Vừa bước vào không gian ảo, Tô Vãn liền sững sờ.
Trước mặt cô là đủ loại nhạc cụ, đôi giày khiêu vũ xinh đẹp, một số tách trà cổ và những bông hoa tươi xinh đẹp.
Những tách trà trông như được chuẩn bị cho lớp học nghệ thuật trà đạo, còn những bông hoa trông như được chuẩn bị cho lớp học cắm hoa.
Tô Vãn có vẻ kinh ngạc: “Đây là…”
[Ở đây, bạn có thể học bất cứ điều gì bạn muốn học. 】
Tô Vãn cầm trên tay một chiếc giày khiêu vũ màu vàng, chiếc giày khiêu vũ này được làm theo kích cỡ của cô. Cô đặt chân lên chúng và thử, nhận thấy nó rất vừa vặn.
Tô Vãn đè nén mọi suy nghĩ trong lòng, từ từ bình tĩnh lại. Cô biết trên đời này không bao giờ có bữa ăn nào là miễn phí, cũng không có một cái lý do nào mà hệ thống lại cung cấp cho cô nhiều như vậy mà không có đòi hỏi gì được.
Cô không nhịn được hỏi: “Ngươi cần gì ở ta?”
Hệ thống không trả lời, chỉ nói: [Biệt Minh Nguyệt bị ràng buộc bởi một hệ thống nổi tiếng. Mỗi khi độ nổi tiếng của cô ấy đạt đến một mức độ nhất định, cô ấy có thể thực hiện một mong muốn thông qua hệ thống. 】
Khi Tô Vãn đọc tiểu thuyết, cô chỉ chú ý đến nữ chính mỗi lúc một nổi tiếng hơn thông qua các buổi phát sóng trực tiếp, khả năng thu hút người hâm mộ của cô ấy cũng rất xuất sắc, nhưng cô ấy lại không nhận ra rằng bản thân mình đang bị ràng buộc bởi hệ thống.
Khi đó cô cảm thấy nữ chính xứng đáng là người đứng đầu trong giới nghệ thuật, từ nhỏ đã được giáo dục để trở nên ưu tú, có thể tùy thời bộc lộ tài năng. Trong phòng phát sóng trực tiếp mỗi lần đều không dưới 80 triệu người xem, ngay cả những người nổi tiếng hàng đầu cũng không thể so sánh được với cô ấy.
[Mong muốn đầu tiên của Biệt Minh Nguyệt là ngăn cản Hoắc Sính đến tham gia ghi hình chương trình tạp kỹ này. 】
Hoắc Sính đang xảy ra chút chuyện, không thể tham gia chương trình tạp kỹ. Thì ra đây là nguyên nhân sao?
Nhưng tại sao Minh Nguyệt lại không cho Hoắc Sính tham gia các chương trình tạp kỹ?
Hệ thống tiếp tục nói: [Theo diễn biến ban đầu, điều ước thứ tư của Biệt Minh Nguyệt là muốn ký chủ phải chết. 】
Tô Vãn:? ? ?
Vậy vụ tai nạn xe hơi gϊếŧ chết nguyên chủ lại diễn ra như thế này à? Khi đó trong lòng cô vẫn đang băn khoăn vì nếu khi đã biết một ngày nào đó sẽ xảy ra tai nạn xe cộ nên cô chỉ cần tránh ngày đó ra. Cô thực sự nghĩ nó quá đơn giản.
Nhưng, giữa nguyên chủ và Biệt Minh Nguyệt có mâu thuẫn gì không? Nếu không thì tại sao Biệt Minh Nguyệt lại muốn mạng sống của cô?
[Mục đích ban đầu của hệ thống giá trị nổi tiếng này là giúp ký chủ có thái độ tích cực hơn và tương lai tươi sáng hơn, nhưng mà Biệt Minh Nguyệt coi hệ thống này như một vũ khí để thỏa mãn ham muốn ích kỷ của bản thân. Hệ thống nổi tiếng vốn không có ý hại người, nhưng sau khi rơi vào tay Biệt Minh Nguyệt, nó đã làm tổn thương rất nhiều người. 】
Tô Vãn hiểu ra, "Cho nên ta nhất định phải vả vào mặt cô ta để ngăn cản, từ đó thay đổi vận mệnh của chính mình."
[Đúng, nhưng chỉ tiêu tiền thôi thì chưa đủ để vả vào mặt ai đó. Một cái tát toàn diện là một cái tát trong sách giáo khoa. 】
Tô Vãn cảm thấy nhẹ nhõm. Vì hệ thống cần cô ngăn cản Minh Nguyệt, nên không gian ảo mà nó cung cấp nhất định có sẵn. Cô mang giày khiêu vũ đi về phía gương hai bước: “Nhưng làm sao tôi có thể học được những kỹ năng mà tôi muốn học?"
Giây tiếp theo, một người phụ nữ trung niên ảo xuất hiện bên cạnh Tô Vãn.
Cô ấy bắt đầu một động tác múa ba lê, trông rất tao nhã, "Cô Tô Vãn, tôi là giáo viên dạy múa của cô, tôi sẽ dạy cô các kỹ thuật múa khác nhau."
Tô Vãn:! ! !
Khi ý thức của Tô Vãn ra khỏi không gian ảo, chỉ mới trôi qua được vài giây trong thực tế. Điều này cũng có nghĩa là thời gian trong không gian ảo đã bị đình trệ. Cô ấy có thể di chuyển trong không gian ảo theo ý muốn.
Điều này thật tuyệt vời.
Tô Vãn vừa mới tập khiêu vũ cũng không có buồn ngủ, nhanh chóng đi xuống lầu nhìn thấy cô, lão quản gia tràn đầy kinh ngạc: "Phu nhân, không phải người nói muốn nghỉ trưa sao? Mới có năm phút thôi phải không?”
Tô Vãn: “Đột
nhiên lại không ngủ được.”
Lão quản gia cười nói: "Nếu không ngủ được, sao người không tới đây xem qua tài liệu về trang viên cùng lâu đài thời Trung Cổ."
"Được rồi."
Tô Vãn cầm lấy máy tính bảng do lão quản gia đưa cho, giây tiếp theo, cô nhanh chóng nhìn thấy hình ảnh trang viên và lâu đài thời Trung Cổ trên tấm ipad.
Cô ngay lập tức bị thu hút bởi một hình ảnh lâu đài xinh đẹp và thơ mộng ở bên phải.
Bức ảnh chắc có lẽ được chụp vào mùa đông, vì những cây thông trong ảnh được bao phủ bởi những bông tuyết trắng tinh, và giữa những cây thông rậm rạp có một lâu đài theo phong cách Gothic. Phía sau lâu đài là những ngọn núi phủ tuyết trải dài hàng ngàn dặm, phía trước lâu đài có một con lạch uốn lượn.
Vì đang là mùa đông nên con lạch phủ đầy băng, bên bờ lạch có một chú nai xinh đẹp vô tình đi vào, vẻ mặt ngây thơ của chú nai tình cờ được nhϊếp ảnh gia chụp vào.
Bầu trời xanh, những ngọn núi phủ tuyết, những cây thông phủ đầy bông tuyết, một lâu đài cổ mang chút không khí thời Phục hưng, một con lạch và một chú nai.