Ngày mùng 5 tháng 11 trời quang mây tạnh.
Sao cô bé lại biết làm nũng như thế.
[Nhật ký quan sát của thanh mai]
Chuyển trường đến đây hơn hai tháng, Tưởng Oánh Oánh tự nhận là mình đã có những hiểu biết cơ bản về con người Hứa Gia Thời.
Cậu có thành tích vô cùng xuất sắc nhưng không giỏi giao tiếp, ngoại trừ Đào Ấu Tâm ra thì gần như không có người bạn nào khác, cho nên cậu đối xử rất tốt với Đào Ấu Tâm.
Cậu sẽ chuẩn bị đồ ăn vặt, cùng nhau đi học tan học, đến lớp sở thích, thậm chí còn dùng tiền bạc làm giao dịch để Đào Ấu Tâm đi đọc sách cùng cậu.
Đào Ấu Tâm không thích đọc sách, thành tích học tập cũng chỉ luôn ở mức trung bình khá. Thế nhưng cô nhóc lại không giống thế, thành tích học tập của cô nhóc không tồi, hơn nữa cô nhóc còn rất thích đọc sách, có nhiều chủ đề chung với Hứa Gia Thời hơn.
Nếu như cô nhóc có thể kết bạn với Hứa Gia Thời, vậy chẳng phải cô nhóc có thể giống như Đào Ấu Tâm, được hưởng những lợi ích kia?
Đúng lúc Đào Ấu Tâm và Khúc Thất Thất đi xem Tạ Nhiên thi đấu, đây chính là cơ hội làm quen với Hứa Gia Thời tốt nhất của cô nhóc.
“Bình thường cậu cũng sẽ đọc tiểu thuyết tình cảm sao?” Tưởng Oánh Oánh để ý thấy bìa của quyển sách Hứa Gia Thời để xuống vừa nãy, trong lòng cô nhóc cũng cảm thấy khó hiểu, rõ ràng Đào Ấu Tâm nói Hứa Gia Thời luôn thích đọc những quyển sách sâu sắc và phức tạp kia.
“Tạ Nhiên, thi đấu nhảy đường phố?” Hứa Gia Thời không trả lời câu hỏi của cô nhóc mà hỏi lại.
“Cậu không biết sao?” Tưởng Oánh Oánh tỏ ra kinh ngạc, giải thích nói: “Hai cậu ấy chơi rất thân với Tạ Nhiên, hôm nay cố ý đi cổ vũ cho cậu ta, lúc đó hai cậu ấy còn hỏi tôi nữa.”
Lúc nói chuyện này, cô nhóc vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của Hứa Gia Thời, đúng lúc bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà so với nhảy đường phố thì tôi thích đọc sách hơn, không ngờ vừa đến đây đã gặp được cậu.”
“Cảm ơn.” Hứa Gia Thời lạnh lùng nói lời cảm ơn, cũng không nói hùa theo chủ đề Tưởng Oánh Oánh đưa ra.
Cậu đi thẳng đến khu vực mình thường lấy sách, sau đó lấy từ trên giá sách ra một quyển sách thuộc lĩnh vực khoa học kỹ thuật cũ rồi tìm chỗ đọc.
Thấy cậu không để ý đến mình, Tưởng Oánh Oánh vô cùng xấu hổ.
Chẳng trách Hứa Gia Thời không có bạn bè, đa số mọi người khi đối mặt với thái độ này đều không có ý định tiếp tục chào hỏi, làm quen. Nhưng cô nhóc đến đây là có mục đích riêng nên dĩ nhiên không thể bỏ dở giữa chừng.
Cô nhóc cũng lấy một quyển sách có nội dung tương tự từ trên giá sách xuống, ngồi xuống chỗ cách Hứa Gia Thời không xa, trong lòng vẫn mải mê suy nghĩ nên đến gần như thế nào.
Thành tích học tập của cô nhóc khá tốt nhưng lại rất ít tiếp xúc với sách ngoại khóa, thế nhưng lúc cô nhóc mở cuốn sách thuộc lĩnh vực khoa học công nghệ ra, những con chữ in trên giấy kết hợp với nhau tạo ra nội dung giống như thiên thư. Tưởng Oánh Oánh khẽ cắn môi, kiên trì đọc tiếp, sau đó tìm cơ hội thích hợp đi đến bên cạnh Hứa Gia Thời: “Ừm thì… Chỗ này tôi đọc có chút không hiểu, có thể hỏi cậu là chỗ này có nghĩa là gì không?”
Cô nhóc đã nhìn thấy lúc giảng bài cho Đào Ấu Tầm, Hứa Gia Thời vừa cẩn thận lại vừa kiên nhẫn, cho dù Đào Ấu Tầm không hiểu thì sau đó cậu cũng sẽ chỉ nói một câu “đồ ngốc”, lại đổi sang một cách làm bài khác tiếp tục giảng cho cô bé.
Hứa Gia Thời liếc mắt nhìn lướt qua chỗ Tưởng Oánh Oánh bảo, sau đó máy móc trả lời như trí tuệ nhân tạo của bách khoa toàn thư: “Blockchain là một công nghệ cơ sở dữ liệu phân tán phi tập trung được sử dụng để lưu trữ và truyền tải dữ liệu.”
“Phi tập trung” gì đó lại khiến Tưởng Oánh Oánh lơ ngơ nhưng cô nhóc không chắc nếu mình hỏi tiếp về vấn đề này có thể nào khiến Hứa Gia Thời cảm thấy cô nhóc là một người ngoài nghề hoàn toàn hay không, thế là cô nhóc đành phải ra vẻ như mình đã hiểu, nói: “À à, hóa ra là như vậy, cảm ơn cậu.”
Hỏi xong câu này, cô nhóc nhân cơ hội ngồi xuống chỗ trống ngay bên cạnh cậu: “Hứa Gia Thời, cậu giỏi thật đấy, không hổ là người đứng đầu lớp.”
Lúc này, cô nhóc vẫn luôn quan sát Hứa Gia Thời, thấy cậu không có phản ứng gì với lời mình nói, Tưởng Oánh Oánh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ thầm Hứa Gia Thời chỉ là có cái mã ngoài lạnh lùng chứ thực ra cũng không khó làm quen như vậy.
Cô nhóc thử khơi gợi chủ đề trò chuyện mới, cơ thể sát lại gần Hứa gia Thời một chút, nghiêng đầu sang hỏi: “Cậu thường hay đến đây đọc sách sao?”
Nể mặt người này là bạn của Đào Ấu Tâm, cậu tuân theo nguyên tắc lịch sự của mình trả lời một câu: “Bình thường.”
Câu trả lời của Hứa Gia Thời không thể nghi ngờ đã cổ vũ suy nghĩ trong lòng Tưởng Oánh Oánh, cô nhóc khó có thể giấu được niềm vui trong lòng, bắt đầu tấn công mạnh mẽ hơn: “Học kỳ này tôi mới chuyển đến đây, đến hôm nay mới phát hiện ra chỗ tốt này, sau này đọc sách cũng có bạn rồi.”
Vừa nói dứt lời, hình ảnh cô nhóc mong muốn đã bị một giọng nói lạnh lùng thổi bay: “Bạn này, cậu có thể im lặng một chút không?”
Giọng nói cậu lạnh lùng không có chút độ ấm nào, Tưởng Oánh Oánh có chút hoảng hốt, không biết mình làm gì khiến cậu không vui.
Trong lúc cô nhóc còn đang thấp thỏm suy đoán, Hứa Gia Thời đã đứng dậy trả sách, đi sang khu giá sách khác.
Cậu tìm bừa một chỗ không có ai rồi đứng dựa vào đó, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn: Đang ở đâu?
Mấy phút trôi qua, “bé ngỗng ngốc nghếch” vẫn chưa trả lời.
Bây giờ đến cả thư viện bình thường thích nhất cũng không có cách nào khiến cậu bình tĩnh lại, Hứa Gia Thời nhìn về phía cổng, tâm trạng cũng không thể nào vui nổi.