Chương 203​

3322 Chữ Cài Đặt
Chương 203



Ở tòa nhà tại Bắc Bình.

Lục Hoài và Diệp Sở ngủ chung một giường, bình yên tiến vào giấc ngủ.

Trong một căn phòng khác, Dung Mộc ở một mình.

Sắc trời tối mờ, bóng đêm đã chìm sâu, những tầng mây dày đặc bao trùm hết cả không trung, che khuất đi cả vầng trăng.

Bên ngoài cửa sổ là màn đêm đen nhánh, trong phòng là ngọn đèn tối mờ, không khí có chút nặng nề.

Dung Mộc nằm trên giường, những suy nghĩ nặng nề bao trùm hắn, trằn trọc trở mình, mất hồi lâu khó có thể chìm vào giấc ngủ.

Đêm càng sâu thêm, những suy nghĩ của Dung Mộc lại càng lúc càng rõ ràng. Hắn đứng dậy, rơi vào trầm tư.

Hôm nay, cuối cùng hắn cũng đã thoát khỏi nhà giam kia. Nhưng mà, trong lòng hắn vẫn không thể nào buông xuống.

Nam nhân đưa những người kia đến cứu hắn tự xưng là Tam thiếu, khi ấy lúc Tam thiếu tiền vào nhà, còn nói muốn đưa hắn rời đi, để hắn tự mình suy nghĩ.

Lúc ấy hắn đã do dự một lúc, vì không biết người bước đến là bạn hay thù nên đã do dự.

Nhưng là Dung Mộc đã nhanh chóng hạ quyết tâm, bất kể là thế nào, vẫn sẽ tốt hơn là bị cầm tù mãi ở đây.

Hắn vẫn chọn rời khỏi đó cùng Tam thiếu.

Giờ phút này, trái tim Dung Mộc chìm xuống, tâm trạng của hắn lúc này vô cùng phức tạp.

Về một mặt nào đó thì hắn đã tự do. Từ lâu hắn đã mong muốn ra khỏi tòa nhà đó, nhưng vệ sĩ giám sát hắn, hắn không tìm thấy cơ hội.

Hắn còn cho rằng mình sẽ bị nhốt ở nơi đó cả đời, không nghĩ rằng sẽ có một ngày hắn được rời khỏi đó.

Còn về mặt khác, Dung Mộc rơi vào sự hoang mang thật sâu.

Hắn không biết gì về thân phận của Tam thiếu, cũng không biết được lần này hắn được đưa ra ngoài, có thể sẽ đi vào trong một nhà giam khác hay không?

Tam thiếu liệu có phải là muốn lợi dụng hắn để làm việc gì đó hay không?

Khi vụ nổ vừa xảy ra, vì có tam thiếu, hắn mới tránh thoát được một kiếp.

Hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, Tam thiếu lại muốn giữ lại mạng cho hắn, nhìn từ đó có thể thấy là Tam thiếu có mục đích khác.

Dung Mộc nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng tối nặng nề, gió lạnh lướt qua cửa sổ, bay phất phới.

Tam thiếu khăng khăng muốn cứu hắn, có lẽ có liên quan đến Mạc Thanh Hàn. Tam thiếu rất có thể là kẻ thù của Mạc Thanh Hàn.

Dung Mộc hận Mạc Thanh Hàn thấu xương, nếu Tam thiếu đã ra tay cứu hắn, là vì muốn đối phó với Mạc Thanh Hàn, vậy thì hắn rất tình nguyện phối hợp.

Dung Mộc hạ quyết tâm.

Hắn quyết định sẽ đi tìm Tam thiếu vào ngày mai.

Tối hôm nay, Dung Mộc thức trắng một đêm.

Hôm sau.

Mắt trời ló dạng, ánh nắng dịu dàng chiếu xuống. Ngoài cửa sổ là lớp sương mù hơi mờ, trôi lềnh bềnh trong không khí, mát lạnh cực kỳ.

Dung Mộc đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Mở cửa phòng ra, bên ngoài là thủ hạ của Lục Hoài.

Dung Mộc nhìn bọn họ: "Ta muốn gặp mặt Tam thiếu."

Lục Hoài đã nói qua với thủ hạ, nếu Dung Mộc muốn tới tìm hắn, thì dẫn Dung Mộc đến.

Thủ hạ: "Ngươi đi theo ta."

Cửa phòng đóng lại, Dung Mộc rời đi.

* * *

Ở bên này, Lục Hoài mở to mắt.

Đêm qua, hắn đã vùng vẫy ở trong mộng rất lâu, đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn.

Nhưng là, Lục Hoài biết Diệp Sở vẫn ở bên cạnh hắn, nàng đã ở cùng hắn suốt một đêm.

Lục Hoài đứng dậy bước xuống giường, nhận ra Diệp Sở ngồi ở đằng kia. Nàng đã chỉnh trang lại quần áo phẳng phiu sạch sẽ, không nhìn ra được dấu vết bị hắn lôi kéo vào hôm qua.

Mà hắn cũng nhận ra rằng, Diệp Sở vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua.

Diệp Sở không quay về phòng thay quần áo, điều này chứng tỏ rằng nàng thật sự đã ở trong phòng hắn.

Lục Hoài im lặng mà nhìn chằm chằm Diệp Sở, trong lòng bàn tay vẫn còn lưu lại cảm xúc mềm mại thân thuộc của nàng.

Hắn bước về phía nàng, nàng ngước mắt nhìn hắn.

Lúc này, có người đến gõ cửa phòng, giọng nói của thủ hạ vang lên: "Tam thiếu, có người tìm ngươi."

Lục Hoài và Diệp Sở nhìn nhau một cái.

Là Dung Mộc.

Họ đã sớm đoán ra từ trước, Dung Mộc sẽ tìm đến bọn họ. Đêm qua khi Lục Hoài đưa Dung Mộc qua về tòa nhà này, cũng không có nói chuyện với hắn ngay.

Lục Hoài làm như vậy, là để cho Dung Mộc có thời gian suy nghĩ rõ ràng, hắn có muốn đứng về phía bọn họ hay không.

Còn bây giờ, đã qua một buổi tối, Dung Mộc đã đưa ra quyết định.

Lục Hoài mở miệng: "Tiến vào."

Cửa phòng mở ra, Dung Mộc đi vào, hắn đưa mắt nhìn sang.

Một đôi nam nữ ngồi trong phòng, là người mà hôm qua đã cứu hắn.

Lục Hoài mở miệng: "Ngồi."

Dung Mộc ngồi xuống.

Dung Mộc do dự một lát, nói: "Ta có thể làm gì để giúp được các ngươi hay không?"

Hắn ăn nhờ ở đậu, không thể không chủ động quy phục.

Lục Hoài: "Người đã giam cầm ngươi là Thanh Hàn đúng không?"

Dung Mộc cắn răng: "Đúng vậy."

Dung Mộc nhìn Lục Hoài, chần chừ: "Ngươi rốt cuộc.."

Dung Mộc nghĩ kỹ, thái độ này của Lục Hoài đối với Mạc Thanh Hàn, là đang đứng về phía nào đây?

Giọng nói Lục Hoài nặng nề: "Ngươi chỉ cần biết, ta cùng hắn là đối thủ."

Dung Mộc hoàn toàn yên lòng.

Lục Hoài lại hỏi: "Lần trước Mạc Thanh Hàn tới Bắc Bình, có phải là tới tìm ngươi hay không?"

Dung Mộc trả lời: "Mặt nạ da người của hắn đã bị hỏng, nên đã đến tìm ta để làm một bộ khác."

Ánh mắt Lục Hoài khẽ động, những sự việc lúc trước đã trở nên rõ ràng.

Trong chuyến xe lửa mà Mạc Thanh Hàn đi đến Bắc Bình, đã dùng mặt thật, đó là do mặt nạ da người đã bị hư hỏng ngoài ý muốn.

Sau khi quay về Thượng Hải, Mạc Thanh Hàn dùng thân phận Dung Mộc là vì sau khi trở về từ Bắc Bình, đã có mặt nạ da người mới.

Tất cả mọi thứ đều trở nên rõ ràng.

Lục Hoài nhìn Dung Mộc: "Mạc Thanh Hàn lấy danh nghĩa của ngươi, mở Đức Nhân đường ở Thượng Hải."

Dung Mộc ngẩn ra.

Ngay sau đó đáy mắt của hắn lạnh xuống: "Tổ tiên của ta trước kia đã từng mở Đức Nhân đường ở Thượng Hải."

Mạc Thanh Hàn lấy đi thân phận của hắn, lại còn cướp đi tổ nghiệp của hắn, thật sự là vô cùng đáng giận.

Lục Hoài có một ý tưởng: "Ta có thể khôi phục lại thân phận của ngươi, để cho ngươi quay về tiếp quản Đức Nhân đường."

Trong sự kiện trúng độc ở Bến Thượng Hải lúc trước, Mạc Thanh Hàn đã dùng gương mặt của Dung Mộc, để có thể trị liệu cho những người quyền quý kia, lấy đi tín nhiệm của bọn họ.

Mà Dung Mộc cũng có thể mượn lấy cơ hội này, tiếp cận những người quyền quý kia.

Y thuật của Dung Mộc cao minh, lại hiểu rất rõ về Đức Nhân đường, những kẻ quyền quý kia cũng sẽ không nhận ra, Dung Mộc đã bị đánh tráo thành người khác.

Đây là kế hoạch của Lục Hoài, Mạc Thanh Hàn lấy đi thân phận của Dung Mộc, hắn có thể noi theo để lấy hết đi những gì mà Mạc Thanh Hàn toan tính.

Từ đó về sau, Đức Nhân đường không cần phải đóng cửa, Dung Mộc cũng có thể làm việc vì bản thân mình.

Huống chi, Dung Mộc có lòng căm thù sâu đậm với Mạc Thanh Hàn. Hắn cũng sẽ không phản chiến.

Dung Mộc ngẩng đầu, ngơ ngác mà nhìn lại, sau đó, trong lòng xuất hiện sự vui sướиɠ.

Hắn vẫn có thể tiếp tục làm đại phu sao?

Dung Mộc vừa định nói chuyện: "Ta.."

Lời còn chưa dứt, hắn liền nhận được cơn đau nhói lan ra từ l*иg ngực.

Đại não Dung Mộc không thể suy nghĩ gì nữa, nỗi tuyệt vọng nhanh chóng ập đến từ tận đáy lòng.

Hắn đã quên một chuyện.

Vào lúc hắn vừa bị bắt trói đến tòa nhà kia, Mạc Thanh Hàn đã lập tức hạ độc hắn.

Khi Dung Mộc còn ở nơi đó, sẽ có người đưa thuốc giả định kỳ cho hắn. Dù hắn có rời khỏi tòa nhà kia, nhưng không có thuốc giải, hắn vẫn không thể sống sót được.

Trong cơn đau đang lan tràn, Dung Mộc cảm thấy cơn nóng cháy đang lan truyền ra khắp cơ thể, từng cơn từng cơn một, ngày càng thêm kịch liệt.

Dung Mộc té xuống mặt đất, không thể đứng lên.

Diệp Sở thấy dáng vẻ Dung Mộc, biết được hắn đã xảy ra chuyện.

Ánh mắt Diệp Sở đầy căng thẳng, nhanh chóng nói: "Ta đi gọi bác sĩ."

Diệp Sở nhanh chân chạy về pgias của phòng, Lục Hoài có ý đỡ Dung Mộc.

Dung Mộc đưa tay, ngăn bọn họ, nhẹ giọng nói: "Không cần, ta đã trúng độc từ sớm, thời gian để loại độc này phát tác quá ngắn, các ngươi không thể cứu được ta."

Dung Mộc biết mình sắp chết, ngược lại lại vô cùng bình tĩnh.

Đau đớn càn quét thân mình, giọng nói Dung Mộc lại càng thêm bình tĩnh.

Chết như vậy cũng tốt, hắn đã được giải thoát, không bị người khác thao túng nữa.

Diệp Sở dừng chân, ánh mắt ngưng đọng.

Dung Mộc vốn có y thuật cao siêu, nếu hắn đã nói như vậy, chắc là đã không thể cứu chữa.

Lục Hoài và Diệp Sở không có mở miệng.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, không khí nặng nề mà đè nén, cực kỳ áp lực.

Từ khóe miệng Dung Mộc chảy ra máu tươi, cực kỳ suy yếu: "Hy vọng các ngươi có thể thành công."

Hắn biết đôi nam nữ trước mặt này sẽ phải đối phó với Mạc Thanh Hàn, nhìn họ có mưu kế lẫn trí tuệ, Mạc Thanh Hàn định sẽ không có kết cục tốt.

Dung Mộc cảm giác được tầm mắt chậm rãi trở nên mơ hồ.

Bây giờ rõ ràng là ban ngày, Dung Mộc lại cảm giác như khắp nơi đang chìm vào bóng tối, không có một tia ánh sáng.

Không khí lạnh lẽo như băng, cơn lạnh bao lấy toàn bộ cơ thể hắn, lạnh đến thấu xương.

Dung Mộc cảm thấy thân thể mình ngày càng nặng nề, nhịp thở cũng ngày càng chậm chạp, hắn nhắm mắt lại.

Rất nhanh sau đó, Dung Mộc đã ngừng thở.

Lục Hoài nhìn Diệp Sở, lạnh lùng nói: "Mạc Thanh Hàn đã sớm chuẩn bị tốt."

Diệp Sở nhíu mày: "Mặc dù Dung Mộc rơi vào tay người khác, hắn cũng không để cho Dung Mộc bị người khác sử dụng."

Chuyện này đã nằm trong dự kiến của bọn họ.

Chỉ cần Dung Mộc rời khỏi phạm vi khống chế Mạc Thanh Hàn, Mạc Thanh Hàn sẽ lấy đi mạng sống của Dung Mộc.

Chuyện đi đến nước này, Dung Mộc chết ở trong tòa nhà cho thuê, nhóm người Lục Hoài cũng không thể tiếp tục ở lại.

Lục Hoài để thủ hạ rửa sạch hiện trường, bọn họ phải rời khỏi nơi này.

Dung Mộc đã chết, kế hoạch đề ra lúc trước cũng đã trở nên vô dụng, Lục Hoài chỉ có thể đổi sang một biện pháp khác.

Dù việc đã thành ra như vậy, Lục Hoài vẫn có thể đánh cho Mạc Thanh Hàn một cú trời giáng.

Dung Mộc gặp nạn ở Bắc Bình, Mạc Thanh Hàn cũng không thể nào lại mượn lấy thân phận của Dung Mộc, ẩn náu ở Thượng Hải.

Từ nay về sau, Mạc Thanh Hàn hoàn toàn mất lớp ngụy trang này.

* * *

Rời khỏi tòa nhà, nhóm người Lục Hoài lập tức chuyển vào trong một khách sạn nào đó ở Bắc Bình.

Lục Hoài dịch dung ra ngoài, đi vào một quán cà phê đông đúc.

Bây giờ đã là giữa trưa, trong tiệm bận rộn, sẽ không quá chú ý đến hành động của khách hàng.

Lục Hoài mượn điện thoại của quán cà phê, gọi một cuộc đến phân cực Cảnh sát ở Bắc Bình.

Trong Sở Cảnh Sát, điện thoại vang lên, một vị cảnh sát nhận lấy.

Lục Hoài cố tình giả giọng, cơ bản là không thể nghe rõ chủ nhân giọng nói rốt cuộc là ai.

Càng không nói đến chuyện, bây giờ hắn đang ở Bắc Bình, người quen biết hắn cũng không nhiều.

"Có chuyện xảy ra ở nhà số tám lăm trên đường Vĩnh Định."

Sau khi Lục Hoài nói xong, lập tức treo điện thoại.

Cảnh sát vừa nghe, trong lòng khẩn trương, nhanh chóng hỏi: "Ngươi là ai hả?"

Hắn còn chưa kịp dò hỏi nhiều hơn, đã nhận thấy đầu dây bên kia đã trở nên im lặng.

Gương mặt của vị cảnh sát tối xuống, cũng gác điện thoại.

Hắn ra khỏi văn phòng: "Có người gọi đến một cuộc gọi nặc danh, nói đã có chuyện xảy ra ở đường Vĩnh Định."

Cảnh sát triệu tập một nhóm người, lập tức chuẩn bị xuất phát.

Hắn muốn đi vào căn nhà trong lời của người kia xem xét một phen.

Không bao lâu sau, người mà Sở Cảnh Sát Bắc Bình phái ra đã đến tòa nhà kia ở đường Vĩnh Định.

Trong nhà vô cùng an tĩnh, không có một tiếng động nào, vô cùng kỳ dị.

Gương mặt của những cảnh sát kia rất nghiêm túc, không có sự do dự, lập tức đẩy cửa đi vào trong.

"Mọi người tản ra xung quanh, cẩn thận kiểm tra, không được bỏ qua bất kỳ căn phòng nào."

Qua vài phút, đã có một cảnh sát đến báo cáo, nói là đã phát hiện một thi thể của nạn nhân đã tử vong.

Người chết là nam, trong phòng cũng không có dấu vết giãy dụa.

Những cảnh sát được phân điều tra phòng khác cũng quay về báo cáo.

Ngoại trừ căn phòng đó, ở nơi khác không phát hiện bất cứ dị thường nào.

Cảnh sát đến đó trước, nhanh chóng đưa cho pháp y.

Sau khi phát hiện thi thể, pháp y lập tức xem xét.

Kết quả khám nghiệm tử thi nhanh chóng được lập ra.

Cảnh sát chau mày: "Kết quả ra sao?"

Ngữ khí pháp y đầy khẳng định: "Nam nhân này tử vong vào khoảng tám giờ sáng nay, hơn nữa là do trúng độc."

Cảnh sát híp mắt lại: "Trúng độc?"

Trong lúc khám nghiệm tử thi, cảnh sát cũng phân công người khác, đi điều tra tin tức về tòa nhà này.

Sau khi có kết quả khám nghiệm không lâu, cấp dưới cũng quay về báo cáo.

Cấp dưới: "Đã tìm ra được chủ của tòa nhà này, mấy hôm trước, hắn vừa cho người khác thuê nhà."

Cảnh sát lập tức hỏi: "Hắn có nắm rõ thông tin của khách thuê không?"

Thủ hạ bất đắc dĩ lắc đầu: "Chủ nhà không nhớ rõ dáng vẻ của những người đến thuê, chỉ biết hành tung của họ rất bí ẩn, không muốn bị người khác quấy rầy."

Thủ hạ lại nói tiếp: "Chỉ là, đã tra ra được cuộc điện thoại nặc danh kia, là được gọi đến từ một quán cà phê gần đây."

Cảnh sát nhanh chóng đưa ra quyết định, hắn để lại một nhóm người, quan sát hiện trường.

Còn hắn thì mang theo vài người đi đến quán cà phê kia.

Quán cà phê đó vẫn đang mở cửa, kinh doanh rất tốt, trong tiệm cũng đầy người.

Lúc này, cảnh sát đẩy cửa vào, phục vụ tháy nam nhân mặc cảnh phục bước đến, nhanh chóng chạy lại.

Quán cà phê này vốn cũng có chút ồn ào, lúc lúc này cũng trở nên yên tĩnh.

Cảnh sát dò hỏi người phục vụ: "Ngươi có nhớ rõ từng có một nam nhân, mượn điện thoại trong quán."

"Khoảng chừng mười hai giờ trưa nay thì phải."

Phục vụ suy nghĩ rất lâu mới nói: "Khoảng thời gian đó ở quán rất đông khách, khách đến khách đi, bọn ta cũng không thể nhớ rõ được."

Cảnh sát đành phải tay không mà về, mọi manh mối đều bị chặt đứt.

Sở Cảnh Sát Bắc Bình đã qua một cuộc điều tra, đã tra ra thân phận của người đã chết.

Người này tên là Dung Mộc, hắn là người Thượng Hải, đã từng sống nhiều năm ở Thiên Tân, phân phận là một đại phu.

Khoảng thời gian trước, hắn rời khỏi Thiên Tân, đi đến Thượng Hải mở một y quán.

Nhưng không rõ vì nguyên do gì, Dung Mộc vậy mà đột nhiên chết bất đắc kỳ tử trong một tòa nhà ở Bắc Bình.

Còn có, người đã gọi cuộc điện nặc danh kia là ai? Có phải là hung thủ hay không?

Sở Cảnh Sát Bắc Bình vẫn đang tiếp tục điều tra vụ án này.

Hôm sau, một tòa soạn ở Bắc Bình đã viết tin tức này lên mặt báo.

Hôm trước ở Bắc Bình xảy ra một vụ nổ lớn, không rõ nguyên nhân.

Hôm qua trong một tòa nhà nào đó, phát hiện có người trúng độc bỏ mình, không biết hung thủ là ai.

Trong mấy ngày liên tiếp, Bắc Bình đang thảo luận rất nhiều về hai việc này, lòng người hoảng sợ.

Một nơi khác, Lục Hoài đã đạt được mục đích của mình.

Ngay lập tức, Lục Hoài sai người thả tin tức ra khắp Thượng Hải, nói Dung Mộc đại phu đã tử vong ngoài ý muốn ở Bắc Bình.

Tin tức được lan truyền rất nhanh, không bao lâu, người ở Bến Thượng Hải đều biết chuyện Dung đại phu qua đời.

Đức Nhân đường đóng cửa, người từng được Dung đại phu cứu chữa đều cảm thấy tiếc nuối sâu sắc, Dung Mộc tuổi còn trẻ, vậy mà gặp phải kiếp nạn như vậy.

Lục Hoài hoàn toàn chặt đứt một con đường của Mạc Thanh Hàn.

Đây là lời cảnh cái đầu tiên. Bất luận Mạc Thanh Hàn cải trang dịch dung thành bộ dáng gì, bọn họ đều có thể bắt được hắn.

Tiếp đó, Lục Hoài muốn ép Mạc Thanh Hàn dùng thân phận thật sự của hắn để xuất hiện.

Tác giả có lời muốn nói:

Báo trước: Chương sau sẽ có Lục Hoài □□, và lần đầu tiên Diệp Sở có bước phản công nhỏ.

Giữa hai người họ về sau sẽ có rất nhiều □□ cùng phản công.. Sau đó là chinh phục lẫn nhau~