Chương 9

Tuy lời cảnh cáo của Diệp Sở còn văng vẳng bên tai, nhưng Trần Tức Viễn vẫn duy trì hảo tâm tình. Bởi vì hắn đã có thể trắng trợn táo bạo theo đuổi người trong lòng hắn, Diệp Gia Nhu.

Diệp Gia Nhu thường xuyên đi hiệu sách, vừa đi chính là cả ngày. Trách không được trên người nàng luôn mang theo mùi hương của sách, điều này khiến Trần Tức Viễn càng thưởng thức nàng hơn.

Đều nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cho dù Diệp Gia Nhu là hòn đá xấu xí, Trần Tức Viễn cũng ôm không buông tay.

Diệp Gia Nhu đã đứng bên kệ sách một lúc lâu, nhưng sách trên tay nàng mới được lật hai tờ.

Nàng vẫn luôn biết Trần Tức Viễn có ý với nàng.

Tuy rằng Trần Tức Viễn ở trong lòng nàng, không phải đối tượng tốt nhất để chọn, nhưng điều kiện cũng coi như không tồi, càng đừng nói hắn còn cự tuyệt Diệp Sở khi thân cận.

Diệp Gia Nhu còn không biết tình huống cụ thể hôm thân cận, đã ảo tưởng nàng khiến Diệp Sở mất mặt.

Nữ nhân tới hiệu sách luôn cho người khác cảm giác văn tĩnh, Diệp Gia Nhu từ lúc biết Trần Tức Viễn đang quan sát nàng, liền bắt đầu liên tục ra vào hiệu sách.

Diệp Gia Nhu sẽ chọn một thời điểm an tĩnh sau buổi trưa đi vào hiệu sách, tùy tay cầm lấy một quyển sách, lộ ra trắng tinh cổ, dẫn người thương tiếc.

Vì thế, Trần Tức Viễn lại một lần đi đến bên người Diệp Gia Nhu, nhẹ giọng mở miệng.

“Diệp Tam tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt, hảo xảo a.”

Nghe được thanh âm Trần Tức Viễn, Diệp Gia Nhu hơi hơi nghiêng đầu, đúng lúc lộ ra biểu tình kinh ngạc. Trần Tức Viễn cảm giác trái tim hắn trở nên mềm mại.

Nhưng mà ngay sau đó Diệp Gia Nhu nghĩ tới gì đó, thần sắc khẽ biến.

“Diệp Tam tiểu thư, có gì không ổn sao.” Mỹ nhân nhíu mày, tim Trần Tức Viễn đau xót.

“Ngươi cùng tỷ tỷ đã thân cận, hiện tại lại nói chuyện với ta, có phải thật không thích hợp?”

Diệp Gia Nhu rõ ràng nhận định Diệp Sở bị Trần Tức Viễn cự tuyệt, nhưng vẫn là muốn từ trong miệng Trần Tức Viễn nghe được cảnh tượng Diệp Sở ăn mệt.

Vừa nghe đến tên Diệp Sở, Trần Tức Viễn liền thay đổi sắc mặt, nhịn không được hồi tưởng khi thân cận bị người trào phúng nan kham.

Diệp Gia Nhu vừa thấy Trần Tức Viễn sắc mặt không đúng, cho rằng sự tình phát triển thao phương hướng nàng hy vọng, nhưng vẫn tiếp tục truy vấn.

“Giữa ngươi và tỷ tỷ đã xảy ra chuyện gì? Ngươi có thể nói cho ta, biết đâu ta có thể hỗ trợ đâu?”

Khả năng bởi vì lúc này tâm tình Diệp Gia Nhu tương đối hưng phấn, thanh âm cũng cao hơn vài phần.

Người trong hiệu sách đều xoay lại đây, phía trước tuy Diệp Gia Nhu cùng Trần Tức Viễn đè thấp thanh âm nói chuyện, nhưng vẫn như là muỗi vo ve, khiến người phiền lòng.

Lúc trước liền nhịn, nhưng bọn hắn càng làm trầm trọng thêm, đúng là phiền mà.

Một nam nhân trung niên đằng sau Diệp Gia Nhu không kiên nhẫn, mở miệng nói với Diệp Gia Nhu.

“Các ngươi muốn yêu đương cũng không cần ở hiệu sách đi, gần đây có rất nhiều quán cà phê, nếu vô dụng thì còn có tiểu khách sạn.”

Trong lời nói mang theo châm chọc nồng đậm, Diệp Gia Nhu tức thì đỏ mắt, nàng vẫy vẫy tay: “Chúng ta không phải…… Chúng ta không có……”

Một nữ sinh khác cũng không nhịn được, nàng nhìn Diệp Gia Nhu từ trên xuống dưới, mới nói: “Nói chuyện cũng không nói rõ, mới vừa rồi không phải vẫn lén lút sao?”

Những người khác đều nhìn về phía bên này, mặt Trần Tức Viễn hết đỏ lại trắng, hết trắng lại xanh. Hắn không nghĩ tới lại mất mặt ở nơi công cộng một lần nữa, mấy ngày nay đúng là không may mắn.

Trần Tức Viễn cùng đại gia xin lỗi trước, lại cẩn thận lôi kéo tay áo Diệp Gia Nhu, Diệp Gia Nhu còn đang nức nở, bị Trần Tức Viễn kéo ra hiệu sách.

“Diệp Tam tiểu thư, thật xin lỗi, đều do ta tìm ngươi nói chuyện.”

Thanh âm Diệp Gia Nhu vẫn mang theo khóc nức nở: “Không phải, là do ta hỏi chuyện của tỷ tỷ.”

“Ai, chúng ta đừng nói đến tỷ tỷ ngươi nữa, ta cùng nàng đã không có khả năng.”

Đối mặt Diệp Gia Nhu điềm đạm*, đáng yêu, Trần Tức Viễn nói dối: “Là ta thực xin lỗi nàng, hy vọng tỷ tỷ ngươi có thể vui vẻ.”

*điềm đạm: yên tĩnh, ôn nhu.

“A, ta không nghe tỷ tỷ nhắc tới qua.” Diệp Gia Nhu nghe được đáp án vừa lòng, nín khóc mỉm cười, "Mỗi người đều có duyên phận của mình, không thể cưỡng cầu.”

Diệp Gia Nhu vui vẻ, Trần Tức Viễn quả nhiên cự tuyệt Diệp Sở.

Trần Tức Viễn nhìn thấy Diệp Gia Nhu cười, ngẩn ngơ, sau đó Trần Tức Viễn tựa hồ nghĩ tới cái gì, đối Diệp Gia Nhu cười: “Mấy ngày ta có thể đi trường học của ngươi tìm ngươi sao?”

Diệp Gia Nhu ngẩn người, nếu là toàn giáo đều nhìn đến người đã cự tuyệt Diệp Sở, Trần Tức Viễn theo đuổi nàng, thật là có bao nhiêu vui sướиɠ a.

Tưởng tượng bộ dáng Diệp Sở xấu hổ, nan kham, Diệp Gia Nhu liền vui vẻ trong lòng.

Diệp Gia Nhu tuy rằng kích động, lại ngượng ngùng mà cúi đầu: “Được thôi.”

***

Thẩm Cửu gia là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở Thượng Hải, việc làm ăn của hắn cũng trải rộng Thượng Hải. Cho nên thường gặp phiền toái, mỗi ngày phải gặp ít nhất một lần.

Hôm nay, Thẩm Cửu gia nhận được một cuộc điện thoại: “Cửu gia, lại có người nháo sự ở đây.”

Thẩm Cửu gia không kiên nhẫn: “Việc nhỏ như thế các ngươi không tự giải quyết được sao? Ta nuôi các ngươi là để trang trí sao?

“Cửu gia, sự việc hơi khó giải quyết…” Người bên kia điện thoại muốn nói lại thôi, có vẻ sợ bị Thẩm Cửu gia quở trách.

Thẩm Cửu gia lạnh lùng nói: “Các ngươi đúng là phế vật, một thằng nhãi ranh cũng không xử lí được, việc nhỏ như thế cũng phải để ta ra mặt?”

Tắt điện thoại, Thẩm Cửu gia thầm mắng một câu, ngồi trên ô tô, đi tới mục đích.

Chờ Thẩm Cửu gia tới rồi, thuộc hạ sợ hãi, rụt rè tiến lên: “Cửu gia, hiện tại tên kia đang chạy về hướng Trung học Tín Lễ, các anh em đã đuổi theo…”

Thẩm Cửu gia nổi giận, nặng nề vỗ đầu thuộc hạ: “Lại để hắn chạy, lại để hắn chạy, trong một canh giờ* còn không bắt được hắn, các ngươi đều cút cho ta!”

*một canh giờ = 2 tiếng đồng hồ.

Vì thế, một đám người hung thần ác sát chạy đến Trung học Tín Lễ, mỗi người đều cầm đao côn trong, người đi đường bị dọa sợ, đều cúi đầu đi nhanh, sợ rước họa vào người.

Thuộc hạ đuổi theo ở đằng trước, Thẩm Cửu thì chậm rãi đi theo đằng sau, hắn thảnh thơi mà bước chân, lúc này, một cái nữ hài đi tới.

Tan học, Diệp Sở thu lại sách vở, chuẩn bị về nhà. Vừa bước ra cổng Trung học, Diệp Sở liền thấy một đám người giương nanh múa vuốt chạy tới.

Diệp Sở giật giật khóe miệng, khả năng lại có ầm ĩ ở đâu đó, gần nhất thấy đánh nhau nhiều lần, Diệp Sở đã thấy mà không thể trách*.

*thấy mà không nói gì vì quen rồi.

Diệp Sở tiếp tục đi ra ngoài, đột nhiên, ánh mắt nàng dừng một chút, tầm mắt rơi xuống trên người một nam nhân.

Khuôn mặt nam nhân kia yêu diễm, chậm rì rì dạo bước, tư thái lười biếng kia cùng đám người phía trước hình thành đối lập mãnh liệt, phảng phất đối cái gì cũng không để bụng.

Diệp Sở nhận ra hắn, người nam nhân này là Thẩm Cửu gia. Lúc trước, khi nàng ở phủ Đốc Quân, Thẩm Cửu thường tới tìm Lục Hoài.

Thẩm Cửu là người Thanh Hội, nếu hắn xuất hiện ở chỗ này, chuyện xảy ra gần đây chắc chắn có quan hệ với Thanh hội.

Người này làm việc không theo lẽ thường. Diệp Sở đã không bé gái mồ côi đời trước, hiện tại chỉ là một nữ sinh phổ thông, nàng không nghĩ trêu chọc đến nhóm người này.

Diệp Sở yên lặng thu hồi tầm mắt, ở trong lòng định vị Thẩm Cửu.

Một tên yêu nghiệt.

Thẩm Cửu phát giác có ánh mắt chú ý hắn, hắn biết diện mạo hắn như thế nào, người nhìn chằm chằm vào hắn rất nhiều.

Hắn nhẹ nhàng bâng quơ mà liếc mắt một cái, a, là một nữ sinh mặc đồng phục.

Tiểu nha đầu.