Chương 9: Suy tính của tứ vương gia

Chương 9: Suy tính của Tứ Vương gia.

Sự việc lúc này có chút gấp gáp. Cảnh Ninh bất chấp hiện tại đã là đêm khuya, vội vàng bãi giá đến Ngụy phủ.

Ngụy Tiêu đang chuẩn bị đi ngủ, nghe thấy hoàng đế đến, nhanh chóng mặc xiêm y ra đón.

Còn không kịp mở miệng hành lễ, Cảnh Ninh đã vội đỡ hắn dậy hỏi ngay: “Tả tướng nghĩ thế nào về việc của Tứ Vương gia.

Ngụy Tiêu không trả lời ngay, tỏ ý để nàng cho mọi người lui xuống rồi mới lên tiếng: “Việc này bất kể nghĩ như thế nào cũng thấy không ổn.”

Cảnh Ninh nóng nảy, không ổn là thế nào? Nàng phải làm sao bây giờ?

Đang định tiếp tục hỏi, lại bị Ngụy Tiêu cắt lời: “Bệ hạ có biết tại sao năm đó Tề gia lại bị hạch tội không?”

“Tất nhiên là biết, năm đó Tề gia bị tra ra là hậu nhân của phế thái tử địch quốc, gây chấn động không nhỏ. vẫn là Hoàng tổ mẫu thấy bọn họ trung thành và tận tâm, cũng không có lòng phản loạn, cho nên mới tha cho bọn họ, chỉ tước bỏ chức vụ, cả đời không được vào kinh làm quan. Cho nên mặc dù Tề tướng quân chiến công hiển hách, cũng chỉ có thể là một tiểu quan lục phẩm.”

“Cho nên nếu bệ hạ đồng ý, nhất định sẽ có người truy lại việc này. Hai năm trước phế thái tử Tề quốc đã tẩy sạch hàm oan. Nếu không phải Tề tướng quân chỉ là một chi nhỏ trong họ tộc, đã sớm về nước Tề rồi. Nếu hắn và Tứ Vương gia thành thần, sao Tề quốc có thể bỏ qua việc đón thân thích của mình về. Hơn nữa, nếu Tứ Vương gia không gả cho hắn, thì Tề tướng quân cũng chỉ là một chi nhỏ không đáng quan tâm của thái tử Tề quốc, cho dù có liên hôn cũng không đến lượt hắn.

Ngụy Tiêu dừng một chút, tiếp tục nói: “Nhìn xa một chút, Tề quốc đang trong giai đoạn tranh chấp với Yến quốc, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau. Nếu lúc này chúng ta liên hôn với Tề quốc, chẳng phải là tự chặt đứt bang giao với Yến quốc sao? Triều ta và Yến quốc giao hảo rất tốt, thương mậu đều liên quan mật thiết với nhau, nếu đột nhiên chặt đứt bang giao hai nước, triều ta há có thể không chịu tổn thất sao? Huống chi chuyện Giang Nam còn chưa điều tra rõ, người bên phe hữu tướng đã bắt đầu rục rịch rồi, loạn trong giặc ngoài thế này đối với bệ hạ không có chỗ nào tốt.”

Cảnh Ninh không nghĩ sự tình lại phức tạp đến vậy, may là nàng không có đáp ứng.

Nhưng mà nàng vẫn không hiểu. Nếu đã thế, không phải từ chối là được hay sao? Sao hắn lại nói như từ chối hay đáp ứng đều không tốt thế?

Cảnh Ninh nhanh chóng hỏi ra thắc mắc trong lòng.

Ngụy Tiêu nhìn nàng, thở dài một cái đáp: “bệ hạ nghĩ tại sao Tứ Vương gia lại muốn gả cho một tiểu quan lục phẩm?”

“Tất nhiên là vì yêu rồi!”

“Vậy tại sao lại chọn thời điểm này để dâng tấu?” Chuyện tiểu hoàng đế này vốn đần độn không hiểu sự tình, có thể Tứ Vương gia kia cũng biết rõ.

Nàng ta đang cố ý thăm do tiểu hoàng đế này, chỉ là hiện tại không rõ nàng ta và hữu tướng có phải đang cấu kết với nhau hay không. Nếu bọn họ thật sự cấu kết với nhau, chưa chắc hắn có thể xử lý tốt việc này.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”

“Việc đầu tiên tất nhiên là không được đáp ứng Tứ Vương gia. Nếu Tứ Vương gia ầm ĩ lên, cứ lấy luật pháp ra áp chế nàng, tuyệt đối không để cho bọn họ liên thủ. Phụ thân của Tứ Vương gia thế yếu, những đại gia tộc này nhìn bề ngoài có vẻ như đang liên thủ với nhau, nhưng rất có thể nội tình bên trong lại chướng mắt lẫn nhau. Gia phụ của Tứ Vương gia trước đây rất được sủng ái, không ít lần ỷ vào tiên đế đắc tội với những gia tộc này.”

Cảnh Ninh vừa nghe vừa ngẫm một lúc sau mới cảm thán: “Tả tướng, may mà có khanh, nếu không… trẫm thật không biết phải làm sao bây giờ.”

Ngụy Tiêu được nàng khen bật chợt cảm thấy sửng sốt, nhưng nhìn thái độ tin cậy ỷ lại của nàng, trong lòng có một sự thỏa mãn không rõ.

“Bệ hạ nói quá lời, đây đều là việc vi thần nên làm.”

Bây giờ đã biết nên làm cái gì, Cảnh Ninh mới thấy yên tâm, cầm chén trà nóng lên nhấp một hớp.

Lúc này Ngụy Tiêu mới chú ý nàng đến đây không mặc chính phục, chỉ diện một bộ xiêm y mùa hè mỏng, gương mặt không trang điểm, hai quả đào to phồng trước ngực nổi bật trong tầm nhìn, khiến Ngụy Tiêu mất tự nhiên dời mắt chỗ khác.

Cảnh Ninh ngồi một lúc, uống hết một chén trà mới đứng dậy hồi cung: “Tả tướng không cần tiễn đâu, đi nghỉ sớm đi.”

Cảnh Ninh nói xong, để Tiểu Toàn Tử dìu nàng ra xe ngựa.

Ngụy Tiêu nhìn cánh tay trắng nõn của nàng đặt trên bàn tay Tiểu Toàn Tử, không tự chủ được nhíu mày, không nói lời nào hành lễ cũng tiễn bệ hạ hồi cung.

Cảnh Ninh ngồi trên xe ngựa tiếp tục suy nghĩ về những gì mình đã thảo luận với Ngụy Tiêu, không khỏi ôm đầu, trong lòng thầm mắng bản thân vài câu, thực sự là quá vô dụng! Nếu không có tả tướng, ngôi vị hoàng đế này của nàng làm sao có thể ngồi yên?

Cảnh Ninh vén màn xe nhìn đường phố yên tĩnh bên ngoài, thở dài ngẩng đầu nhìn trời, không khỏi nhớ đến mẫu đế. Lòng nàng cảm thấy có chút mất mát, mẫu đế thấy nàng vô dụng như vậy nhất định sẽ rất thất vọng!

Nàng biết mình không nên ỷ lại tả tướng, nhưng thật sự chuyện này rất khó, nàng có lòng nhưng không đủ sức.

Cứ như vậy, bất thình lình Cảnh Ninh nghĩ ra một sáng kiến. Tả tướng nắm rõ triều chính, vậy thì nàng chỉ cần nắm chặt lấy tả tướng là được rồi. So với việc đối phó toàn triều đình, nàng chỉ cần đối phó với một người, như vậy dễ dàng hơn nhiều!

Nữ nhân muốn giữ được nam nhân, tất nhiên là phải dùng nhan sắc, giống như trong hoàng bản có viết… Thích một người, sẽ cam tâm tình nguyện giúp người đó vượt qua mọi trắc trở không phải sao?

Nghĩ vậy, Cảnh Ninh có chút kích động, không khỏi cúi đầu nhìn xem vốn liếng của mình đến đâu. Nhan sắc nàng vốn không tệ, dáng người thì… cũng có thể nói là tạm ổn… Có thể dùng mỹ nhân kế đấy nhỉ?

Cảnh Ninh nằm suy nghĩ suốt một đêm làm thể nào để quyến rũ được tả tướng, đồng thời cũng tự mắng bản thân không biết xấu hổ, rồi từ từ thϊếp đi. Ngày hôm sau khi lâm triều, ánh mắt nàng không nhịn được cứ nhìn về phía Ngụy Tiêu, khiến Ngụy Tiêu khó hiểu. không biết tên hoàng đế ngốc này nhìn chằm chằm hắn làm cái gì, chẳng lẽ còn không biết cách để ứng phó Tứ Vương gia hay sao.

Nghĩ thế, hắn nói câu nào cũng chặn họng Tứ Vương gia, để có thể đối diện với nàng.

Tướng mạo của Tứ Vương gia rất giống phụ phi của nàng, trông vô cùng anh khí, có vài phần giống với nữ đế, nhưng tính tình nữ đế mềm yếu, không hề giống với tướng mạo của mình, nhìn nàng giống một kiều nhi hơn.

Mặc kệ Tứ Vương gia nói gì, hắn đều dùng luật lệ của thiên triều trả lời lời cẩn thận, hữu tướng nhân cơ hội này chỉ trích, cũng bị hắn dùng bốn lạng kéo ngàn cân lôi các đại gia tộc vào cuộc. Những đại gia tộc kia vốn coi trọng phép tắc lễ nghĩa, nếu lúc này lão giúp Tứ Vương gia tạo ra tiền lệ, như vậy là đang tát vào mặt những gia tộc kia, cho nên lão cũng không dám quá mức càn rỡ.

Tứ Vương gia bị Ngụy Tiêu o ép vài lần, liền trực tiếp quỳ xuống, hướng về Cảnh Ninh hành đại lễ rồi nói: “Bệ hạ, thần và Tề tướng quân thật lòng yêu nhau, xin bệ hạ thành toàn.”

Cảnh Ninh vờ ra vẻ khó xử: “Không phải là trẫm không nể tình, nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Luật pháp chúng ta là do lão tổ tông truyền lại, trẫm cũng không thể vi phạm. Có đúng không hữu tướng đại nhân.”

Hữu tướng không ngờ hoàng đế lại đẩy chuyện sang cho lão, bèn phải thi lễ đáp: “Bệ hạ nói rất phải. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Không thể tùy tiện phá lệ.”

Tứ Vương gia không ngờ rằng tiểu muội đơn thuần của mình nay lợi hại đến như vậy. Trước đây nó vốn không biết thế nào là mầm họa, chỉ cần nàng kể lể thảm thương một chút, nó nhất định sẽ thiên vị nhận lời nàng, đến lúc đó mọi trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu nó, không chỉ khiến những đại gia tộc kia bất mãn ngầm với nàng, mà còn khiến cho Ngụy Tiêu đau đầu vì chuyện Tề quốc một phen, nhất cử lưỡng tiện. Kế sách này vốn không phải quá chặt chẽ, tất nhiên Ngụy Tiêu có thể đã nhìn rõ thâm ý trong đó. Nhưng nàng đánh cuộc tiểu nha đầu này không hiểu chuyện, chỉ cần nó đồng ý, Ngụy Tiêu cũng không còn cách nào khác. Không ngờ rằng bây giờ nó lại khó chơi như vậy, còn lôi hữu tướng về phe mình, nàng không đối phó nổi cả hai người tả tướng lẫn hữu tướng, hiện tại chỉ có thể liều đánh đến cùng!