Chương 22

Hữu tướng mặc dù không tin, nhưng cũng không dám nghi ngờ lời nói của hoàng đế, lão không đáp lời, đây khác nào là cường ngạnh.

Cảnh Ninh đành phải cho người truyền Đỗ thái y đến. Đỗ thái y đức cao vọng trọng, nhiều thế hệ theo nghề y, năm nay đã 70tuổi, y thuật cao minh, lời nói vô cùng có trọng lượng.

Cảnh Ninh không biết rốt cuộc mình làm vậy có đúng hay không. Mẫu đế không cho nàng nói chuyện này ra, bởi vì nàng không chỉ sinh ra vốn đã kém cỏi, phải sinh nở muộn, mà thể trạng của nàng còn rất khó thụ thai. Thân là nữ đế, nếu để người khác biết được chuyện này, chỉ e ngôi vị hoàng đế của nàng không giữ được, dù sao chuyện hoàng tự cũng liên quan rất lớn đến giang sơn xã tắc.

Đỗ Thái y nhanh chóng vào diện kiến hành lễ, Cảnh Ninh không đợi hắn mở miệng đã vội nói: “Đỗ thái y, chuyện trẫm sức khỏe kém, không thể sinh nở sớm, khanh mau giải thích cho các vị đại thần ở đây biết đi.”

Cảnh Ninh cố ý nhấn mạnh một chút, chuyện này chỉ có nàng, mẫu đế và Đỗ thái y biết, nghe nàng nói vậy tự khắc ông sẽ hiểu ý.

“Quả thật có việc này, là cựu thần đích thân chẩn mạch cho bệ hạ, phải điều trị thêm hai năm nữa.”

Có đỗ Thái y làm chứng, hữu tướng không thể nói gì hơn: “Vậy Đỗ thái y phải điều dưỡng cho bệ hạ thật tốt, để sớm ngày sinh ra hoàng thái nữ điện hạ.”

Việc này xem như xong, nhưng chân mày Ngụy Tiêu lại chau mãi không buông, dựa vào hiểu biết của hắn với nữ đế, việc này nhất định có nội tình, nhưng rốt cuộc chuyện là thế nào? Sao Đỗ thái y lại giúp nàng lấp liếʍ chuyện này?

Hạ triều, Ngụy Tiêu lập tức đến ngự thư phòng tìm nàng, Cảnh Ninh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, trong lòng có chút bồn chồn, lên tiếng hỏi trước: “Tả tướng, có chuyện gì sao?”

Ngụy Tiêu đến gần nàng, hỏi: "Bệ hạ còn không định nói thẳng với thần sao?"

Cảnh Ninh cúi đầu im lặng, một hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Trẫm không thể có thai."

Trong lòng Ngụy Tiêu đoán trước được sự tình nghiêm trọng, nhưng không nghĩ tới sẽ là như thế này.

Nếu là phu nhân nhà bình thường không thể có thai, nhất định sẽ bị vứt bỏ. Huống chi nàng còn là nữ đế, chịu trách nhiệm nối dỗi hoàng thất. Đó là còn chưa nói Tứ Vương gia đang lâm le ngai vị.

Cảnh Ninh thấy vẻ mặt hắn ngưng trọng, không biết phải nói gì. Dời tầm mắt khỏi người hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Việc này liên quan đến giang sơn xã tắc, nàng cũng không hy vọng một tả tướng hết lòng vì xã tắc như hắn có thể phản ứng tích cực hơn chút được.

Ngụy Tiêu im lặng thật lâu mới hỏi: “Lời Đỗ thái y nói lúc trên triều là sự thật?”

Cảnh Ninh gật đầu trả lời: "Là thật, nhưng mà năm ngoái đã điều trị xong rồi, bất quá chỉ là lấy cớ, Đỗ Thái y hiểu được sự ám chỉ của trẫm, nên mới thay trẫm nói dối."

Lúc này Ngụy Tiêu mới thả lỏng chân mày, ôm chầm lấy nàng, dọa Cảnh Ninh sợ đến mức hô lên một tiếng, vội hỏi: “Tả tướng làm gì vậy?”

“Tạo em bé với bệ hạ. Khó có thai chứ không phải là không thể có. Chúng ta cố gắng một chút, nhất định không thành vấn đề.”

Ngụy Tiêu vừa nói, vừa ôm nàng đến chiếc giường nhỏ trong thư phòng nằm đè lên.

Cảnh Ninh không ngờ hắn sẽ nghĩ như vậy, gương mặt đỏ bừng như đóa phù dung. Trong lòng lại ngập tràn hương vị ngọt ngào không kể siết, nàng ôm hắn, đáp trả nụ hôn của hắn.

Ngụy Tiêu vừa hôn vừa cởi xiêm y của nàng, khóe môi cong lên: “Lần này bệ hạ đừng đẩy vi thần ra nữa.”

Cảnh Ninh ngượng ngùng che mặt, không thèm để ý đến hắn. Ngụy Tiêu lại có tình làm kẻ đáng ghét, kéo tay nàng xướng, hôn lên môi nàng, một tay giữ lấy đôi tay đang phản kháng của nàng, một tay bóp bóp bầu ngực mềm mại.

Miệng Cảnh Ninh bị hắn chận lại, không thể nói được, chỉ có thể thầm mắng trong lòng: Đồ lưu manh!

Ngụy Tiêu thích nhìn bộ dạng tức giận mà không thể làm gì được của nàng. Hôn đến mức tiểu kiểu thê thở không nổi nữa mới chịu buông ra.

Cảnh Ninh không thể chịu được cảnh ban ngày tuyên da^ʍ, ngay lúc hắn muốn cởϊ qυầи nàng ra, liền cho hắn ăn một cước.

Giường nhỏ tất nhiên không đủ lớn, Ngụy Tiêu không kịp đề phòng, bị nàng một cước đá xuống giường, rơi bịch một tiếng rõ to.

Cảnh Ninh vội vàng bò dậy nhìn hắn từ trên cao: “Không sao chứ?”

Ngụy Tiêu nằm trên mặt đất kêu oai oái, nhìn vẻ mặt nhịn đau của hắn, Cảnh Ninh sợ hết hồn, không lẽ ngã đυ.ng trúng chỗ nào?

Xiêm y trên người nàng còn chưa kịp mặc lại, nàng vội vàng nhảy khỏi giường, dìu hắn dậy. “Ngã trúng chỗ nào sao?” Cảnh Ninh dáo diếc nhìn quanh, xem hắn có bị thương chỗ nào không.

Ngụy Tiêu nhanh lẹ kéo bàn tay đang sờ soạng lung tung của nàng nói: “Bị thương chỗ này.”

Vừa nói, hắn vừa kéo tay nàng đến giữa hai chân, nhìn tiểu cô nương nổi giận.

Cảnh Ninh sao lại không biết ý tứ của lão sắc lang, nhưng tay bị hắn giữ lấy, nàng không dằn ra được, người này lại còn cố ý nói: “Bệ hạ sờ xem, đã sưng lên rồi nè.”

Tên háo sắc này nào phải là tả tướng Nguyệt Trừng, rõ ràng là một kẻ lưu manh!

Ngụy Tiêu trở mình, đặt nàng dưới thân, hôn lên đôi môi non mềm của nàng yêu thích không buông, bàn tay hắn nóng vội thăm dò khắp thân thể nàng, vuốt ve mỗi một tấc da thịt nàng.

Cảnh Ninh bị hắn kí©h thí©ɧ đến mềm nhũn, vật trong tay lại lớn thêm vài vòng, nàng sắp không cầm cự được.

Nhân lúc Cảnh Ninh đang ý loạn tình mê, cái quần duy nhất còn sót lại trên người cũng bị Ngụy Tiêu cởi ra, bàn tay của hắn lần mò xoa bóp cặp mông của nàng, làm nàng cảm thấy như có cái gì đó bên trong chảy ra, giống như nguyệt sự vậy.

Cảnh Ninh vừa định đẩy hắn ra để xem có phải đến tháng không, đã bị hắn tách hai chân ra, ngón tay mò vào trong đóa hoa nhỏ.

Cảnh Ninh run bần bật, mở tròn mắt, hơi e lệ lùi về phía sau.

Ngụy Tiêu lại ngăn không cho nàng động đậy, hắn hôn lên mặt nàng trấn an: “Ngoan, đừng sợ, để ta kiểm tra.”

Cảnh Ninh im lặng rũ mắt, Ngụy Tiêu nhìn thấy hàng mi dài chớp chớp, trong lòng ngứa ngáy, rồi lại thấy nàng gật đầu.

Ngụy Tiêu sờ sờ đầu của nàng, bế nàng quay trở lên giường nhỏ, đặt nàng nằm dựa xuống.

Cảnh Ninh khẩn trương cắn môi, nghe lời ngoan ngoãn nằm xuống, hai chân bị hắn mở ra, hoa tâm mềm mại bị bại lộ, tư thế xấu hổ này khiến nàng không ngừng run lên, cảm giác lúng túng không thôi.

Ngụy Tiêu nhìn đóa hoa nhỏ khép chặt đang rỉ một chút mật dịch ra ngoài, không khỏi nuốt nước miếng ực một tiếng, lại gần xem kĩ một chút.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy chỗ kín của nữ nhân, phấn nộn, lại căng múp, giống như một cái bánh bao, chính giữa là một khe hở đang rĩ ra chút nước trong suốt.

Cảnh Ninh bị hắn nhìn gần như vậy, xấu hổ đến mức các ngón chân đều cong tròn lại, cảm giác chất dịch bên trong càng chảy ra nhiều hơn, nàng vội vàng đưa tay che lại, không cho hắn nhìn tiếp nữa.

Ngụy Tiêu rời khỏi chân tâm nàng, nhổm lên hôn lên mặt nàng: “Thần cũng cho bệ hạ nhìn bảo bối của thần nhé.”

Cảnh Ninh còn chưa kịp hiểu “bảo bối” mà hắn nói là gì, đã thấy hắn cởi hết xiêm y, vòng ngực rắn chắc lộ ra, nhanh chóng trần như nhộng. Cảnh Ninh vội vàng quay đầu, không dám nhìn hắn.

Ngụy Tiêu cầm phân thân giữa hai chân chọc chọc cánh tay Cảnh Ninh, làm cho nàng theo bản năng rụt người lại, tránh né vật cứng nóng hầm hập kia.

Ngụy Tiêu khẽ cười nói ở bên tai nàng: "Bệ hạ không muốn nhìn bảo bối của vi thần một chút sao? Không muốn biết vi thần dùng cái gì để tiến vào người bệ hạ sao?”

Cảnh Ninh bị hắn đầu độc, nàng quả thật rất tò mò, cũng muốn nhìn thử cái thứ kia xem rốt cuộc nó có hình dáng gì…