vẫn ham chơi, tham ăn và rất vô tư, thứ duy nhất thay đổi hẳn là cuối cùng cô cũng thoát khỏi cái danh "mù chữ". Dưới sự giúp đỡ của Hứa Gia Thời, thành tích của cô bé từ từ nhích lên trên.

Cô bé không còn hỏi "Lịch sự là loại bánh gì ạ" nữa, bây giờ sẽ chỉ tay trong tay với bạn nữ vào nhà vệ sinh, hoặc tụ tập lại tám chuyện với các bạn xung quanh vào giờ giải lao.

Ngày Quốc tế Thiếu nhi mùng 1 tháng 6 năm nay sắp tới rồi nên các bạn trong lớp đang thảo luận xem năm nay biểu diễn tiết mục gì.

Khúc Thất Thất: "Cậu nghe tin gì chưa? Cô Chu nói mùng 1 tháng 6 năm nay lớp chúng ta sẽ biểu diễn một tiết mục múa đấy."

Đào Ấu Tâm: "Hả? Không phải hát à?"

Lớp phó văn thể mỹ: "Không phải không phải, là đóng vai truyện cổ tích mới đúng chứ."

Ngày Quốc tế Thiếu nhi hai năm trước, giáo viên chủ nhiệm lớp Đào Ấu Tâm chỉ cho lớp mình lên đồng ca một bài. Năm nay cô giáo quyết định sẽ thay đổi một kiểu mới, đó là đóng vai nhân vật.

Không biết lớp phó văn thể mỹ tuyên truyền kiểu gì mà các bạn trong lớp đăng ký rất nhiệt tình, ai cũng muốn làm nhân vật chính nữa chứ.

Giáo viên chủ nhiệm không thể làm gì khác hơn là cho bọn họ diễn thử rồi chọn ra một bạn ưu tú nhất.

Cô giáo vừa dứt lời đã làm một phần không nhỏ học sinh chùn bước.

Lớp phó văn thể mỹ: "Công chúa phải biết múa!"

Khúc Thất Thất: "Á, nhưng mà tớ không biết."

Có bạn khác nói: "Hồi bé tớ có học chút chút."

Đào Ấu Tâm giơ tay: "Tớ biết múa."

Mấy cái đầu nhỏ chụm lại thảo luận rôm rả. Lúc này, một cô gái mặc bộ váy công chúa như trong truyện cổ tích cao ngạo hất cằm: "Các cậu nên từ bỏ sớm thì hơn. Vai công chúa này nhất định phải là của tôi."

Bốn người ngẩng đầu lên nhìn rồi bày ra vẻ khinh thường.

Con nhỏ này tên là Ngụy Linh Linh, bạn nữ xinh đẹp nhất lớp bọn họ.

Nhà con nhỏ này giàu, bản thân cũng vừa trắng vừa xinh, giống như phiên bản thu nhỏ của mấy chị đã đẹp còn lắm tiền trong phim ấy.

Chỉ là Ngụy Linh Linh rất kênh kiệu, ỷ vào sắc đẹp mà khinh thường những người có vẻ ngoài bình thường. Các bạn nam thích con nhỏ vì nhỏ đẹp nhưng các bạn nữ thì chê.

Dù sao thì cũng chẳng ai thích nổi một người chê mình xấu.

Bạn thân Khúc Thất Thất khoác một tay lên vai Đào Ấu Tâm: "Tâm Tâm, chẳng phải từ khi lên tiểu học cậu đã học múa rồi sao? Chắc chắn cậu có thể đánh bại con nhỏ kia!"

"Ừ ừ!" Đào Ấu Tâm bỗng ý thức được trách nhiệm của bản thân khi được nhiều người kỳ vọng, thế là cô bé nghiêm túc gật đầu: "Tớ nhất định sẽ cố gắng!"

Trong lớp, Đào Ấu Tâm cứ như từ trái nghĩa của Ngụy Linh Linh vậy.

Ngụy Linh Linh gầy, Đào Ấu Tâm mập.

Ngụy Linh Linh cao ngạo, Đào Ấu Tâm chơi với tất cả các bạn, có đồ ăn ngon chuyện gì vui đều chia sẻ cho các bạn xung quanh.

Điểm giống nhau duy nhất giữa hai người có lẽ là nhà cả hai đều giàu, cũng đều học múa.

Sau buổi diễn thử sẽ tổ chức bỏ phiếu, thế là hai người bắt đầu đi kéo phiếu bầu cho mình. Có bạn đồng ý bầu cho Ngụy Linh Linh, cũng có bạn ủng hộ Đào Ấu Tâm.

Ngụy Linh Linh cầm một chocolate đến trước mặt bạn nam ngồi ở giữa hàng thứ ba: "Hứa Gia Thời, cậu bỏ phiếu cho tôi đi."

Khúc Thất Thất kéo tay Đào Ấu Tâm: "Tâm Tâm mau nhìn kìa, Ngụy Linh Linh lại tới tìm Hứa Gia Thời."

Nếu như Ngụy Linh Linh là bạn nữ đẹp nhất lớp bọn họ thì giá trị nhan sắc của Hứa Gia Thời xứng đáng là bạn nam đẹp nhất trường.

Cậu chưa bao giờ cắt đầu tấc như những bạn nam khác. Tóc Hứa Gia Thời cắt ngắn gọn gàng sạch sẽ, lại mặc áo polo cổ đứng đen trắng nữa để lộ phong thái rất thời thượng.

Hứa Gia Thời cao hơn các bạn cùng lứa khác, hay luyện Taekwondo, thích học tập, còn nhỏ nhưng đã chững chạc hơn tuổi, khí chất rất riêng biệt khiến người ta không theo kịp.

Một bạn nam như vậy lại còn là người nổi tiếng khắp trường với chỉ số IQ cao chót vót nữa chứ.

Ngụy Linh Linh thích chơi với người có vẻ ngoài đẹp nhưng Hứa Gia Thời lại không thích nhỏ.

Khúc Thất Thất nói khẽ: "Tâm Tâm, chẳng phải cậu là bạn thân của Hứa Gia Thời à? Cậu nhất định phải nói cậu ấy bỏ phiếu cho cậu, không thể ủng hộ Ngụy Linh Linh được."

"Ừ!" Đào Ấu Tâm cũng có lòng hiếu thắng.

Hôm đó, vừa tan học Hứa Gia Thời đã nhận được cuộc gọi từ ba mẹ mình. Bọn họ muốn đi hưởng thụ thế giới của hai người nên bảo cậu qua nhà Đào Ấu Tâm ăn cơm tối.

"Vâng." Ba mẹ quên "con trai" cũng không phải chuyện ngày một ngày hai gì, cậu đã quen rồi.

Thật ra trong nhà bọn họ có một dì nấu cơm và quét dọn nhưng ba mẹ không muốn cậu cô đơn ngồi ăn cơm một mình ở nhà mà thích cho cậu qua nhà họ Đào hơn.

Hứa Gia Thời đến nhà họ Đào tự nhiên như ở nhà, chẳng có gì là khách sáo cả.

Cơm nước xong, cậu hỏi mẹ Đào mượn máy tính bảng của Đào Ấu Tâm để học.

Đối với Đào Ấu Tâm mà nói thì thứ này chỉ để trưng bày thôi nhưng Hứa Gia Thời lại rất thích.

Cậu ngồi trên ghế sô pha xem hoạt hình học tập.

Đào Ấu Tâm là một người không thể yên tĩnh được. Cô bé hết ngồi rồi lại nằm, lăn hai vòng trên ghế sô pha xong lại bò dậy, dựa đầu vào cánh tay Hứa Gia Thời rồi bóp bóp.

Phó Dao Cầm la: "Đào Ấu Tâm, đừng có làm phiền anh."

Cô bé có lý chẳng sợ: "Con xem với anh mà."

Đào Ấu Tâm cọ tới cọ lui bên cạnh một hồi cuối cùng Hứa Gia Thời cũng quay sang nhìn cô: "Em muốn làm gì?"

Cô bé nhổm dậy quỳ cạnh cậu, hai tay chụm lại bên tai Hứa Gia Thời rồi nói khẽ: "Anh Gia Thời, ngày mai anh phải bỏ phiếu cho em đó nha."

Hứa Gia Thời: "Không."

"Á!" Đào Ấu Tâm bỗng nhiên hét to: "Sao anh lại không bỏ phiếu cho em? Chẳng lẽ anh thích Ngụy Linh Linh hơn?"

Trong đầu Đào Ấu Tâm tưởng tượng ra vô vàn những điều xa xôi. Còn chưa đợi Hứa Gia Thời phản bác, cô bé đã bắt đầu dụ địch đầu hàng: "Anh đừng thích Ngụy Linh Linh nhé, anh thích em đi mà."

Hứa Gia Thời nghiêng đầu hỏi: "Tại sao?"

Đào Ấu Tâm nghĩ nghĩ một hồi rồi đáp: "Bởi vì, bởi vì em dễ thương."

"Em tự luyến nhỉ." Hứa Gia Thời nói.

"Không phải tự luyến đâu, đây là tự tin! Ai phải tự tin!" Đào Ấu Tâm lớn tiếng phản bác.

Hứa Gia Thời: "À."

"Anh chọn em nhé, chọn em đi mà." Đào Ấu Tâm ôm chặt tay cậu lắc lắc: "Anh Gia Thời, anh là bạn thân nhất của em đó."

"Hừ." Hứa Gia Thời đặt máy tính bảng xuống rồi cất giọng lạnh lùng: "Hôm qua em cũng nói với Lý Phi Nhiên như vậy."

"Lý Phi Nhiên á?" Đào Ấu Tâm nhìn trần nhà nhớ lại. Hôm qua đã xảy ra chuyện gì nhỉ?

À nhớ rồi!