Đêm khuya cuối thu lạnh lẽo, Chung Ý Thu ngủ không thành thật, vì trời lạnh mà tỉnh dậy rất nhiều lần, còn Tiêu Minh Dạ có theo thói quen từ hồi nhập ngũ, nằm ngủ rất nề nếp, thân thể thẳng tắp đắp chăn cả người, ngủ một đêm trong ổ chăn mà không bị gió lạnh đánh thức.
Chung Ý Thu thầm nhủ bản thân rằng mình qua đây ngủ vì bất đắc dĩ, chứ không có ý đồ gì khác.
Tắt đèn chưa đến năm phút, thì các hành động trong vô thức bắt đầu phát tán, nằm thế nào cũng không thấy thoải mái, lại không dám gây ra tiếng động quá lớn, giống như con chuột nhắt rột roạt cả đêm.
“Ngủ không được à?” Tiêu Minh Dạ hỏi.
“A…… Ừ…… Chắc là bị kí©h thí©ɧ……” Chung Ý Thu tìm cớ cho bản thân.
Tiêu Minh Dạ: “Chịu kí©h thí©ɧ gì?”
Chung Ý Thu xoay người tìm tư thế mới, “Sợ hãi đó! Tôi chưa từng cãi nhau với phụ nữ, cũng chưa từng mắng chửi người luôn, vậy mà còn phối hợp với động tác nữa, giống như đang khiêu vũ vậy á.”
Tiêu Minh Dạ cười: “Vậy sao tôi nghe kể là cậu mắng người ta dữ dội lắm mà, rống một tiếng đến cả Viên gia trang còn nghe.”
Chung Ý Thu không nói lời nào, để mặc hắn giễu cợt.
Đợi một hồi không được đáp lại, Tiêu Minh Dạ hỏi tiếp, “Không muốn làm giáo viên nữa à?”
“Sao bữa nay anh chọc tôi hoài vậy!” Chung Ý Thu cuốn chăn xoay người tính kéo cả chăn hắn theo, để hắn bị đông lạnh.
Kết quả kéo cả nửa ngày cũng không thấy xoay suyễn, góc chăn bị Tiêu Minh Dạ đè nặng không chút sứt mẻ.
Gió lạnh tiến vào ổ chăn, Tiêu Minh Dạ xê dịch bên người cậu, bất đắc dĩ nói: “Đừng phá nữa.”
Nói xong cả hai người đều ngây ngẩn, Tiêu Minh Dạ khϊếp sợ là vì hắn chưa từng dùng giọng nói dỗ dành nói với người nào cả, không biết vì sao lại dễ dàng nói ra những lời sến rện đó với Chung Ý Thu.
Chung Ý Thu kinh ngạc là lời nói ra từ Tiêu Minh Dạ quá quỷ dị, huống chi là nói với cậu nữa chứ.
Hai người như bị điểm huyệt, không nhúc nhích không giằng co, xấu hổ hồi chiều bị Lục Tử cưỡng chế dời đi đã vòng về rồi.
An tĩnh gần mười phút, Chung Ý Thu tưởng Tiêu Minh Dạ đã ngủ rồi, nên muốn đổi tư thế, cẳng chân của cậu vẫn luôn duỗi thẳng, có hơi mệt mỏi.
Rồi đột nhiên nghe thấy Tiêu Minh Dạ nhỏ giọng hỏi: “Vì sao cậu không thích làm giáo viên?”
Chung Ý Thu hắng giọng, nhân cơ hội xoay người nằm yên, “Trước giờ tôi không nghĩ tới làm giáo viên, tuy tôi thích môn Vật lý, nhưng vẫn thích học chuyên sâu, chỉ muốn học tập cho tốt, tốt nghiệp xong thì sẽ xin vào viện nghiên cứu hay là xin vào xí nghiệp có liên quan đến ngành học thôi, làm giáo viên quá cực nhọc, mỗi ngày đều phải đối mặt với học sinh, tôi học còn chưa xong, huống hồ gì đi dạy người khác chứ.”
Tiêu Minh Dạ nhớ cậu đã từng nói mình bị trường đuổi học, Chung Ý Thu nghiêm túc học hành, tính cách ôn hòa thiện lương nhưng nội tâm cứng cỏi, lớn lên cũng rất thú vị…… Khụ…… Dù sao cũng không giống với người thích gây chuyện, vì sao bị đuổi học nhỉ?
Chung Ý Thu như là đọc được ý nghĩa trong sự im lặng của hắn, dừng một chút rồi mới nói, “Còn nữa, làm giáo viên không chỉ truyền đạt tri thức, mà còn dạy cả đạo đức và cách làm người ……” Cậu ngừng một hồi, quay đầu nhìn Tiêu Minh Dạ, “Anh biết lí do vì sao tôi bị đuổi học không?”
Bả vai hai người kề vào nhau, Chung Ý Thu mặc áo ba lỗ, bả vai và cánh tay lộ ra làn da bóng loáng như ngọc, xuyên thấu qua thân thể Tiêu Minh Dạ tiến thẳng vào lòng hắn.
Tiêu Minh Dạ cảm nhận được gân cổ hơi hơi nảy lên, yết hầu cũng phát đau, hắn giả vờ không có việc gì lấy chăn ém lại thân thể đang lộ ra ngoài của cậu, bọc Chung Ý Thu thành một viên kẹo chỉ lộ cái đầu nằm ở trên gối thôi.
Chung Ý Thu lần đầu tiên nói chuyện này với người khác, cho dù mẹ và chị gái có hỏi, thì cậu cũng chỉ nói đại khái, không có nghiêm túc giải thích.
Nhưng Tiêu Minh Dạ lại khác, hắn đáng tín nhiệm, hơn nữa sẽ không trách cứ hoặc ra vẻ là người từng trải đưa ra phân tích cậu không nên làm vậy…… Không đáng…… Ngốc quá……
Chung Ý Thu thi đậu vào trường đại học tốt nhất cả nước, học Vật lý chuyên nghiệp, mà ngành học này đồng dạng với tình hình chung của các môn khoa học tự nhiên khác là nó khan hiếm nữ sinh!
Ký túc xá của họ có sáu người, trừ cậu và Trần Viễn ra, thì bốn người còn lại hễ rảnh là ra ngoài tìm bạn gái, còn hăng hái hơn cả đi học nữa.
Trần Viễn không tìm là vì y không cần tìm, y đẹp trai, gia cảnh tốt, còn biết đàn dương cầm, đánh ghi-ta, là người địa phương, mẹ là nghệ sĩ trong đoàn nghệ thuật của tỉnh, mấy năm trước ba y mạo hiểm ra ngoài kinh doanh, sinh ý phát triển tốt nên thành công.
Y chỉ cần cười với một cô gái bất kì, khoe ra đôi mắt đào hoa là nắm được tim cô nàng đó ngay.
Chung Ý Thu không tìm, là bởi vì cậu không có hứng, cậu không biết tìm bạn gái để làm gì?
Vì thế Dư Bác Sơn không ít lần chê cười cậu, nói cậu chưa mọc đủ lông nên không thích con gái, khẳng định là phát dục chưa được đầy đủ, nhất định phải cởϊ qυầи cậu ra để khảo nghiệm.
Chung Ý Thu khi đó xác thật còn chưa bắt đầu cạo râu, vốn lông tơ đã thưa thớt, mới vừa vào đại học còn giống một nam sinh trung học chỉ biết vùi đầu vào sách vở, còn chưa ý thức được chuyện này.
Dư Bác Sơn và Trần Viễn là anh em tốt nhất ở trường của Chung Ý Thu, Trần Viễn đọc nhiều sách vở, kiến thức rộng, Dư Bác Sơn nhiệt tình hào phóng, không quen cũng tự thân, đồng thời cũng là người tích cực tìm bạn gái nhất.
Mỗi ngày hắn sẽ thay phiên đến nhà ăn, thư viện, các phòng hoạt động, các xã đoàn để chặn đường theo đuổi các cô gái, cuối cùng ở năm nhất học kỳ 2 mới vừa khai giảng, Dư Bác Sơn đuổi được người yêu định mệnh của đời mình, là đàn chị học năm ba, phải biết rằng mấy đàn chị đều chướng mắt mấy đứa trẻ con năm nhất, có thể thấy được hắn có bao nhiêu kiêu ngạo.
Đàn chị tên là Lý Tĩnh Nguyệt, là sinh viên khoa Sinh học, Phó chủ tịch Hội Sinh Viên, dịu dàng nhã nhặn lịch sự, xinh đẹp săn sóc, luôn chiếu cố cho Chung Ý Thu và Trần Viễn giống như một người “chị dâu” theo lời của Dư Bác Sơn.
Hai người bọn họ không ít lần được đàn chị mua cơm cho, không ít lần làm phiền đàn chị làm báo tường, là bồ câu đưa thư cho hai người.
Dư Bác Sơn trở thành đối tượng được các anh em trong khối hâm mộ, cái đuôi cứ hất lên trời mỗi lần đi dạo trong vườn trường, mỗi ngày ở ký túc xá ra sức khoe khoang, siêng năng truyền bá tìm con gái ở chỗ nào mới tốt cho Chung Ý Thu cùng Trần Viễn, con gái đáng yêu mềm mại thế nào, tình yêu ngọt ngào hạnh phúc đến cỡ nào, nói đến mức làm Chung Ý Thu động tâm, phải đi thư viện mượn vài cuốn tiểu thuyết tình yêu để nghiên cứu.
Đàn chị năm sau phải tốt nghiệp, thành tích của cô rất tốt, giáo sư trong hệ nói nhỏ là họ có thể giúp cô được chuyển đến đơn vị tốt, Dư Bác Sơn đã tính toán chờ đến khi hắn tốt nghiệp, thì hai người sẽ kết hôn, năm thứ hai sẽ sinh con, lúc đó cuộc đời đã viên mãn rồi.
Bọn họ vừa hâm mộ vừa ganh tị, kéo Dư Bác Sơn mời khách không biết bao nhiêu lần, mỗi lần như vậy đàn chị chỉ ngồi bên cạnh cười hiền để mặc bọn họ trêu ghẹo.
Nhưng vận mệnh luôn không như ý muốn của mỗi ai, lúc chuẩn bị học kỳ 1 năm thứ hai, trong lúc người người vội vàng ôn tập, Dư Bác Sơn lại đột nhiên nôn nóng kêu Chung Ý Thu và Trần Viễn ra ngoài trường học, nói đàn chị mang thai rồi, hắn không biết nên làm cái gì bây giờ!
Bọn họ ngày thường trêu ghẹo nói giỡn đến đâu thì vẫn là sinh viên thôi, đối mặt với sự kiện trọng đại thì không biết phải làm thế nào.
Khẳng định không sinh con ra được rồi đấy, hai người không thể từ bỏ việc học, phá thai cũng khó làm, không có giấy hôn thú không có chứng minh thì bệnh viện sẽ không xử lý, dù có đi thì cũng phải đi phòng khám chui mà thôi.
Trần Viễn giận dữ đá Dư Bác Sơn, Chung Ý Thu thấy trên mặt hắn cũng là vô cùng hối hận và đau lòng, khuyên Trần Viễn vẫn nên nghĩ cách xử lý chuyện này trước.
Trần Viễn nói chuyện này y sẽ giúp xử lý, dù sao y cũng là người địa phương, ba y quen biết rộng, có thể tìm một phòng khám có chất lượng.
Nhưng mà, Trần Viễn còn chưa tìm xong phòng khám có chất lượng, thì Dư Bác Sơn đã xảy ra chuyện trước, không biết vì cái gì mà hắn nổi điên cầm dao xông vào ký túc xá của công nhân viên chức, chém bị thương giảng viên khoa Sinh học Hồ Nham, còn chưa kịp chạy thoát thì đã bị cảnh sát bắt lại, ầm ĩ cả toàn trường!
Bạn bè quen biết như một tổ ong vây quanh Chung Ý Thu và Trần Viễn để hỏi thăm, nhưng mà hai người bọn họ biết đến cũng đâu có nhiều hơn ai.
Trần Viễn nhờ ba mình tìm quan hệ, cho bọn họ vào thăm Dư Bác Sơn, hai mắt hắn đỏ đậm như là dã thú phát cuồng, thấy hai người thì rơi lệ không tiếng động.
Sau khi bọn họ bàn bạc tìm phòng khám xong, Dư Bác Sơn liền nói cho Lý Tĩnh Nguyệt, tuyệt đối sẽ không có việc xảy ra đâu, không cần lo lắng, hắn cứ nói xin lỗi miết, lần lượt thề đời này nhất định sẽ đối xử tốt với cô, làm Lý Tĩnh Nguyệt hỏng mất khóc lớn lên.
Dư Bác Sơn thương cô quá nhiều nên cô không muốn giấu nữa, đứa con trong bụng không phải của Bác Sơn, mà là cô bị Hồ Nham cưỡng bức mới mang thai!
Chung Ý Thu tức khắc thẫn thờ như một kẻ ngốc bị sét đánh, chờ tới khi cậu vô thức cắn đầu lưỡi của mình, cảm nhận được đau đớn mới thanh tỉnh lại, cậu không thể tin được những gì mà mình vừa nghe thấy, quay đầu tìm Trần Viễn chứng thực, Trần Viễn còn rợn cả người hơn cậu, y khϊếp sợ lại phẫn nộ điên cuồng gào thét với Dư Bác Sơn, “Ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Vì cái gì phải xúc động đi chém cái thằng súc sinh đó! Hủy hoại tiền đồ của mình!”
Tình yêu nam nữ là chuyện rất hấp dẫn, càng cố ý trốn trốn tránh tránh che lấp thì càng truyền bá nhanh hơn.
Rất nhanh sau đó toàn trường đều đã biết, Trần Viễn đang vội vàng cầu người giúp đỡ Dư Bác Sơn, Chung Ý Thu nghe được người trong ký túc xá bàn tán rằng Lý Tĩnh Nguyệt mang thai con của giảng viên……
Cậu lập tức chạy như điên đi tìm Lý Tĩnh Nguyệt, từ lúc Dư Bác Sơn nói cô mang thai đến bây giờ, bọn họ vẫn luôn không gặp cô, cho đến tình trạng hiện giờ, cậu vô pháp tưởng tượng trong lòng đàn chị có biết bao đau khổ và tuyệt vọng nữa.
Chung Ý Thu tìm khắp trường học cũng không nhìn thấy cô đâu, cậu xông vào ký túc xá nữ bị quản lý đuổi theo đánh cả đường cũng không giải thích, cậu bắt lấy một người nữ sinh hỏi Lý Tĩnh Nguyệt ở phòng nào, bởi vì biểu tình quá hung ác, nên đối phương bị dọa ném đi cái chậu nước tráng men trong tay, âm thanh ầm ầm vang vọng cả hành lang.
Chờ đến khi cậu tìm được phòng ở rồi dùng hết sức lực cả đời đá văng cửa phòng ra, thì thấy Lý Tĩnh Nguyệt đã treo cổ trên trần nhà từ đời nào!
……
Chung Ý Thu mở to hai mắt nhìn đêm tối hư vô nói: “Đầu lưỡi chị ấy dài ra vậy nè, dài lắm……”
“Đừng nói nữa,” Tiêu Minh Dạ nghiêng người nhẹ nhàng vỗ vỗ người cậu.
Chung Ý Thu giống như không nghe thấy tiếp tục nói: “Đôi mắt cũng mở to, to vậy nè……”
“Không nói nữa, đủ rồi!” Tiêu Minh Dạ duỗi cánh tay cách chăn ôm lấy cậu, ấn đầu Chung Ý Thu vào hõm vai của mình, ngăn cậu nói thêm gì nữa.
Chung Ý Thu si ngốc lầm bầm lầu bầu, “Chị ấy còn mang thai…… Chị ấy bằng tuổi chị gái của tôi, mới 22 tuổi à……”
Cậu dán sát mặt mình ở trên người Tiêu Minh Dạ, khi nói chuyện, đôi môi và đầu lưỡi mở ra biên độ nhỏ làm ướt cả một mảng da trên người hắn.
Tiêu Minh Dạ nghĩ rằng mình điên quá rồi, hắn rõ ràng cảm nhận được hạ thân của mình đang dần dần biến hóa, kí©h thí©ɧ này không thua gì sấm sét nổ vang ở bên tai!