Tiếng đập cửa vang lên, Lục Hoài quay đầu nhìn lại, một người đi đến.
Vị thiếu gia mang mắt kính gọng vàng, mặc tây trang chỉnh tề này, chính là Tống Duẫn.
Ngữ khí của Tống Duẫn lễ phép lại không xa cách: "Lục Tam thiếu."
"Tống Tứ thiếu gia."
"......"
Tuy Tống Thiến Như là đường muội của Tống Duẫn, chuyện nàng thích Lục Hoài ồn ào lớn như vậy, nhưng cũng không ảnh hưởng đến Tống Duẫn và Lục Hoài hợp tác.
Tống Duẫn làm việc cương trực công chính, hắn sẽ không bị chuyện vụn vặt ảnh hưởng, là đối tượng hợp tác phi thường tốt.
Lần gặp mặt này của Tống Duẫn và Lục Hoài thật thành công, hai người thuận lợi đạt thành hợp tác.
Đương nhiên, Tống Duẫn cũng không biết, đường muội chuyên gây chuyện của hắn đã vào quán trà Hằng Hưng.
Lục Hoài rất rõ ràng, tại một phòng nào đó trên tầng này, Thẩm Cửu và Diệp Sở đang gặp mặt.
Hắn muốn nhìn một chút, rốt cuộc Thẩm Cửu muốn làm cái gì.
Cho nên, sau khi Lục Hoài và Tống Duẫn nói chuyện xong, hắn nói cho Tống Duẫn, chính mình có một số việc, muốn tiếp tục ở lại quán trà Hằng Hưng.
Thuận tiện chờ một bằng hữu.
Tống Duẫn gật đầu: "Tam thiếu, gặp lại sau."
Tống Duẫn rời đi trong chốc lát, Lục Hoài biết người Thẩm Cửu hiện tại đang nhìn chằm chằm ở cửa, hắn đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài.
Thẩm Cửu sẽ nói gì với Diệp Sở?
Diệp Sở sẽ dùng thái độ nào đối mặt với Thẩm Cửu đâu?
Còn không biết Thẩm Cửu rốt cuộc nghĩ ra chủ ý xấu nào.
......
Lục Hoài vừa mới đi ra phòng, đã có người chạy đi mật báo cho Thẩm Cửu.
***
Trong một phòng khác ở quán trag Hằng Hưng, Thẩm Cửu đang nghiêm túc chỉ điểm cho Diệp Sở, thời điểm bừng bừng hứng thú, đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
Thẩm Cửu không kiên nhẫn: "Chuyện gì?"
Thuộc hạ đi vào, ghé vào tai của Thẩm Cửu nói mấy câu. Hai mắt của Thẩm Cửu sáng lên, Lục Hoài ra tới.
Thẩm Cửu hắng giọng nói: "Tiểu nha đầu, hôm nay chúng ta nói chuyện không kém lắm, hiện tại ngươi chỉ cần làm một chuyện, ta liền thả ngươi rời đi."
Vừa rồi thuộc hạ của Thẩm Cửu đi vào, Diệp Sở liền thấy biểu cảm của Thẩm Cửu không giống phía trước. Đôi mắt kia cứ xoay tròn liên tục, giống như đang tính kế gì đó.
Nhưng mà, Diệp Sở biết tâm địa của Thẩm Cửu là tốt, tuy hắn mưu ma chước quỷ hơi nhiều, nhưng sẽ không hại người. Chưa kể, cho dù có chuyện gì, nàng cũng có thể ứng đối.
Diệp Sở nói: "Chuyện gì?"
Thẩm Cửu cười nói: "Tiểu nha đầu, ngươi đi ra phòng này, đi thẳng về phía trước, tới cuối hành lang, lại rẽ trái."
"Chờ ngươi đi đến đó, chuyện này liền tính hoàn thành."
Thẩm Cửu cười ha ha trong lòng, chờ nha đầu này tới đó, Lục Hoài chắc hẳn cũng tới rồi. Đến lúc đó, hai người chạm mặt, thế này liền thú vị.
Lục Hoài phải cảm ơn hắn, hắn vì chuyện chung thân của Lục Hoài, hao tổn biết bao công sức a.
Diệp Sở không ngờ Thẩm Cửu đưa ra chính là loại việc nhỏ này. Tuy không biết vì sao Thẩm Cửu bảo nàng làm như vậy, nhưng Diệp Sở không hỏi nhiều, chỉ nói: "Hảo."
Diệp Sở đứng lên, mở cửa phòng, đi ra ngoài.
Diệp Sở mới ra đi, Thẩm Cửu liền sai thuộc hạ đi. Hắn để thuộc hạ theo sát Diệp Sở, nếu có cái gì không đúng, lập tức cùng báo cho hắn.
Thẩm Cửu lại tới chỗ cao có tầm nhìn tốt, chỗ kia là hắn đã chọn lựa kỹ càng, có thể rõ ràng nhìn thấy tình hình chạm mặt của Lục Hoài và Diệp Sở.
Thẩm Cửu đi tới nơi đó, tất cả bên dưới vừa nhìn liền thấy hết.
Tào An ở bên cạnh giống như chó săn, dâng kính viễn vọng lên: "Cửu gia, như vậy có thể thấy rõ hơn."
Thẩm Cửu vỗ mạnh vào đầu Tào An một cái: "Ngươi cho là Cửu gia ta mù a, chút khoảng cách như vậy còn không thấy rõ?"
Tào An: "......"
Không để ý tới tên ngu xuẩn Tào An này, Thẩm Cửu nhìn về phía Diệp Sở. Nàng đã sắp đến ngã rẽ, mà bên kia Lục Hoài cũng đang đi, dần dần đến chỗ rẽ.
Thời điểm hai người bọn họ sắp chạm mặt......
Tống Thiến Như vọt ra, cản trước mặt Lục Hoài.
Thẩm Cửu:???
Tình huống như thế nào? Thẩm Cửu vốn tưởng rằng sẽ nhìn đến Lục Hoài vag Diệp Sở nói chuyện, không ngờ hắn lại nhìn thấy Tống Thiến Như chặn Lục Hoài lại, Thẩm Cửu tức khắc chán nản.
Tống Thiến Như từ đâu toát ra vậy? Này không phải hỏng kế hoạch của hắn sao? Thẩm Cửu tức giận đến ngứa răng, thật muốn kéo kẻ vướng bận Tống Thiến Như này ra ngoài.
Thẩm Cửu thấy Diệp Sở đứng cách Lục Hoài không xa, chỉ là chỗ kia vừa vặn che cả người Diệp Sở, Lục Hoài chắc hẳn chưa phát hiện nàng.
Tào An ở một bên lại ngu ngốc, lúc này cũng biết thì ra Thẩm Cửu mời tiểu thư Diệp Sở uống trà, là vì tác hợp Lục Tam thiếu và tiểu thư Diệp Sở.
TuyTào An có chút tiếc hận, vì sao Cửu gia không thích người? Nhưng Tào An luôn luôn nghe Thẩm Cửu nói, Thẩm Cửu muốn giúp Lục Tam thiếu theo đuổi tiểu thư Diệp Sở, thì hắn cũng muốn ra một phần lực.
Tào An thấy Tống Thiến Như chặn Lục Hoài lại, cảm thấy có chút không ổn. Diệp Sở cũng vẫn luôn trốn tránh, không xuất hiện trước mặt bọn họ.
Tào An lo lắng: "Cửu gia, như vậy Tam thiếu và tiểu thư Diệp Sở sẽ không gặp mặt được."
Thẩm Cửu biết Diệp Sở thấy một màn này, chắc hẳn sẽ trốn đến khi Lục Hoài rời đi, vậy thì kế hoạch hôm nay của hắn liền ngâm nước nóng.
Không được, hắn tuyệt đối không cho phép loại chuyện này phát sinh, đều làm nhiều như vậy, hủy ở bước cuối cùng thì quá đáng tiếc.
Khuôn mặt của Thẩm Cửu âm trầm, hắn nói: "Tào An, ngươi đi giúp Diệp Sở một cái."
"Bảo đảm Tam thiếu có thể thấy Diệp Sở."
"Nga, có thể khiến nàng đâm vào trong lòng ngực liền càng tốt."
Tào An: "Vâng!"
"......"
Tào An vừa đi vừa nghĩ, Cửu gia tốn nhiều công sức để tác hợp Lục Tam thiếu và tiểu thư Diệp Sở như vậy, hắn nhất định phải hoàn thành tốt việc này.
Hắn không chỉ muốn để Lục Tam thiếu thấy tiểu thư Diệp Sở, còn muốn để tiểu thư Diệp Sở ổn định vững chắc mà ngã vào trong lòng Lục Tam thiếu.
Hắn làm như vậy, Cửu gia nhất định sẽ cao hứng.
Sau khi Tào An rời đi, Thẩm Cửu tiếp tục nhìn nơi đó, chậm rãi, khóe miệng của hắn hiện ra một tia ý cười nghiền ngẫm.
Diệp Sở tránh ở nơi đó, người khác khả năng sẽ không biết, nhưng Thẩm Cửu cho rằng, Lục Hoài tuyệt đối biết có người đang nhìn hắn.
Tính cảnh giác của Lục Hoài rất mạnh, chỉ sợ Diệp Sở còn chưa đi gần, hắn cũng đã biết được. Nhưng Lục Hoài lại không nói ra, tùy ý Diệp Sở tránh ở nơi đó.
Hơn nữa Lục Hoài cực chán ghét Tống Thiến Như, hiện tại vẫn đứng ở đó không đi, chắc là phải làm chút gì.
Một cái rõ ràng thấy, lại trốn tránh. Một cái rõ ràng biết, lại giả bộ không phát hiện. Hai người này thật có thú.
Thẩm Cửu lại nghĩ, tâm tư của Lục Hoài thâm trầm, nói không chừng việc hắn mời Diệp Sở uống trà, bao cả quán trà, Lục Hoài đều rõ ràng.
Chỉ là Lục Hoài lại ngầm đồng ý hắn làm.
Thẩm Cửu cười, này không phải có gian tình thì là cái gì?
Lúc này, Diệp Sở bị người đẩy, ngã vào trong longg Lục Hoài.
Thẩm Cửu nhìn, người động thủ còn không phải là Tào An sao? Sau khi Tào An hoàn thành nhiệm vụ, còn nhìn thoáng qua Thẩm Cửu, giống như đang nói, Cửu gia, ta không phụ ngài gửi gắm.
Thẩm Cửu vừa lòng cười, Tào An lớn lên xấu chút, động tác vẫn rất nhanh nhẹn, cái đẩy này của Tào An rất tốt, nhìn một cái, Lục Hoài liền đỡ được Diệp Sở.
Tâm tình của Thẩm Cửu vô cùng thoải mái, tính toán lâu như vậy, còn không phải là vì giờ khắc này sao?
Nhìn Lục Hoài, Thẩm Cửu nhướng mày, Lục Hoài còn chưa cả nắm tay nhỏ của Diệp Sở, hắn đã tặng cho hắn một món quà lớn, trực tiếp liền bế lên.
Ha ha, Lục Hoài cũng không cần quá biết ơn hắn. Thẩm Cửu đang nghĩ ngợi mĩ mãn, Tào An đã quay trở lại, ghé vào tai hắn nói một câu.
***
Nơi khác, Diệp Sở vừa mới rẽ trái liền lập tức dừng lại. Nàng nhanh chóng lùi về phía sau, dựa vào vách tường.
Thật không khéo, bên kia hành lang, Lục Hoài và Tống Thiến Như đang đứng ở đó.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Diệp Sở thấy rõ toàn bộ. Tống Thiến Như ríu rít nói cái gì, đôi mắt phát sáng nhìn về phía Lục Hoài.
Bên trong áo ngoài của Lục Hoài là một chiếc sơ mi màu đen, cúc áo bên dưới được cài chỉnh tề gọn gàng, hai chiếc cúc áo bên trên lại được bỏ ra.
Thời điểm đối mặt với Tống Thiến Như, trên mặt của Lục Hoài rõ ràng lộ ra không kiên nhẫn, nhưng lại nhẫn nại.
Lục Hoài dựa vào trên tường, bộ dáng người sống chớ gần, tuy Tống Thiến Như lớn mật, cũng không dám tới gần Lục Hoài một bước.
Bọn họ liền cách xa như vậy, còn Tống Thiến Như chỉ lo nói những gì muốn nói.
Diệp Sở lại không có sở thích nghe lén chuyện riêng của người khác, chưa kể còn liên quan đến Lục Hoài. Nàng lui lại mấy bước, muốn rời đi từ đầu khác của hành lang.
Chỉ là nàng mới vừa đi đến cuối hành lang, không biết từ đâu lòe ra hai đại hán mặc đồ đen chắn trước mặt nàng, chặn hết đường đi, căn bản không thể đi qua.
Diệp Sở nhận ra hai người mặc đồ đen này. Lúc Thẩm Cửu mời nàng uống trà, để một đám người đến cửa trường của nàng, vừa cười sáng lạn, vừa bảo nàng chấp nhận lời mời của Thẩm Cửu.
Hai người mặc đồ đen này cũng ở trong đó, nhìn thấy Diệp Sở ngẩng đầu hướng bọn họ, bọn họ lập tức liền lộ ra nụ cười giống y như ở cửa trường ngày đó.
Diệp Sở khựng lại.
Bọn họ cười, lại không mở miệng nói chuyện, nhưng thân thể lại chặn kín đường hơn, không chút khe hở. Ý uy hϊếp đã thật rõ ràng.
Chính là bắt nàng trở về vị trí cũ.
Diệp Sở bất đắc dĩ lùi về sau, Thẩm Cửu muốn làm gì đây, bắt nàng đi con đường này, lại chặn nàng ở hành lang này.
Chỗ rẽ là Lục Hoài, phía sau là người mà Thẩm Cửu sắp xếp chặn đường, Diệp Sở tiến thối lưỡng nan.
Bọn họ dùng ánh mắt ý bảo Diệp Sở trở về đi, nàng đành phải đi tới chỗ rẽ, dừng ở nơi đó.
Cố tình thanh âm nói chuyện của Tống Thiến Như và Lục Hoài còn rơi vào tai của Diệp Sở không sót một chữ, Diệp Sở tỏ vẻ thật sự không phải nàng cố ý muốn nghe.
Không từng nghĩ đến, nàng nghe được lại là Tống Thiến Như giãi bày tâm sự.