Chương 52

Diệp Sở và Lục Hoài cũng không biết chuyện xảy ra trong đại sảnh yến hội, hai người còn đang đi dạo trong vườn hoa.

Đêm dần dần thâm, yên tĩnh đến có thể nghe thấy hô hấp của lẫn nhau. Hai người cùng đi tới, nói được câu có câu không. Gió thổi qua vườn hoa yên tĩnh, có chút ý vị không nói rõ được.

Gần đến phòng yến hội, Diệp Sở xa xa nhìn thấy một nam tử từ bên trong đi ra, nàng dừng lại bước chân, tinh tế nhìn một chút.

Nàng phát hiện cử chỉ của người nọ có chút đường hoàng, trên mặt mang theo ý cười, hắn là Thẩm Cửu.

Tuy Thẩm Cửu kinh doanh một hôi sở lớn, nhưng tính hắn tùy ý, tự nhiên không thích loại yến hội giao tế này. Hắn luôn như vậy, lộ mặt liền rời đi.

Diệp Sở thấy bọn họ đã tới gần phòng yến hội, nàng cũng không muốn để người khác nhìn thấy nàng và Lục Tam thiếu cùng nhau trở về, khiến cho người khác ghé mắt, liền nói với Lục Hoài.

"Tam thiếu, Cửu gia phải đi, ngài không tiến lên gọi một tiếng sao?"

Lúc này, bước chân của Lục Hoài dừng lại, hắn quay đầu nhìn qua. Diệp Sở đứng ở bên cạnh nhìn hắn, biểu tình nhàn nhạt, phảng phất câu nói vừa rồi chỉ là thuận miệng.

Lục Hoài chỉ nhìn Diệp Sở một cái, liền biết được tâm tư của nàng.

Yến hội phô trương lớn như vậy, khách cũng nhiều, hắn cũng không muốn người khác quá chú ý tới Diệp Sở.

Lục Hoài: "Ta đứng ở chỗ này, chờ đến Diệp Nhị tiểu thư đi vào......"

"Ta lại trở về, như vậy như thế nào?"

Mặt Diệp Sở đỏ lên, tâm tư nhỏ xíu của nàng đều bị Lục Hoài nhìn thấu. Lần sau vẫn nên trực tiếp nói ra, trốn trốn tránh tránh như vậy không khỏi có vẻ nàng keo kiệt.

Diệp Sở vội gật đầu: "Cảm ơn Tam thiếu thông cảm."

Diệp Sở nói xong, lập tức rời đi.

Lục Hoài đứng tại chỗ, nhìn Diệp Sở chạy chậm đến phòng yến hội. Bóng dáng thiếu nữ thanh lệ, bị bóng đêm ôn nhu vây quanh.

Mái tóc dài của nàng bị gió thổi lên, chỉ là không biết có lạnh hay không.

Hắn cười một chút.

Bốn phía trở nên thanh tĩnh lại trầm mặc, gió lạnh cũng dần dần ngừng lại.

***

Đại sảnh yến hội, Ngô phu nhân đang tính toán.

Địa vị của Ngô phu nhân cao, mẫu thân của Doãn Thời Ngôn - Doãn phu nhân chuẩn bị cho Ngô phu nhân một phòng. Quần áo và trang sức Ngô phu nhân mang đến đều đặt ở đó.

Vừa rồi nàng làm A Ngọc trở về phòng, lấy một đôi khuyên tai giấu ở trên người, chờ Diệp Sở trở lại đại sảnh, nàng làm A Ngọc nói với mọi người, Diệp Sở trộm trang sức của nàng.

Sau đó, khi soát người Diệp Sở, A Ngọc lại đặt trang sức ở trên người Diệp Sở, triệt để chứng thực tội danh ăn trộm của Diệp Sở.

Khóe miệng Ngô phu nhân mang theo cười lạnh, phương pháp này không cao minh, nhưng dùng tốt là được.

Diệp Sở xác thật không trộm trang sức của nàng, nhưng tính sao? Diệp Sở chỉ là con gái của một thương nhân, mặc dù bá phụ của nàng là quan lớn, lại dưới Quan tham mưu, nàng căn bản không để Diệp Sở vào mắt.

Mà nàng là phu nhân Quan tham mưu, Diệp Sở giống như châu chấu trong ta nàng, nàng muốn đắn đo như thế nào, liền đắn đo như thế.

Cho dù người khác biết nàng vu hãm Diệp Sở lại như thế nào, quan cao một bậc áp người chết, phu nhân Quan tham mưu muốn xử trí một người bình thường, không chấp nhận người khác phản bác.

Hôm nay chuyện này là một uy hϊếp với Diệp Sở, làm Diệp Sở biết rõ, mạng của nàng nằm trong tay nàng. Nếu Diệp Sở nói việc nàng yêu đương vụиɠ ŧяộʍ cho người khác, về sau Diệp Sở đừng nghĩ sống tốt.

Ngô phu nhân cười, Diệp Sở có bản lĩnh liền tìm người bản lĩnh lớn chống lưng cho nàng, nếu không, hôm nay Diệp Sở đừng nghĩ tránh được kiếp này.

Ngô phu nhân sửa sang lại quần áo trên người, sau đó đi đến chỗ Doãn phu nhân. Nói như thế nào cũng là ở trên địa bàn của người khác, nàng phải đi thông báo một tiếng.

Ngô phu nhân đi đến trước mặt Doãn phu nhân, trên mặt mang lo lắng: "Doãn phu nhân, trang sức của ta bị mất."

"Nghe A Ngọc nói, hình như là một vị tiểu thư trộm đi."

Sắc mặt của Doãn phu nhân thay đổi: "Có phải nhìn lầm rồi hay không? Các tiểu thư sẽ không làm loại chuyện này."

Thân phận của phần lớn các tiểu thư tới nơi này không thấp, phỏng chừng không ai sẽ trộm đồ.

Huống chi, trộm đồ của người khác trong yến hội, nếu bị bại lộ, thanh danh tuyệt đối sẽ trở nên kém. Người có mắt tuyệt đối không làm ra loại chuyện này.

Ngô phu nhân cười lạnh trong lòng, ngoài miệng lại nói: "A Ngọc rất trung thành với ta, nàng tuyệt đối không nói dối."

Dừng một chút, Ngô phu nhân nói thêm một câu: "Doãn phu nhân, kia chính là bộ khuyên tai ta thích nhất."

Biết rõ Ngô phu nhân có chút vô cớ gây rối, nhưng ngại với thân phận phu nhân Quan tham mưu của Ngô phu nhân, phải cho nàng mặt mũi.

Doãn phu nhân thở dài một hơi: "Như vậy đi, ta làm mọi người tìm một chút, nói không chừng là rơi ở nơi nào đâu?" Nhưng Doãn phu nhân vẫn không tin các tiểu thư sẽ trộm đồ.

Doãn phu nhân cao giọng gọi: "Các vị......"

Ngưòi trong đại sảnh đều dừng động tác, nhìn về phía Doãn phu nhân.

Doãn phu nhân nói vô cùng uyển chuyển: "Trang sức của Ngô phu nhân bị mất, các vị nhìn khắp nơi xem, nếu phát hiện, có thể trả lại cho Ngô phu nhân."

Doãn phu nhân không nói toạc chuyện này, Ngô phu nhân nhướng mi, nàng cũng không thèm để ý, dù sao mục đích của nàng cũng không phải cái này.

Ngay khi người trong yến hội đang tùy ý tìm khắp nơi, một thanh âm đâm thủng yên tĩnh.

A Ngọc dùng tay chỉ vào một người, giọng nói bén nhọn vang lên: "Chính là vị tiểu thư này trộm khuyên tai của phu nhân!"

Nhìn theo tay của A Ngọc, có một người đang đứng ở cửa phòng yến hội, người nọ có da thịt tuyết trắng, thân hình mảnh khảnh.

Đúng là Diệp Sở.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cửa, Diệp Nhị tiểu thư lại có thể trộm trang sức của Ngô phu nhân?

Đáy mắt của rất nhiều người đều mang theo khó có thể tin, bởi vì thanh danh của Diệp Sở rất tốt, sao có thể làm ra chuyện như vậy.

Nhưng cũng có chút người không cho là đúng, mặt ngoài Diệp Sở nhìn qua là người tốt, ai biết sau lưng nàng là dạng người gì? Nói không chừng nàng có đam mê trộm đồ đâu?

Ánh mắt của rất nhiều người hơi hơi thay đổi, trở nên hàm nghĩa không rõ.

Doãn phu nhân không ngờ Ngô phu nhân sẽ làm rõ chuyện này trước mặt mọi người như vậy. Rốt cuộc chuyện này không có bất cứ chứng cứ gì, chỉ dựa vào lời nói của một hầu gái của một bên, không thể kết luận là ai ăn cắp.

Doãn phu nhân nhận ra, thiếu nữ đang đứng ở cửa là Diệp Sở, quan hệ của nàng và con gái của bà rất tốt, nữ nhi đánh giá nàng rất cao. Theo lý mà nói Diệp Sở sẽ không làm loại chuyện này.

Huống hồ, nói Diệp Sở như vậy, ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của Diệp Sở, Ngô phu nhân nhất định rõ ràng điểm này.

Nhưng nàng không nghe bà khuyên bảo, vẫn làm như vậy.

Doãn phu nhân cố nén tức giận: "Ngô phu nhân, chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, ngươi chỉ trích Diệp Sở như vậy, không quá thỏa đáng đi."

Ngô phu nhân mới không phản ứng Doãn phu nhân đâu, nàng ngoảnh đầu sang một bên, coi như không nghe thấy.

Mặc dù đại bá của Diệp Sở có chút địa vị, nhưng Ngô phu nhân căn bản không để nàng vào mắt. Ngô phu nhân cho rằng nàng có chồng chống lưng, bên người lại tính cái gì.

Doãn Thời Ngôn thấy hầu gái kia nói Diệp Sở trộm đồ vật, tức giận nói: "Ngươi nói bậy, A Sở tuyệt đối không làm loại chuyện này!"

Tống Thiến Như nhìn Ngô phu nhân quả nhiên xuống tay với Diệp Sở, nàng đắc ý cười, liền chờ Diệp Sở xấu mặt.

Sau khi Diệp Sở và Lục Hoài tách ra, một mình về phòng yến hội. Không ngờ mới vừa vào cửa, liền thấy có người chỉ vào nàng, nói nàng trộm trang sức của Ngô phu nhân.

Diệp Sở cũng không biết người này, càng không quen biết Ngô phu nhan trong lời của nàng là ai, không biết vì sao người này vô duyên cớ vô cớ bôi nhọ nàng.

Lúc này, một nữ tử đi lên phía trước vài bước, đứng ở bên người hầu gái này. Dưới ánh đèn, diện mạo của nữ tử này mỹ diễm, dáng người cao gầy, mặc một bộ sườn xám xẻ tà bại lộ màu đỏ thẫm.

Diệp Sở nhận ra là nữ nhân yêu đương vụиɠ ŧяộʍ trong vườn hoa.

A, thì ra là nàng.

Diệp Sở hiện tại nơi nào không rõ đã xảy ra cái gì, tất cả đều đã sáng tỏ.

Nữ nhân yêu đương vụиɠ ŧяộʍ chính là Ngô phu nhân, chắc là nàng biết nàng thấy nàng yêu đương vụиɠ ŧяộʍ trong vườn hoa, hiện tại phải ra oai phủ đầu nàng.

Ngô phu nhân bày mưu đặt kế hầu gái chỉ trích nàng trộm trang sức của nàng ta, là muốn nói cho Diệp Sở, nàng ta là phu nhân Quan tham mưu, nếu muốn làm gì Diệp Sở, dễ như trở bàn tay.

Ngô phu nhân muốn nàng giữ việc nhìn thấy đêm nay ở trong bụng, nếu nàng nói việc này cho người khác, nàng ta tuyệt đối không bỏ qua cho nàng.

Vu oan nàng ăn cắp chỉ là bắt đầu, nếu nàng không nghe lời, sau này sẽ có nhiều chuyện phiền toái tìm tới nàng.

Tuy không biết vì sao Ngô phu nhân này biết nàng ở nơi đó, nhưng việc đã đến nước này, đã không thể lui, Diệp Sở tự nhiên muốn đón nhận.

Diệp Sở bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, sống lưng nàng thẳng tắp, ánh mắt trong trẻo, không hè để ý ánh mắt khác thường của mọi.

Giống như người đang bị chỉ trích ăn cắp không phải là nàng.

Ngô phu nhân không ngờ Diệp Sở bị mọi người nhìn như vậy, lại đeo tội danh ăn cắp, hiện tại còn có thể trấn tĩnh như vậy.

Ngô phu nhân nhìn Diệp Sở, cau mày: "Diệp Nhị tiểu thư, ngươi cười cái gì?"

Diệp Sở liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói: "Nga? Ta cười có chút người không biết cái gọi là trợn mắt nói dối, rõ ràng tự làm việc như vậy, hiện tại lại vu oan người khác."

Sau đó, Diệp Sở khẽ thở dài một tiếng: "Có mấy người a, lòng dạ thật là đen không thể lại đen."

Diệp Sở cố ý nói như vậy, Ngô phu nhân vu hãm nàng ăn cắp, sao nàng có thể không tức giận.

Dù sao Ngô phu nhân đã muốn giáo huấn nàng, quyết sẽ không mềm lòng với nàng, kia vì sao nàng phải sợ?

Đối phó loại người như Ngô phu nhân, tư thái càng thấp, nàng ta sẽ càng kiêu ngạo. Cho nên, Diệp Sở mới dùng thái độ cứng rắn, khiến Ngô phu nhân hiện tại còn không dám động thủ với nàng.

Mọi người nghe Diệp Sở nói, cảm thấy Diệp Sở ám chỉ việc nào đó, dường như đang nói Ngô phu nhân tự làm việc gì đó không thể cho ai biết, hiện tại lại vu oan nàng.

Nhưng Diệp Sở nói rất mịt mờ, người khác tự nhiên không biết rốt cuộc là việc gì.

Ngô phu nhân nghe xong, tức giận dâng lên trong lòng. Diệp Sở quả nhiên thấy nàng ở trong vườn hoa, hiện tại thái độ này, rõ ràng là khıêυ khí©h nàng.

Nàng vốn định trực tiếp gán tội cho Diệp Sở, như bây giờ, việc lại khó làm hơn.

Diệp Sở biết nàng vu tội nàng ta, nhưng nàng ta không muốn nhận tội danh này, cho nên lời trong lời ngoài ám chỉ gièm pha của nàng.

Nàng không ngờ Diệp Nhị tiểu thư lại thông minh như thế, không rơi vào bẫy của nàng.

Ngô phu nhân áp ngọn lửa trong lòng xuống, mở miệng: "Diệp Nhị tiểu thư không cần cố nói sang chuyện khác, hầu gái của ta nói ngươi trộm trang sức của ta, ngươi có cái gì muốn nói không?"

Diệp Sở nhìn nghiêng Ngô phu nhân một cái, ngữ khí lạnh băng: "Ngô phu nhân, ta ngược lại muốn hỏi ngài một chút, vì sao ta phải trộm trang sức của ngài?"

Người trong yến hội nghĩ đến Diệp Sở là con gái phú thương, ông ngoại nàng cũng là phú thương nổi danh Bến Thượng Hải, thứ tốt gì không gặp qua, tầm mắt tự nhiên rất cao.

Mọi người chuyển ánh mắt về phía Diệp Sở, âu phục trên người Diệp Sở nhìn qua bình thường, nhưng có thể nhìn thấy nguyên liệu rất tốt, đường cắt cũng rất tinh xảo.

Trang sức trên tóc Diệp Sở, còn có giày da trên chân, đều là cực phẩm, nơi chốn đều lộ ra đẹp đẽ quý giá điệu thấp.

Thử hỏi, một người được nuông chiều từ bé đến lớn, như thế nào sẽ loại việc ăn cắp này?

Nhưng đường đường một Phu nhân Quan tham mưu, vì sao sẽ nắm một thiếu nữ không bỏ đâu? Chẳng lẽ Diệp Sở đã làm cái gì, chọc Ngô phu nhân nổi giận?

Tâm tư của mọi người khác nhau, nhưng người hoài nghi Diệp Sở lại dần dần bớt đi.

Ngô phu nhân thấy biểu tình của mọi người, biết mọi người đã có chút nghiêng hướng Diệp Sở, nàng có chút sốt ruột, vội vàng cho A Ngọc một ánh mắt.

A Ngọc hiểu ý, nàng nói: "Diệp Nhị tiểu thư, ngài không cần lại giảo biện, ta tận mắt nhìn thấy ngài cầm đi khuyên tai của Ngô phu nhân."

Ngô phu nhân nói tiếp: "A Ngọc, ngươi nói rõ mọi chuyện, miễn cho Diệp Nhị tiểu thư cảm thấy ủy khuất, lại muốn kêu oan với mọi người."

Ý của Ngô phu nhân là, Diệp Sở rõ ràng trộm khuyên tai của nàng, hiện tại lại nói sang chuyện khác, không chút nhắc đến chuyện chính.

Diệp Sở nhướng mày, không nói gì, dù sao nàng không thẹn với lương tâm, dứt khoát liền nhìn bọn họ đổi trắng thay đen như thế nào.

Mặc kệ Ngô phu nhân làm như thế nào, Diệp Sở đều có thể gặp chiêu nào phá chiêu đó.

Thần sắc của Diệp Sở, nhàn nhạt mở miệng: "Ta đây liền chăm chú lắng nghe."

A Ngọc mở miệng: "Phu nhân, vừa rồi ngài bảo ta kiểm kê trang sức, ta liền đi đến phòng của ngài, ta gặp phải Diệp Nhị tiểu thư trên hành lang."

Diệp Sở nhướng mi, khóe miệng mang theo một tia trào phúng, lại bị nụ cưòi của nàng che dấu.

A Ngọc tiếp tục nói: "Khi đó, Diệp Nhị tiểu thư cầm một bộ khuyên tai trên tay, ta ngắm nhìn, rất giống khuyên tai của phu nhân ngài, lúc ấy ta liền cảm thấy có chút kỳ quái."

"Phu nhân, ta biết ngài thích bộ khuyên tai đó nhất, cho nên vội vàng chạy trở về nhìn một chút, lúc này mới phát hiện bộ khuyên tai kia không thấy."

A Ngọc nhìn Ngô phu nhân, vẻ mặt tự trách: "Phu nhân, đều tại ta quên khóa cửa lúc rời đi, lúc này mới để Diệp Nhị tiểu thư thừa thời cơ."

Ngô phu nhân đắc ý trong lòng, nhìn về phía Diệp Sở: "Diệp Nhị tiểu thư, A Ngọc tận mắt nhìn thấy ngươi cầm trang sức của ta, ngươi nói như thế nào?"

Diệp Sở hơi hơi mỉm cười, nụ cười kia lại lạnh như băng, không chút độ ấm: "Chỉ bằng hầu gái này nói nhẹ nhàng bâng quơ mấy câu, liền muốn định tội cho ta sao?"

"Ngô phu nhân, người làm việc muốn nói chứng cứ, ngài sống lâu như vậy, sẽ không không hiểu chút đạo lý này đi

Diệp Sở nhìn Ngô phu nhân ánh mắt bình tĩnh, khóe miệng mỉm cười mang theo một tia thanh lãnh.

Dừng một chút, Diệp Sở lạnh lùng mở miệng: "Ngô phu nhân không phân thị phi như vậy, không hề có chứng cứ liền chỉ trích người khác, không biết ngài có tâm tư gì?"

Thanh âm của Diệp Sở thanh thanh lãnh lãnh, rơi vào tai của Ngô phu nhân, lại giống như sương tuyết.

Ngô phu nhân mở to hai mắt, mồm mép của Diệp Sở lại lợi hại như vậy, nàng ngược lại không thể thực hiện kế hoạch của mình. Nhưng đây là nhà của người khác, ngại với mặt mũi, nàng vẫn kiềm chế lửa giận.

Sau đó, nàng lại cho A Ngọc một ánh mắt.

A Ngọc mở miệng: "Diệp Nhị tiểu thư, ngài rốt cuộc có trộm khuyên tai của phu nhân hay không, lục soát trên người ngài một chút sẽ biết."

Đây đúng là Ngô phu nhân đã nói sẵn với A Ngọc phía trước, chỉ cần khi soát người, đặt khuyên tai lên người Diệp Sở, liền chứng thực tội danh ăn cắp cho Diệp Sở.

Huống chi, các nàng sẽ không xuống tay với Diệp Sở trước mắt bao người, chỉ cần mang nàng vào phòng, chuyện còn lại không phải tùy ý các nàng khống chế.

Diệp Sở tuyệt đối hết đường chối cãi.

Ngô phu nhân thấy thái độ của Diệp Sở kiên quyết, không chịu thỏa hiệp, nàng hung hăng nghĩ, không lục người, liền không thể vu hãm Diệp Sở, hôm nay không lục soát không được.

Ban đầu nàng chỉ nghĩ ỷ vào quyền thế của mình, ức hϊếp một tiểu cô nương. Tuổi Diệp Sở còn nhỏ, hù dọa một chút liền sợ, chịu nàng đắn đo.

Ngô phu nhân cũng không lo lắng Diệp Sở sẽ nói ra việc nàng yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, dù sao không có nhân chứng, ai sẽ tin Diệp Sở nói?

Cho dù nội tâm Ngô phu nhân đang tức giận, sắc mặt vẫn duy trì bình tĩnh: "Diệp Nhị tiểu thư, nếu ngươi cảm thấy ngươi không trộm, ngươi chỉ cần để chúng ta soát người một chút, liền có thể chứng minh sự trong sạch."

"Huống chi, chúng ta đều là nữ tử, khi soát người, chúng ta cũng tiến hành ở trong phòng, tuyệt đối không ảnh hưởng đến thanh danh của Diệp nhị tiểu thư nửa phần."

Lời này của Ngô phu nhân nhìn như quang minh chính đại, nhưng Diệp Sở biết, vào phòng kia, nàng liền khó tẩy thoát tội danh.

Diệp Sở nghiêng nghiêng đầu, cười như không cười: "Soát người? Thì ra Ngô phu nhân đã thiết kế xong mỗi một bước, chỉ chờ đẩy tội danh này đến trên người ta."

Từng câu từng chữ, vô cùng rõ ràng.

Diệp Sở cười lạnh trong lòng, nàng rõ ràng không có chút sai lầm, dựa vào đâu mà bị đãi ngộ như vậy?

Diệp Sở không ăn mềm cứng, Tống Thiến Như ở một bên tức đến cắn răng, miệng lưỡi Diệp Sở sắc bén, cho dù là hiện tại đến nông nỗi này, vẫn không rơi vào thế yếu.

Đột nhiên, Tống Thiến Như nhớ tới một điều mấu chốt nhất, đó chính là đoạn thời gian vừa rồi, Diệp Sở vẫn luôn không ở đại sảnh yến hội.

Thấy thế nào, Diệp Sở đều có động cơ gây án.

Tống Thiến Như lớn tiếng nói: "Diệp Sở, ngươi luôn miệng nói ngươi không ăn cắp, ta hỏi ngươi, vừa rồi ngươi vẫn luôn không ở đây, ngươi đi đâu?"

Tống Thiến Như cười, Diệp Sở không ở phòng yến hội là sự thật, nàng tuyệt đối không thể phản bác.

Nghe vậy, Ngô phu nhân hung tợn trừng Tống Thiến Như một cái, ngu xuẩn, ai bảo nàng nhắc tới việc này, thật là đồ được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.

Ngô phu nhân quay đầu nhìn Diệp Sở, trong mắt ẩn chứa uy hϊếp.

Tống Thiến Như lại nói: "Chẳng lẽ ngươi lén gặp nam tử nào đó?"

Lúc này, Tống Thiến Như chỉ nghĩ mượn cơ hội bôi nhọ Diệp Sở, hoàn toàn bôi đen nàng, rốt cuộc không thể tới gần Lục gia Tam thiếu.

Nàng tự nhận là châm chọc rất khá, lại không ngờ......

Ánh mắt của Diệp Sở lạnh lùng, đang định mở miệng. Lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau nàng.

"Vừa rồi Diệp Nhị tiểu thư ở cùng ta."

Mọi người đều nhìn về phía sau Diệp Sở, một nam tử chậm rãi đi ra. Hắn đi đến bên cạnh Diệp Sở, hai người đứng cùng một chỗ, khí chất đồng dạng lạnh lẽo, không hiểu sao lại rất xứng đôi.

Người kia đúng là Lục Hoài.