Chương 4: Nghe kể hoàng bản cùng đại gian thần

Chương 4: Nghe kể hoàng bản cùng đại gian thần.

Cảnh Ninh tập trung lắng nghe, uống một ngụm trà để áp chế sự xao động trong lòng. Nàng cảm thấy trong thân thể mình như đang có thứ gì đó chảy ra, hình như trơn dính, giống như nguyệt sự đến. Cảnh Ninh hơi mất tự nhiên, trong lòng nhẩm tính chu kì nguyệt sự của mình, hẳn là chưa tới mới đúng, cuối tháng nàng mới có cơ mà, như vậy là sao nhỉ?

Cảnh Ninh nhịn không được kẹp chặt chân, cảm giác thịt kẹp thịt khiến nàng nhịn không được kêu khẽ một tiếng, sau đó nhanh tay bịt miệng mình lại, đỏ mặt nhìn xung quanh. Thấy không có người để ý mình, nàng mới nhẹ nhõm thở ra, đưa tay cầm ly trà nóng uống làm dịu cơ thể.

Nàng không ngờ rằng, một màn này từ đầu tới cuối đều lọt cả vào mắt người nào đó đang ngồi trên lầu cao.

Ngụy Tiêu vốn không để ý đến nàng, chỉ là giữa một đám nam nhân, biểu hiện của nàng quá nổi bật. Hắn lại đang ngồi trên cao, liếc mắt một cái liền thấy điểm khác thường.

Vốn tưởng là một phu nhân nhà nào đó không biết sợ chuồn ra đây nghe những chuyện thô tục này, nào ngờ vừa đưa mắt đã thấy nàng đang có tật giật mình nhìn dáo dác bốn phía, đúng lúc để hắn nhìn thấy gương mặt của nàng. Là tên hôn quân kia!

Ngụy Tiêu đen mặt, đường đường là vua một nước thế mà lại lén lút đến đây nghe loại da^ʍ thư phi pháp này!

Cảnh Ninh đang nghe mê say, đột nhiên bả vai bị một người nào đó vỗ bộp một cái. Vốn có tật giật mình, nàng bị động tác này hù dọa nhảy dựng lên, ngẩng đầu nhìn liền nhìn thấy tên thị vệ của đại gian thần Ngụy Tiêu – Vân Hiểu!

Vân Hiểu nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, tả tướng cho mời ngài sang bên đó!”

Cảnh Ninh sợ hãi nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn lên gian phòng trên lầu, gian phòng nay đã đóng cửa, khiến nàng không nhìn thấy Ngụy Tiêu đâu.

Không còn cách nào khác, Cảnh Ninh nhăn nhó mặt mày, đành phải cùng thị vệ lên lầu.

Vân Hiểu mở cửa mời nàng vào trong, Cảnh Ninh vừa vào cửa liền đóng lại, nàng khóc không ra nước mắt nhìn tên Ngụy Tiêu kia đang ngồi bên cạnh bàn

Ngụy Tiêu gõ gõ mặt bàn, nhíu mày hỏi: “Bệ hạ là đang ra ngoài vui chơi sao?”

Cảnh Ninh nhức đầu, không biết phải nói thế nào, ấp úng hồi lâu mới nói: “Trẫm… là đang vi phục xuất tuần.”

“Thế à? Bệ hạ vi phục xuất tuần đến đây để nghe hoàng bản?”

Cảnh Ninh vội ho khan một tiếng, lấy can đảm đến ngồi đối diện hắn, tự mình rót một chén trà sau đó đáp: “Trẫm là theo chân tả tướng vào đây. Tại sao tả tướng lại xuất hiện ở nơi này? Chẳng lẽ tả tướng thích nghe những loại hoàng bản tầm thường này?”

“Cái này có là gì, vốn là nam nhân, vi thần nghe mấy thứ này làm vui có gì không được?”

Cảnh Ninh không ngờ hắn lại vô tư thừa nhận như vậy, nhất thời không biết nói thế nào, xấu hổ cười cười: “Tất… tất nhiên có thể.”

“Nhưng vi thần thật sự rất tò mò, bệ hạ lúc này không ở trong cung phê duyệt tấu chương, lại đi theo vi thần làm gì?”

“Đương nhiên trẫm đã phê xong tấu chương rồi.” Cảnh Ninh cố ý bỏ qua vế phía sau, chỉ trả lời vế trước.

Ngụy Tiêu cũng không hỏi nữa, tiếp nối lời nàng: “Chuyện Trần Nhất Minh tham ô của công bệ hạ phê thế nào?”

Cảnh Ninh nghĩ nghĩ, đáp: “Trần Nhất Minh mặc dù tham ô, nhưng học thức uyên bác, có thể lấy công chuộc tội, lần này có thể tha chết cho hắn.”

“Hồ đồ!” Ngụy Tiêu vỗ bàn cái rầm, làm Cảnh Ninh giật nảy mình.

Không chờ nàng kịp phản ứng, hắn liền nói: “Lần này Trần Nhất Minh tham ô của công, làm chết mấy trăm binh sĩ. Người như thế cũng có thể lấy công chuộc tội, bệ hạ làm sao có phục chúng?”

Cảnh Ninh bị hắn dọa sợ, một hồi lâu mới phản ứng lại: “Mặc dù Trần Nhất Minh tham ô là không đúng, nhưng hắn là nguyên lão hai triều, tổ phụ hắn lại là công thần khai quốc. Nếu như xử phạt quá nặng, khó tránh việc khiến gia tộc trăm năm này sinh lòng bất mãn. Huống chi hắn cũng có chỗ hơn người, cho nên mới để hắn lấy công chuộc tội.”

Ngụy Tiêu nhìn bộ dạng vô tội của nàng, cũng không tức giận nổi nữa. hắn hít sâu một hơi, áp chế lửa giận trong lòng, cẩn thận phân tích điểm lợi hai và hệ quả của việc này.

“Không dễ gì mới có thể nắm được tẩy của lão hồ ly Trần Nhất Minh, đúng lúc có thể nhân chuyện này làm cho gia tộc phách lối của hắn suy yếu, gϊếŧ gà dọa khỉ, sao bệ hạ lại có thể bỏ qua một cơ hội tốt nhất vậy?”

Cảnh Ninh hoang mang. Sao hữu tướng không hề đề cập đến việc này?

Ngụy Tiêu nhìn vẻ mặt mơ mơ hồ hồ của nàng không khỏi ôm trán. Vậy khỏi cần nghĩ cũng biết, nhất định là lão thất phu hữu tướng kia đứng ở giữa gây cản trở rồi.

Hoàng đế ngốc này sao không biết suy nghĩ một chút. Hữu tướng kia phải dựa vào thế lực của những gia tộc kia, mới có thể duy trì được vị thế của mình. Rõ ràng hắn và cái gia tộc lâu năm kia vốn là cá mè một lứa, sao có thể vì nàng mà thật lòng giải quyết vấn đề kia chứ!

Nếu lão thất phu đó không có thế lực của các gia tộc kia bảo vệ, hắn đã sớm trừng trị lão, sao có thể để lão tung hoành nhiều năm như vậy. Khó khăn lắm mới tóm được nhược điểm của Trần Nhất Minh, lại để tên hoàng đế ngốc này tha cho bọn chúng. Đúng là ngu lâu dốt bền khó đào tạo!

Cảnh Ninh cảm thấy rất khó xử. Nàng thấy bọn họ ai nói cũng có lý, không biết nên tin ai.

Ngụy Tiêu thấy dáng vẻ đắn đo của nàng cũng vô cùng đau đầu, lúc trước vì không muốn dính dáng với nàng, nên hắn vẫn chưa dạy bảo nàng. Hắn chỉ máy móc nghe theo ý chỉ của tiên đế, che chở cho nàng một đời không lo không nghĩ, nhưng không ngờ lại tạo thành khe hở cho lão hữu tướng kia lợi dụng.

Nhất thời cả hai đều không biết nói gì, gian phòng yên tĩnh trở lại, âm thanh của người đọc hoàng bản dần dần rõ ràng hơn, làm cho người ta nghe thấy không tự chủ được lại lắng nghe.

“Lúc Tác Địch và Thiết nương tử giao chiến, không dùng đao kiếm, ngược lại dùng phất trần làm vũ khí. Phất trần nhẹ như bông lại chứa nội lực, đánh trúng người tuy không đai, không khó chịu, nhưng lông trên nó vung trúng da thịt lại rất ngứa ngáy.

Tác Địch chuyên chọn những nơi nhạy cảm của Thiết nương tử như trước ngực, sau tai mà đánh tới. mỗi lần dùng lực không nhiều lắm, nên không hề gây đau, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy tê dại. Đêm qua được mấy tiểu binh yêu thương, lúc này trên người nữ tướng quân cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực. không được vài chiều, ngực nàng đã bị hắn đánh trúng vài cái, đầu nhũ nhạy cảm không chịu nổi sự trêu chọc, đã cứng rắn nhô lên.

Tác Địch không hề nóng nảy, từng chút từng chút chơi đùa Thiết nương tử. Nàng đã trúng xuân độc, làm sao có thể chịu nổi sự kí©h thí©ɧ ấy. Hạ thân nàng đã chảy tràn mật dịch, hơi thở gấp gáp, vô thức cọ cọ huyệt nhỏ vào lưng ngựa.

Tác Địch thấy đùa vậy đã đủ, dùng sức một chút đánh nàng rơi ra khỏi ngựa, bản thân hắn cũng phi thân xuống ngựa, giao đấu tay trần với nàng.

Thiết nương tử bị hắn chơi đùa đến tay mềm yếu, chân cũng nhũn ra, căn bản không có khả năng phản kháng. Nhưng hắn lại cố tình không tha cho nàng, trêu chọc nàng tiết đầy xuân thủy, lại công kích nàng so chiêu. Mỗi một chiêu thức đều nhân cơ hội sờ mặt nàng, sờ ngực nàng, thậm chí còn cố tình dùng phất trần chọc vào giữa hai chân nàng, trước mặt mấy vạn tướng sĩ, đùa bỡn Thiết nương tử tiếng tăm lẫy lừng.”

Cảnh Ninh có chút không được tự nhiên, cô nam quả nữ nghe những thứ này thật đúng là. . .

Hơn nữa, đối tượng còn lại là đại gian thần nàng kinh sợ nhất – Ngụy Tiêu, thật sự không biết phải miêu tả cảm giác trong lòng giờ này như thế nào nữa.

Ngụy Tiêu cũng có chút mất tự nhiên, đây không phải là một chỗ tốt để nói chuyện, hơn nữa hôm qua hắn còn mộng tinh, tình huống lúc này khiến hắn nhớ loại toàn bộ giấc mộng đêm qua, làm hắn lại không dám nhìn thẳng vào tên hoàng đế ngu ngốc kia!