Chương 43

Lần trước Kiều Lục tới Đại Đô Hội nháo lớn một trận, làm hại Thẩm Cửu phải trực tiếp từ quán trà Hằng Hưng đuổi về.

Lần này, Kiều Lục đào ca nữ hát tốt nhất của Đại Đô Hội đi rồi. Kiều Lục chọc người phiền, Thẩm Cửu như thế nào cũng đến làm một trận lại.

Chờ đến thời cơ thích hợp, đoàn người mênh mông xuất phát từ Đại Đô Hội.

Tào An đi theo bên người Thẩm Cửu hưng phấn không thôi, hắn sớm liền muốn tìm Kiều Lục gây phiền toái, từ lần trước Kiều Lục tới Đại Đô Hội tìm việc, Tào An cũng đã không khống chế được nắm tay của hắn.

Ở trong mắt Tào An, Kiều Lục chính là một con gà bệnh yếu đuối, mong manh, chỉ biết giả vờ giả vịt, nói mấy thứ hắn nghe không hiểu. Hắn chỉ cần một đấm là có thể đánh ngã Kiều Lục.

"Cửu gia, ca nữ mà Kiều Lục đào đi từ chúng ta đêm nay phải lên đài, Kiều Lục kia không làm chuyện khác, chỉ biết đoạt đồ của người khác." Tào An tức giận bất bình.

Mỗi lần Kiều Lục đều phải đối nghịch với Thẩm Cửu, ban đầu Đại Đô Hội có một ca nữ Điệp Nhi hát rất hay, nhưng Kiều Lục vừa đe dọa vừa dụ dỗ, cuối cùng huỷ hợp đồng, đi Tiên Nhạc Cung.

Tào An thật bực mình, hắn sống lâu như vậy, làm đầu gấu hắc bang lâu như vậy, gặp qua không biết xấu hổ, chưa thấy qua không biết xấu hổ đến như vậy.

Kiều Lục là kẻ duy nhất.

Nghe xong Tào An nói, mí mắt Thẩm Cửu cũng không nâng một chút: "Chuyện nhỏ như hạt mè này, cũng có thể bị ngươi để trong lòng lâu như vậy, ngươi là như thế nào làm lưu manh."

Tào An ủy khuất, lần trước Cửu gia còn nói bọn họ không phải lưu manh, phải nhớ trả tiền, phải nhớ không chơi thủ đoạn trong tối. Hóa ra lưu manh và người tốt còn có thể đổi chỗ.

Nhưng lời nói của Cửu gia đều đúng, hắn chỉ cần nghe, làm theo phân phó liền không sai.

"Tào An ngươi cũng đừng quá uể oải, Cửu gia ta hiện tại không phải đang chỉnh Kiều Lục một chút sao, đào cho hắn một cái hố, làm hắn ngoan ngoãn nhảy vào trong."

Có vẻ như Thẩm Cửu nghĩ tới cái gì, trong lòng mừng rỡ đến không được, trên mặt liền mang ra vài phần, lúc này khiến cho Kiều Lục ăn cái bẹp lớn.

Xe từ từ đi đến Tiên Nhạc Cung, lần này tư thế của Thẩm Cửu rất lớn, xe nối xe thành một đoàn, vừa thấy chính là đi gây sự, người thức thời đều tránh đi.

Đêm nay là lần đầu tiên ca nữ Điệp Nhi kia lên đài biểu diễn ở Tiên Nhạc Cung, nếu Thẩm Cửu nhịn xuống, liền không phải là Thẩm Cửu.

Đèn rực rỡ mới lên, màn đêm nặng nề, một đoàn xe chỉnh tề dừng ở cửa Tiên Nhạc Cung, xếp thành một hàng, giống như vây quanh toàn bộ Tiên Nhạc Cung.

Khách vào Tiên Nhạc Cung không dứt, nhưng trận thế này của Thẩm Cửu vừa ra, nháy mắt khiến không ít người sợ hãi. Thẩm Cửu không đuổi người, mọi người lại bắt đầu dừng bước.

Thẩm Cửu dừng chân, Tào An lập tức hiểu.

"Tất cả mọi người không cần đi, chúng ta không giống loại lưu manh du côn Kiều Lục, đuổi hết khách ra ngoài. Cửu gia của chúng ta chỉ muốn nói chút chuyện với Kiều Lục, sẽ không ảnh hưởng đến các ngươi."

Giọng nói của Tào An rất lớn, thanh âm hồn hậu. Cho dù lúc này hiện trường ồn ào, mọi người ở đây cũng nghe được Tào An nói.

Ai nói không phải du côn lưu manh, liền tư thế kia của Tào An, đứng trước cửa Tiên Nhạc Cung, đích xác là một tay đấm hắc bang mà.

Bọn họ cũng muốn chơi tận tình, không chịu ảnh hưởng, nhưng lời này nói được sao. Chỉ một mình Tào An liền quá sức, chủ nhân Thẩm Cửu gia của hắn cũng tới, còn mang theo đông đảo thuộc hạ.

Chẳng qua, nhiều người khách như vậy cũng chỉ dám nhắc vài câu trong lòng, trên mặt vẫn là một bộ tán đồng, bắt buộc chính mình rời chân đi vào Tiên Nhạc Cung.

Thẩm Cửu vào Tiên Nhạc Cung, Kiều Lục liền thu được tin tức.

Kiều Lục sớm chuẩn bị tốt, lần trước hắn đi Đại Đô Hội khıêυ khí©h Thẩm Cửu, hiện giờ ca nữ bị hắn đào từ Đại Đô Hội lần đầu lên đài, Thẩm Cửu tự nhiên sẽ xuất hiện.

Lúc này Tiên Nhạc Cung tới không ít khách, trong đại sảnh cơ hồ đều ngồi đầy người, ca nữ muốn lên đài biểu diễn cũng ở phía sau đài khẩn trương chuẩn bị.

Kiều Lục yêu nhất là phô trương, hắn tự nhận là thân phận tôn quý, cho nên vị trí của hắn tự nhiên là ở gần sân khấu nhất, phía trước nhất của đại sảnh.

Cố Bình vừa thu đến tin tức, lập tức đi vào bên người Kiều Lục, cung kính cúi người báo cáo.

"Lục gia, Thẩm Cửu tới, mang theo rất nhiều người."

Kiều Lục liếc Cố Bình một cái, nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, nhìn bức màn sân khấu còn chưa kéo ra.

Kiều Lục nhìn thẳng phía trước, không chút để ý mà cười cười: "Tùy hắn."

Thẩm Cửu muốn vào Tiên Nhạc Cung, tất nhiên là rất dễ dàng, thuộc hạ của hắn muốn cản hắn cần phải phí thật lớn sức lực, huống chi hắn ra lệnh, không cần ngăn trở Thẩm Cửu.

Đoàn người tiến quân thần tốc, dễ như trở bàn tay mà trực tiếp đi vào trong đại sảnh.

Kiều Lục này tự cho mình rất cao, không để bất cứ kẻ đánh trả nào vào trong mắt.

Hắn làm chuyện xấu còn thiếu sao? Nếu người khác người đều trốn, mọi chuyện đều giấu, như vậy hắn cũng đừng lăn lộn ở Thượng Hải.

Lúc này, Tiên Nhạc Cung vốn rực rỡ sắc màu lập tức tối sầm, hiện trường nháy mắt an tĩnh.

Màn sân khấu đỏ thẫm chậm rãi kéo ra, từ khe hở trung gian ẩn ẩn lộ ra một chút ánh sáng, dần dần chiếu sáng đại sảnh tối om.

Khi màn sân khấu kéo đến một nửa, một nữ tử mặc sườn xám gấm vóc màu chu sa đứng ở trung tâm sân khấu, trước người đặt microphone.

Ngón tay xinh đẹp được sơn móng tay của ca nữ nhẹ nắm microphone, có một loại phong tình khác.

Tiếng nhạc chưa bắt đầu, ca nữ liền trước mở miệng hát một đoạn ngắn, oanh đề uyển chuyển. Tiếng ca quanh quẩn trong đại sảnh, ca nữ này đích thật có giọng hát hay.

Khách nghe đang rơi vào trong tiếng ca chợt thấy lạnh sau lưng, cửa bị mở ra, xuất hiện ở cửa đúng là lão bản của Đại Đô Hội - Thẩm Cửu.

Từ khoảnh khắc Thẩm Cửu tiến vào, tiếng ca của ca nữ trên đài liền dừng lại, giống như bị người bóp yết hầu, thanh âm đột nhiên biến mất.

Yên tĩnh bắt đầu lan tràn từ sân khấu, sau đó tiếng người dưới đài cũng ngừng.

Tuy biểu diễn ngừng, nhưng trong đại sảnh nhiều người ngồi như vậy, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có một ít tiếng người ồn ào.

Mà khi Thẩm Cửu bước vào đại sảnh của Tiên Nhạc Cung, bên trong lập tức an tĩnh, nửa thanh âm nói chuyện cũng không tìm được.

Đáng thương những người khách đêm nay tới thả lỏng, bởi vì ân oán cá nhân của Thẩm Cửu và Kiều Lục, bọn họ bị bắt xem hai người kia tranh phong tương đối.

Danh khí của Kiều Lục và Thẩm Cửu tại Thượng Hải rất lớn, cái nào cũng không thể trêu vào, bọn họ chỉ có thể nơm nớp lo sợ mà ngồi tại chỗ hoá trang người câm, sợ bị hai người này theo dõi.

Trong đại sảnh một mảnh an tĩnh, đoàn người Thẩm Cửu từ cửa đi vào, toàn bộ sàn nhà đại sảnh đều phủ kín thảm, tiếng bước chân nặng nề đạp ở trên.

Thẩm Cửu đầu tiên nhìn quét một vòng, khóe miệng phiết phiết. Trang hoàng trong đại sảnh này quả nhiên giống như tính cách của Kiều Lục, thích làm nổi bật, duy ngã độc tôn.

Tất cả cửa sổ đều được sơn thành màu đỏ, phá lệ tươi đẹp, đâm đau mắt người nhìn.

Thẩm Cửu chưa đi được mấy bước liền đến trước mặt Kiều Lục, Kiều Lục ngồi, Thẩm Cửu đứng.

Giây tiếp theo, Tào An chuyển sô pha bên cạnh đến, đối diện Kiều Lục. Đôi chân dài của Thẩm Cửu duỗi ra, vững vàng ngồi xuống sô pha.

Một đám thuộc hạ của Thẩm Cửu đều đứng ở phía sau sô pha, mười phần khí thế.

Ca nữ trên đài tất nhiên sợ tới mức không dám nói một tiếng, lão bản trước và lão bản hiện tại tranh đấu, kẻ tao ương chỉ có nàng.

Tuy nàng bị đống tiền tài kếch xù kia mê hoặc, nhưng lúc sinh tồn không thể bảo đảm, ai còn để ý chỗ tiền đó đâu.

"Kiều Lục ngươi thật là hứng thú bừng bừng, nghe ca nữ đào từ Đại Đô Hội của ta hát, có phải đặc biệt dễ nghe hơn hay không?" Thẩm Cửu hoàn toàn không coi chính mình là người ngoài.

Thần sắc của Kiều Lục chưa biến, cười lạnh: "Thẩm Kiều Nga, Đại Đô Hội của ngươi không giữ được người, còn tới chỗ ta gây rối."

Thẩm Cửu che ngực: "Ta sợ quá a, Kiều Lục ngươi biết uy hϊếp người nhất, ta nhìn ngươi nhiều một cái, có phải ngươi sẽ đào đôi mắt của ta xuống hay không?"

Thẩm Cửu làm bộ làm tịch xong, lại tức Kiều Lục: "Ha hả, ta đùa ngươi thôi."

"Ta hiểu Kiều Lục ngươi, ngươi không phải thích đoạt đồ của người khác sao, đồ của người khác chính là tốt nhất, khả năng rác rưởi ném xuống đất, ngươi cũng vui mừng nhặt."

Kiều Lục lạnh lùng nhìn, không lên tiếng, nhìn nghiêng Thẩm Cửu một cái: "Nhân tài như Điệp Nhi không nên ở Đại Đô Hội, nơi đó bình đạm không có gì lạ, không hề có ý mới."

"Tiên Nhạc Cung của ta mới là nơi làm người sáng lên thành danh, người tới liền không nghĩ đi." Kiều Lục nhấc cằm, nhìn Điệp Nhi.

Vừa vào cửa, Thẩm Cửu liền biết người đứng trên đài là Điệp Nhi, tuy rằng nữ nhân kia rụt đầu rụt đuôi, nhưng cũng không khó nhận ra.

Đối với Điệp Nhi, Thẩm Cửu cũng không có bao lớn ý tưởng, có trở về Đại Đô Hội hay không, hắn cũng chưa để ở trong lòng.

Người hát hay có rất nhiều, cũng không phải thiếu một cái, Đại Đô Hội liền không mở được nữa.

Nhưng, trái tim Thẩm Cửu không cứng rắn như Kiều Lục, hắn biết Điệp Nhi là bị buộc, hắn sẽ cho nàng một cơ hội, lúc sau liền không có.

"Điệp Nhi, ngươi tới nói, Đại Đô Hội và Tiên Nhạc Cung, ngươi muốn đi đâu?" Thẩm Cửu hơi nghiêng đầu, không có ngẩng đầu nhìn Điệp Nhi.

Điệp Nhi đang run sợ trong lòng đột nhiên bị gọi đến, sợ tới mức thân mình run lên, lửa giận rốt cuộc đốt tới trên người nàng.

Nàng trong lòng biết đi Đại Đô Hội là một lựa chọn tôtd, nhưng nếu nàng ở trước mắt bao người, hạ mặt mũi của Kiều Lục gia, sau này nàng cũng đừng nghĩ sống.

Nhưng còn có một chút, Đại Đô Hội của Thẩm Cửu gia là một nơi công bằng công chính, sẽ không vì bất cứ kẻ nào phá lệ.

Nhưng Tiên Nhạc Cung không giống, Lục gia chỉ cần người có thể mang đến lợi ích cho hắn, chỉ cần nàng lưu lại, là có thể bắt được càng nhiều thù lao hơn Đại Đô Hội.

Tuy chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủn, Điệp Nhi cũng đã có phán đoán trong lòng.

"Ngượng ngùng, Cửu gia, ta đã công tác vì Lục gia."

Điệp Nhi nói, Thẩm Cửu một chút cũng không cảm thấy kỳ quái, hắn đã cho nàng cơ hội, nếu nàng muốn lưu tại Tiên Nhạc Cung, cũng không có quá lớn tổn thất với hắn.

Thẩm Cửu gật gật đầu, không nói chuyện.

Kiều Lục trào phúng cười, châm chọc Thẩm Cửu: "Ngươi xem, Điệp Nhi mới rời đi Đại Đô Hội bao lâu, liền không muốn lại đi trở về, ta xem Đại Đô Hội này cũng chỉ thích hợp một ít nha đầu ở nông thôn ca hát."

"Các ngươi nói phải không?" Kiều Lục vừa ra tiếng, thuộc hạ của hắn lập tức nói tiếp, tán đồng cách nói của Kiều Lục.

"Cô nương ở nông thôn." Thẩm Cửu nhỏ giọng nhắc mãi một câu, hắn buông đầu xuống, trên mặt lộ ra một tia cười xấu xa.

Chẳng qua trong nháy mắt, Thẩm Cửu lại khôi phục bộ dáng cũ.

"Theo Kiều Lục ngươi nói như vậy, Đại Đô Hội của ta chỉ có thể để cô nương ở nông thôn ca hát, nhưng ta lại không nghĩ như vậy." Thẩm Cửu nhìn chằm chằm Kiều Lục.

Kiều Lục không đáp lời, chờ Thẩm Cửu nói tiếp.

"Chúng ta như bây giờ thật sự quá không thú vị, nếu không chúng ta đánh cuộc đi?" Thẩm Cửu tung mồi câu, chờ Kiều Lục cắn câu.

Ngữ điệu của Kiều Lục giơ lên: "Nga?"

Thẩm Cửu từ trên sô pha đứng lên, đi đến phía trước nhất đại sảnh.

"Các vị ở đây chứng kiến, đêm nay ta muốn đánh cuộc với Kiều Lục gia."

Thẩm Cửu dừng một chút, thân mình nghiêng hướng Kiều Lục.

"Nếu Thẩm Cửu ta có thể ở trong ba tháng, nâng một cô nương ở nông thôn thành ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất toàn Thượng Hải, Kiều Lục hắn phải ở quỳ xuống đất xin lỗi Cửu gia ta trước công chúng!"

Đại sảnh an tĩnh, Thẩm Cửu nói năng có khí phách, toàn bộ người đều nghe được.

"Kiều Lục gia, tiền đặt cược này ngươi tiếp hay không tiếp?" Thẩm Cửu cười như không cười mà nhìn Kiều Lục.

Kiều Lục tự tin, Thẩm Cửu kích hắn như vậy, hắn không có khả năng không đồng ý.

"Đương nhiên, nhưng ngươi cần phải đã đánh cuộc thì phải chịu thua, nếu ngươi không làm được, phải phản lại." Kiều Lục cười lạnh.

Thẩm Cửu nhướng mày: "Cái này tự nhiên, Lục gia liền chờ dập đầu đi!"

***

Tiệm cơm Tân Thành, Diệp Sở tinh tế nhìn chiếc đồng hồ quả quýt kia trong chốc lát, quả thực lại nhìn ra chỗ khác biệt.

Tuy hai chiếc đồng hồ là cùng một nhãn hiệu, nhưng chiếc đồng hồ kia của Lục Hoài được sản xuất sớm hơn chút, còn hiếc đồng hồ của Diệp Sở là mới sản xuất gần đây.

Diệp Sở cất đồng hồ quả quýt đi, nàng nhìn ngoài cửa sổ, hoàng hôn tới rồi, hẳn là lúc ăn cơm chiều, liền vứt chuyện lúc trước ra sau đầu.

Học sinh tới từ Bắc Bình được Nghiêm Mạn Mạn mang đi chơi, các nàng đại khái sẽ ăn tối ở bên ngoài. Cho nên hôm nay cơm chiều cũng không có, là tự mình giải quyết.

Diệp Sở biết gần đây có tiệm cơm nhỏ, làm đồ ăn gia đình. Có lẽ giữa trưa ăn quá mức xa hoa, nàng có chút ngấy, quyết định ăn chút thức ăn thanh đạm hạ hỏa.

Thời tiết càng lạnh, Diệp Sở phủ thêm một kiện áo khoác, liền rời đi phòng.

Doãn Thời Ngôn cũng không rời đi Tiệm cơm Tân Thành, lúc Diệp Sở đi ra trùng hợp gặp được nàng.

"A Sở, cậu ăn cơm chiều chưa?" Doãn Thời Ngôn mới vừa ngủ một giấc, ban đầu còn mang theo buồn ngủ, gặp Diệp Sở liền không thấy buồn ngủ.

Diệp Sở cười nói: "Không có, tớ biết gần đây có tiệm cơm nhỏ, hương vị khá được."

"Chúng ta đây cùng đi đi."

"Được nha."

"......"

Hai người đi ra Tiệm cơm Tân Thành, nhìn nghiêng đối diện liền thấy tiệm cơm kia. Trời dần tối, các nàng càng đói bụng, vội nhấc chân bước nhanh đi qua.

Diệp Sở gọi một chén vằn thắn nhỏ, canh suông hành thái, ở đầu mùa đông nóng hầm hập.

Giữa trưa ăn bữa tiệc lớn, bụng của Doãn Thời Ngôn cũng không quá thoải mái, nàng cũng gọi một chén vằn thắn, vùi đầu ăn.

Diệp Sở ngẩng đầu nhìn, vừa lúc thấy có hai người đi ra từ Tiệm cơm Tân Thành ở đối diện. Lục Hoài vẫn mặc áo khoác màu đen như thường, người bên cạnh hắn mặc áo Tôn Trung Sơn.

Diệp Sở nhớ rõ mặt người kia, hắn họ Mang, đời trước đã tới Phủ Đốc Quân vài lần, là trưởng bối của Lục Hoài.

Thấy hai người bọn họ tựa hồ muốn đi đến bên này, Diệp Sở nhanh chóng xoay đầu đi.

Nếu Lục Hoài hỏi vì sao nàng cũng xuất hiện ở gần Tiệm cơm Tân Thành. Chuyện như vậy, nàng cũng không giải thích rõ ràng được.

Có vẻ bộ dáng của nàng giống như rất đáng nghi.

"Có thể lại gọi một chén mì sao?" Diệp Sở đã mở miệng, thanh âm thực nhẹ.

Doãn Thời Ngôn kinh ngạc nói: "A Sở, không ngờ cậu có thể ăn nhiều như vậy."

Một lát sau, Diệp Sở mới quay người lại, lơ đãng liếc đường cái bên ngoài, phát hiện hai người kia đã đi rồi.

Nàng cười cười: "Được nha, giữa trưa không ăn no đâu."

Giải quyết bữa tối xong, Diệp Sở và Doãn Thời Ngôn trở về Tiệm cơm Tân Thành. Bởi vì là thời gian ăn cơm chiều, trên đường có khá nhiều người trở về nhà, mọi nơi đều ầm ĩ tiếng vang.

Vào đại sảnh, đi lên thang lầu, thanh âm liền nhỏ dần, càng đi đến gần phòng càng an tĩnh.

Hai người đều không nói chuyện, hành lang thật yên tĩnh. Khi Diệp Sở đi qua một chỗ ngoặt, bên tai có một thanh âm vang lên.

"Giữa trưa mai, quảng trường Lầu Canh sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Diệp Sở chợt dừng bước. Nàng sửng sốt, thanh âm kia đang nhắc nhở nàng sao?

Nàng không nhớ đời trước từng xảy ra chuyện như vậy, nếu là thật sự, thời gian xảy ra nguy hiểm đã không đến một ngày.

Diệp Sở ngơ ngẩn nhìn, bên cạnh truyền đến thanh âm của Doãn Thời Ngôn.

"A Sở, cậu làm sao vậy?"

Diệp Sở thật nhanh liền tỉnh táo, tìm lý do cho bản thân.

Diệp Sở lắc đầu: "Không có gì, tớ nhớ có một số việc còn chưa làm, phải nhanh về phòng."

Doãn Thời Ngôn cũng không hoài nghi: "Thời gian càng ngày càng muộn, phải nhanh chút trở về mới đúng."

Vào phòng, Diệp Sở tâm thần không yên mà đi loanh quanh.

Quảng trường Lầu Canh sắp xảy ra ngoài ý muốn...... Nàng có nên nhắc nhở Lục Hoài không?

Tuy nàng không rõ chuyện này có xảy ra hay không, nhưng tăng mạnh cảnh giới chỉ là việc nhỏ, dễ dàng hơn việc tư vận súng ống, đạn dược nhiều.

Dù sao, Lục Hoài và Mang trưởng quan đã đi ra ngoài, bọn họ tạm thời sẽ không trở về.

Diệp Sở biết Giám đốc Tiệm cơm Tân Thành luôn để một phòng cho Lục Hoài, chỉ để hắn ở.

Mà nàng đưa tin tức đến nơi đó, tính an toàn cực cao. Bởi vì gian phòng kia, nàng cũng đi qua. Nếu Lục Hoài đang ở, không được cho phép, tuyệt đối không có người đi vào.

Hiện tại đã không có thời gian, Diệp Sở chỉ có thể tự ra tay.

Còn may Diệp Sở mang theo trang giấy, trong khóa giao lưu học thuật có thể sử dụng đến. Nàng dùng bút máy viết xuống một dòng chữ, vẫn sử dụng kiểu chữ lần trước.

Diệp Sở nhét tờ giấy lại, bước nhanh lên lầu. Nàng xác nhận trên hành lang này không có người xong, liền đi đến phòng Lục Hoài.

Tới trước phòng, Diệp Sở lại nhìn quét một vòng, hai bên hành lang đều không người, nàng từ túi tiền lấy tờ giấy kia ra, chậm rãi ngồi xổm xuống......

Lúc này, đột nhiên có một thanh âm truyền tới: "Ai ở đó?"

Diệp Sở cả kinh, tờ giấy rơi xuống đất.

Một đầu khác, Mang trưởng quan trở về phòng, Lục Hoài đang đi lên lầu. Hắn có chút mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi một chút.

Nhưng đang lúc Lục Hoài đi đến lầu bốn, lại thấy có người đứng ở cửa phòng hắn, hình như muốn làm gì đó.

Sự cảnh giác của hắn dâng lên, nâng lên thanh âm: "Ai ở đó?"

Diệp Sở nhận ra thanh âm của Lục Hoài, nàng biết nàng không có biện pháp trốn rồi, chỉ phải nhanh chóng nhặt tờ giấy kia lên.

Tâm thần Diệp Sở vừa động, lập tức nảy ra một ý.

Nàng nhanh chóng nhét tờ giấy kia vào túi tiền, cũng lấy ra một cái chìa khóa.

......

Lục Hoài đi hướng Diệp Sở, bước chân phóng nhẹ. Hắn đi càng gần, càng cảm thấy bóng dáng kia cực kỳ quen mắt.

Khách sạn không lạnh, Diệp Sở không mang khăn quàng cổ, nàng vừa lúc cúi đầu mân mê cái gì, lộ ra một đoạn cổ tuyết trắng.

Mái tóc đuôi ngựa của nàng rũ xuống, vài sợi tóc đen nhánh rơi xuống. Bóng dáng của nàng trầm mặc, đứng ở nơi đó không hề quay đầu lại.

Là nàng.

Lục Hoài mới vừa cảnh giác, thật nhanh liền buông xuống.

Diệp Sở nhận thấy được tiếng bước chân càng thêm gần, hắn hơi thở nhợt nhạt mà quanh quẩn lại đây. Nàng tim đập nhanh hơn vài phần, ngón tay run nhè nhẹ.

Lục Hoài đã đi tới phía sau Diệp Sở, tầm mắt của hắn hạ xuống, dừng trên tay nàng. Tay áo của Diệp Sở hơi xuống một chút, cổ tay trắng muốt.

Lục Hoài phát hiện ngón tay tinh tế, trắng nõn của nàng siết chặt chìa khóa, đang mân mê khóa cửa phòng hắn, đầu ngón tay trong suốt đều đỏ lên.

Cũng không biết nàng đang làm cái gì.

Lục Hoài nhướng mày: "Diệp Nhị tiểu thư......"

Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên phía sau Diệp Sở, gần ở bên tai.

"Ngươi muốn vào phòng của ta như vậy sao?"