Chương 200​

3678 Chữ Cài Đặt
Chương 200



Hạ Công Quán.

Hạ Tuân ngồi một mình trong phòng.

Trong phòng không bật đèn, tối mờ, vô cùng yên tĩnh.

Tiếng khóc suốt mấy ngày văn vẳng bên tai, bây giờ cũng dần rời xa.

Hạ Tuân đứng trước cửa sổ, khuôn mặt giấu trong bóng tối, không rõ hắn đang nghĩ gì.

Lúc này, ánh mắt Hạ Tuân hơi hoảng loạn, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Hắn để cho ý thức cửa mình rơi vào khoảng không, dần dần chìm vào trong yên tĩnh.

Khi đôi mắt mở lại lần nữa, Hạ Tuân đã biến thành Giang Tuân.

Ánh mắt Giang Tuân trầm tĩnh, hắn xoay người đi về phía điện thoại, cầm lấy.

Giang Tuân phải gọi cho Lục Hoài.

Điện thoại được nhận, giọng nói Lục Hoài.

Giang Tuân mở miệng: "Ta là Giang Tuân."

Lục Hoài ừ một tiếng.

Giang Tuân tiếp tục nói: "Có thể cho ta gặp Kỷ Ngạn Nho một lần không?"

Lục Hoài đã sớm đán được việc này, hắn biết sau khi mọi chuyện hạ màn, Giang Tuân nhất định sẽ xuất hiện.

Lúc trước khi Lục Hoài và Ngụy Tranh đi gặp Kỷ Ngạn Nho, sau chuyện đó Ngụy Tranh nhất định sẽ nói rõ mọi chuyện cho Giang Tuân.

Chuyên khi nhỏ Hạ Tuân bị bắt cóc có liên quan đến Kỷ Ngạn Nho, sau khi Giang Tuân biết nhất định sẽ muốn tự mình dò hỏi Kỷ Ngạn Nho.

Lục Hoài đồng ý: "Ta sẽ thay ngươi sắp xếp chuyện này."

Giang Tuân: "Đa tạ Tam thiếu."

Sau khi hai người nói xong, nhanh chóng cúp máy.

Khi Giang Tuân biết được chủ mưu chuyện bắt cóc có liên quan đến Kỷ Ngạn Nho từ Ngụy Tranh.

Sau đó hắn đã đến Ám Các, trở thành một sát thủ.

Mà Hạ Tuân tuy biết mình bị bắt cóc, nhưng chuyện sau đó hắn lại không biết chút gì.

Tất cả đều có liên quan đến Ám Các và những việc đen tối kia, Hạ Tuân hoàn toàn không biết.

Cho nên chuyện đến ngục giam lần này, Giang Tuân cần phải đi đến.

Sau khi Lục Hoài nhận được cuộc điện thoại của Giang Tuân đã nhanh chóng liên hệ với Thiệu đôn đốc.

Thiệu đôn đốc cũng biết có chuyện của Kỷ Ngạn Nho cũng liên quan đến Hạ gia, Hạ Tuân nhất định muốn hỏi cho ra lẽ.

Đến lúc Thiệu đôn đốc sắp xếp xong thời gian, đã lập tức nói với Lục Hoài.

Hai chiếc ô tô cùng dừng lại trước nhà giam, Giang Tuân và Lục Hoài xuống xe.

Bóng đêm tràn ngập, bốn phía không khí yên lặng, chỉ có gió đêm ngẫu nhiên thổi qua, đến xương vạn phần.

Giang Tuân thần sắc ngưng trọng, hắn triều Lục Hoài gật gật đầu.

Hai người cùng hướng trong ngục giam đi đến.

Con đường dài ngoài cứ như không có điểm cuối, Giang Tuân vốn là người trấn định nay lại mất bình tĩnh, bước chân cũng có chút hỗn loạn.

Lục Hoài làm như không biết, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.

Bọn họ đi đến phòng giam của Kỷ Ngạn Nho, Giang Tuân dừng lại một lúc, mới đẩy cửa vào.

Lúc này, Kỷ Ngạn Nho đang ngồi trên ghế, tay chân đều mang xích sắt, hắn ta cúi đầu, không nhìn rõ mặt.

Nghe thấy có người bước vào, Kỷ Ngạn Nho không ngẩng đầu.

Một lát sau, hắn ta mới đưa mắt nhìn.

Ngay từ đầu, hắn đặt tầm mắt lên người Lục Hoài.

Kỷ Ngạn Nho cười lạnh một tiếng, giọng nói có chút châm chọc: "Chuyện Tam thiếu muốn biết, ta đã nói hết, các ngươi tới nơi này làm gì?"

Lục Hoài không đổi sắc mặt, không đặt lời nói của Kỷ Ngạn Nho ở trong lòng.

Lục Hoài: "Ta chỉ đồng ý với ngươi, khiến ngươi tạm thời không chết, cũng chưa từng nói sẽ bảo đảm tính mạng cho ngươi."

Kỷ Ngạn Nho biết rõ mọi chuyện đã kết thúc, hắn không thể xoay chuyển càn khôn, cũng không nói nhiều nữa.

Hắn ta ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua Giang Tuân.

Kỷ Ngạn Nho ngây người, động tác cứng đờ.

Lục Hoài và Giang Tuân không ngụy trang, tất nhiên sẽ bị người khác nhận ra.

Sắc mặt Kỷ Ngạn Nho trầm xuống, đáy mắt bùng lên lửa giận, cảm xúc trở nên kích động.

"Là ngươi! Ngươi là Hạ Tuân."

Kỷ Ngạn Nho đứng phắt dậy khỏi ghế, muốn đi về phía Hạ Tuân.

Nhưng xích sắt hạn chế hành vi của hắn ta, hắn bị kéo ngã lại và ghế.

Xích sắt bị lôi trên đất, phát ra những tiếng nặng nề, vang lên trong nhà tù.

Lúc này, bộ dạng của Kỷ Ngạn Nho rất chật vật, khuôn mặt dữ tợn.

Nhưng cảnh này lọt vào mắt Giang Tuân, hắn lại không hề dao động.

Giang Tuân vốn im lặng lại lên tiếng: "Ta đúng là Hạ Tuân."

Làm tù nhân lâu như vậy, Kỷ Ngạn Nho đã sớm mất đi dáng vẻ nho nhã bình tĩnh của một giáo sư.

Kỷ Ngạn Nho mở miệng trào phúng: "Năm đó ta cố tình tìm người bắt cóc lại không ngờ rằng ngươi may mắn như vậy, vậy mà có thể bình an quay về sau nhiều năm."

Giang Tuân vừa lúc muốn hỏi chuyện này, ánh mắt hắn vô cùng bình tĩnh, im lặng nhìn người nọ.

Ngữ khí Giang Tuân bình tĩnh: "Ta đúng là đã trải qua một vài chuyện, chỉ là không giống ngươi mong muốn, ta vẫn có thể sống như cũ."

Đúng thật là Kỷ Ngạn Nho bị kí©h thí©ɧ, vẻ mặt hắn ta đầy sương giá: "Chỉ tiếc năm đó ta chưa đủ ác độc, nếu không ngươi căn bản là không đứng được ở chỗ này."

Tựa như hắn ta nghĩ đến gì đó, chợt cười.

Tiếng cười lạnh lẽo rơi xuống, cành khiến cho ánh mắt của Kỷ Ngạn Nho thêm phần hung ác.

"Giao thừa năm nay của Hạ gia cũng không dễ dàng nhỉ, Hạ Triệu chết đi đột ngột như vậy, vậy thì các ngươi cũng không có tâm trạng ăn Tết rồi."

Kỷ Ngạn Nho dựa vào lưng ghế: "Tuy rằng ta thất thủ dưới tay ngươi, nhưng Hạ Triệu chết đi thành sự thật không thể chối bỏ."

Nghe vậy, tay bên người Giang Tuân nắm lại càng chặt.

Chẳng qua, hắn nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, vẻ mặt không biểu hiện ra chút gì.

Giang Tuân hỏi: "Ngươi còn nhớ rõ cô gái nhỏ năm đó không? Nàng thấy này tất cả."

"Ngươi đã làm gì nàng?"

Giang Tuân không rõ chuyện này, chỉ là đang thử Kỷ Ngạn Nho.

Kỷ Ngạn Nho híp mắt, như đang nhớ lại chuyện lúc xưa.

Chuyện đã qua đi nhiều năm, ký ức cũng dần trôi xa, hắn ta cũng không còn nhớ rõ mấy.

Nhưng chuyện của Hạ Tuân năm đó là chính hắn ta ra tay, mấy năm nay, Kỷ Ngạn Nho vẫn cho rằng Hạ Tuân mất tích, thậm chí đã chết, trong lòng hắn ta mừng thầm.

Hắn ta vẫn luôn nhớ rõ chuyện có liên quan đến Hạ Tuân, tuy ký ức của Kỷ Ngạn Nho có chút mơ hồ, nhưng hắn ta vẫn có thể nhớ ra.

Kỷ Ngạn Nho nhìn Giang Tuân: "Cô gái nhỏ đó sao?"

Hắn ta cười lạnh một chút: "Người đó bởi vì ngươi mới gặp nạn, nếu nàng không nhìn thấy cảnh tượng khi ấy, ta cũng sẽ không tiện tay trói luôn cả nàng."

"Bởi vì ngươi, cả đời của nàng đã bị hủy hoại."

Nhà tù lặng im, giọng nói của Kỷ Ngạn Nho rõ ràng đến lạ, không ngừng truyền vào tai Giang Tuân.

Ánh mắt Giang Tuân ngây dại, thân thể có chút cứng đờ ra.

Trái tim của hắn như bị nhấc lên một góc, gió đêm thổi đến, cả người phát lạnh.

Hắn khẳng định, cô bé kia chính là Anh Túc.

Giang Tuân đã điều tra qua chuyện Hạ Tuân mất tích năm đó, trong quá trình đó, hắn biết được Diệp gia đại tiểu thư Diệp Tự cũng mất tích vào mười ba năm về trước, sau đó, đã xác nhận nàng qua đời.

Đoạn thời gian đó trùng khớp với việc Hạ Tuân bị bắt cóc.

Lần đầu tiên khi Giang Tuân nhìn thấy Anh Túc, hắn có thể cảm nhận được, thân thể này đối với Anh túc có cảm giác áy náy.

Lúc Hạ Tuân xảy ra chuyện, nhân cách Giang Tuân vẫn chưa xuất hiện. Hiện tại hắn sắp xếp lại đoạn ký ức kia, cũng đã chứng minh được suy đoán của mình

Lúc ấy, nhất định Hạ Tuân đã gặp Anh Túc, nhưng lại không biết cái kết của Anh Túc.

Xem ra, đây là nguyên nhân.

Giang Tuân gian nan nói: "Cô bé kia đến cùng đã đi đâu?"

Giang Tuân thay Hạ Tuân hỏi việc này ra miệng.

Giọng nói Kỷ Ngạn Nho nặng nề: "Chuyện này ta cũng không rõ, huống chi, nàng chết hay còn sống là do số phận."

Lúc này, không khí trong phòng giam lạnh căm.

Giang Tuân đã hiểu, mọi chuyện mà Anh Túc đã trải qua là do bản thân mình gây ra.

Nếu không vì hắn, Anh Túc cũng không phải không có cách nào đi nhận người nhà, người mình yêu chết thảm, mọi lúc đều ở trong nguy hiểm.

Hắn nợ Anh Túc quá nhiều.

Bọn họ không thể biết thêm tin tức gì từ Kỷ Ngạn Nho, vì thế bọn họ liền rời khỏi nhà tù.

Lục Hoài nhận ra vẻ mặt của Giang Tuân không đúng, hắn không nói gì, nhưng ghi nhớ lại những lời mà Giang Tuân nói ra.

Xem ra chuyện này có ẩn tình, hắn cần phải điều tra cẩn thận một phen.

* * *

Tối hôm đó, Lục Hoài đưa Diệp Sở đến Đốc Quân phủ.

Đúng là giống như trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần ở cùng Diệp Sở, là có thể mơ thấy kiếp trước của bọn họ.

Kiếp trước, Diệp Sở là thê tử của hắn, cho nên rất nhiều nơi ở Đốc Quân phủ, đều chứa đựng hồi ức của họ.

Nàng nói không sai, hắn chính là người mà nàng tin tưởng nhất.

Chẳng qua, Lục Hoài đã sớm lơ đi một câu mà Diệp Sở nói lúc trước. Quan hệ giữa hai người họ rất phức tạp, không thể nói rõ trong khoảng thời gian ngắn.

Lực chú ý của hắn đã đặt ở một nơi khác.

Đêm tân hôn, hai người họ vậy mà chỉ nhìn mưa tuyết.

Lục Hoài không có mơ thấy chuyện khác, hắn có chút không vui, đêm tân hôn của hắn có chút không giống với những gì hắn tưởng tượng.

Xử lý xong việc của Hạ Tuân, Lục Hoài gọi một cuộc điện thoại đến cho Diệp Sở.

Ngữ khí hắn trấn định, nàng không hề nghe ra bất cứ chỗ nào không đúng.

Lục Hoài không nói đến chuyện khác, chỉ muốn mời nàng đi uống cà phê.

Họ mới vừa gặp nhau ở Đốc Quân phủ hôm trước, Lục Hoài lại muốn mời nàng đi uống cà phê. Thời gian rất gấp, buổi sáng gọi điện thoại, hẹn là lúc chạng vạng.

Cứ như vậy, Diệp Sở cũng không nghi ngờ, nhanh chóng đồng ý.

Lục Hoài đến quán cà phê từ rất sớm, hắn ngồi ở đó, suy nghĩ.

Kiếp trước họ là phu thê, nhưng thái độ của Diệp Sở lại có chút kỳ quái.

Dường như nàng không thích hắn chạm vào nàng?

Khóe môi Lục Hoài cong lên, không sao hết.

Hắn đã chuẩn bị mọi thứ chu toàn.

Một nơi khác, xe của Diệp Công Quán đậu trước cửa.

Diệp Sở xuống xe, nàng không chút để ý, đi vào quán cà phê.

Nàng đến theo giờ hẹn, đi đến căn phòng kia, đẩy cửa vào.

Lục Hoài nghe thấy tiếng động, đưa mắt nhìn sang.

Trong mắt hắn cất chứa ý cười: "Tới?"

Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau sau khi Lục Hoài xác nhận thân phận của Diệp Sợ.

Diệp Sở gật đầu, đóng cửa vào

Lục Hoài nhìn cánh cửa đã đóng lại phía sau nàng, khóe miệng mang theo nét cười.

Hắn đã đưa lệnh xuống, không có chỉ thị của hắn, không ai được đến phòng này.

Diệp Sở đi về phía đối diện của Lục Hoài, ngồi xuống.

Giọng nói Lục Hoài nhẹ nhàng: "Ta đã thay ngươi gọi đồ uống rồi."

Tầm mắt Diệp Sở đạ lên bàn, nàng định đưa tay ra, nhưng lại ngẩn người.

Ở đây rõ ràng là một quán cà phê, nhưng trên bàn lại có mấy bình thủy tinh trong suốt.

Xuyên qua lớp thủy tinh, có thể thấy rượu bên trong hơi sóng sánh.

Đôi mắt Diệp Sở nhíu lại, là rượu.

Nàng đã nhận ra chỗ không đúng, lập tức muốn thu tay, lại bị Lục Hoài ngăn lại.

Tay của Lục Hoài duỗi đến, nhanh chóng đè lại tay của Diệp Sở.

Trong khoảnh khắc, hắn khẽ nâng tay nàng, đưa móng vuốt vào trong tay.

Lục Hoài hỏi một câu: "Diệp Sở, làm sao vậy?"

Diệp Sở nhướm mày: "Không phải uống cà phê sao?"

Lục Hoài cười một tiếng, không trả lời.

Hắn vừa vuốt ve tay nàng, vừa đứng dậy đi về phía nàng.

Lục Hoài đến bên cạnh Diệp Sở, dùng tay khoanh lại, thân thể nàng tức khắc dán lại vào người hắn, nhanh chóng bị hắn ôm vào lòng.

Diệp Sở không nhịn được khẽ di chuyển, Lục Hoài mượn cơ hội ngồi xuống.

Sô pha của quán cà phê không lớn, lại vừa vặn cho hai người ngồi.

Không để cho Diệp Sở có bất kỳ cơ hội chạy trốn nào, Lục Hoài vừa ngồi xuống, đã làm ra một hành động.

Hoàng hôn buông xuống, màn đêm ngoài cửa sổ chậm rãi kéo đến.

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng yếu ớt từ nơi không xa soi đến.

Lúc này, đôi môi Lục Hoài áp đến, dừng lại trên khuôn mặt của Diệp Sở, trên da thịt non mềm của nàng

Đó là một nụ hôn vô cùng nhạt, mang theo hơi thở của Lục Hoài.

Thân thể Diệp Sở cứng lại, nét ửng hồng đỏ rực lập tức bốc lên má.

Lục Hoài nhanh chóng rời môi đi.

Hắn chỉ vừa chạm vào nàng một chút, phản ứng của nàng so với trong tưởng tượng của hắn rất khác biệt.

Chẳng lẽ là, tính tình của thê tử hắn vô cùng dễ xấu hổ sao?

Lục Hoài buông lỏng tay, trạng thái của Diệp Sở cũng nhanh chóng thả lỏng.

Hắn chú ý tới phản ứng cơ thể của nàng, khẽ nhướng mày, có chút không vui.

Cánh tay Lục Hoài duỗi ra, tiếp tục ôm lấy bả vai Diệp Sở.

Hắn dùng một tay mở nắp bình rượu, cầm lấy bình, rót ra ly.

Rượu Lục Hoài đổ vào ly là Whiskey.

Hắn đưa ly rượu lên trước mặt Diệp Sở: "Uống rượu."

Diệp Sở nắm chặt tay, lại không có cầm lấy.

Lục Hoài cười cười, cắn vành tai nàng, cảm nhận sự nhẵn mịn.

Tuy Diệp Sở muốn phản kháng, nhưng không thể ngăn cản cơ thể cảm thấy tê dại. Nàng cắn chặt răng, cố gắng để bản thân không buông lỏng phòng bị.

Giọng nói Lục Hoài rất nhẹ: "Không uống?"

Diệp Sở gật đầu ừ một tiếng, ngược lại khiến môi của hắn lướt qua mặt nàng, nhiệt độ nóng bỏng của Lục Hoài lập tức thiêu đốt da cô.

Lục Hoài dụ dỗ nàng: "Có phải muốn ta đút cho nàng hay không?"

Diệp Sở lập tức đưa tay, nắm chặt ly rượu, uống một ngụm nhỏ. Nàng nhanh chóng rời tay, rời xa khỏi cái tay mà Lục Hoài đặt trên ly rượu.

Lục Hoài cong môi, tất cả rượu còn dư lại, hắn uống hết vào cổ.

Nếu Diệp Sở không nhìn ra có chỗ kỳ lạ Lục Hoài, nàng nhất định là quá khờ rồi.

Sao Lục Hoài lại làm vậy?

Nàng nghĩ đến một lý do.

Trước kia khi Lục Hoài có mấy lần thân mật như vậy, hoặc là hắn nhớ đến chuyện kiếp trước, hoặc là hắn đã đoán ra được kiếp trước họ là phu thê.

Đương nhiên, cái sau có khả năng cao hơn.

Lục Hoài theo cảm giác say, tùy ý làm bậy, Diệp Sở nhận thấy cơ thể hắn lại bao phủ lên.

Nhịp thở của nàng hơi cứng lại.

Diệp Sở chưa có kinh nghiệm gì, nhưng cơ thể của nàng lại rất mẫn cảm.

Tuy rằng nàng là một người có tính tự chủ, nhưng dưới tình huống oái oăm như vậy..

Nàng cũng không muốn bị hắn trêu chọc đến..

Ý loạn tình mê.

Không ngoài dự đoán, Lục Hoài lại có hành động

Gương mặt Diệp Sở nóng lên, đó là một cái hôn môi nhợt nhạt, mang theo hơi say mùi rượu Whiskey chưa khô.

Lục Hoài chỉ là nhẹ nhàng hôn nàng một cái, môi lại rất nhanh rời đi.

Những cái hôn ẩm ướt, từng chút từng chút môt rơi lên môi Diệp Sở.

Cùng lúc đó, hắn cũng thử thăm đo điểm mấu chốt của nàng.

Khi Lục Hoài quan sát Diệp Sở, nhìn xem phản ứng của cơ thể nàng.

Diệp Sở biết Lục Hoài sẽ không dừng tay lại như vậy.

Nếu hắn muốn dùng cách thức kỳ quái này để thử, vậy thì, trêu đùa hắn một chút cũng không sao.

Diệp Sở quay đầu nhìn Lục Hoài, tránh đi bờ môi của hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Diệp Sở uống một ngụm rượu, tửu lượng của nàng rất kém. Kiếp trước, Lục Hoài cũng không để nàng chạm vào rượu.

Chỉ một ngụm rượu, nàng lại thật sự say, ánh mắt khó tránh khỏi có chút mơ màng.

Lục Hoài ngẩn ra một chút, Diệp Sở bây giờ với hắn mà nói, rất có tính dụ dỗ.

Tay nàng tránh khỏi vòng ôm của hắn, đôi tay vòng ra sau đầu hắn..

Quấn lấy cổ hắn.

Cơ thể Diệp Sở có chút không ổn.

Nàng ngã xuống, thẳng tắp về phía Lục Hoài.

Hai người mặt đối mặt, môi nàng cứ như là sắp dán lại.

Lục Hoài sửng sốt.

Nhưng thân thể Diệp Sở hơi nghiêng ngả, hơi lệch về một bên, môi nàng lệch ra khỏi quỹ đạo cũ.

Nàng hoàn toàn dựa vào Lục Hoài, đầu gác lên bờ vai của hắn.

Hành động của nàng đã không còn trong khống chế, thân thể mềm mại vô cùng, trượt xuống.

Lục Hoài phản ứng nhanh, duỗi tay ôm lên.

Một tay cố định nàng lại trong ngực mình.

Diệp Sở nhắm nghiền hai mắt, nhịp thở hơi phập phồng, như là đã ngủ.

Lục Hoài nghi ngờ, hắn chỉ mới cho nàng uống hai ngụm rượu mà thôi.

Vậy mà nàng lại bị mình chuốc say rồi?

Nếu Diệp Sở thật sự say, với dáng vẻ của nàng bây giờ, hắn không thể đưa nàng về Diệp Công Quán.

Lục Hoài ôm sát lấy người Diệp Sở, bế ngang người nàng.

Trong lòng Diệp Sở sửng sốt, nàng không ngờ mình giả bộ ngất đi, vậy mà lại bị Lục Hoài bế lên.

Cả người nàng rúc ở trong lòng ngực hắn, không dám động.

Lục Hoài nhìn quét mắt một cái, đi về phía một cái sô pha khác.

Vị trí bên đó lớn hơn một chút, hắn ôm nàng vào ngực, duỗi người nàng ra.

Diệp Sở nhắm mắt, vẻ mặt an tĩnh, vô cùng bình yên.

Lục gia đưa tay sờ mặt, xúc cảm ấm áp, như muốn làm cái gì đó..

Diệp Sở chợt nhíu mày.

Nàng kêu 'ưm' một tiếng rất nhỏ.

Lục Hoài ngừng tay, sát lại mà nhìn.

Diệp Sở nhận ra hơi thở của hắn lại gần.

Nàng hơi nín thở, lại quay lại bình thường nhanh chóng.

Không biết Lục Hoài có nhận ra nàng giả bộ ngủ hay không?

Diệp Sở cũng không có thời gian suy nghĩ, vì giây tiếp theo, ngón tay Lục Hoài đã đặt trên vai nàng.

Hắn cẩn thận hơi lay lay.

Một lần lại một lần

Đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn dán vào vành tai nàng, chạm vào làn da tinh tế mềm mại, lạnh nhanh chóng rời đi.

Ngón tay hắn vuốt ve lỗ tai nàng, như là một món đồ thú vì gì đó.

Diệp Sở vốn giả bộ ngủ, nàng không đổi sắc mặt, nỗ lực diễn thật tốt dáng vẻ đang bất tỉnh.

Lục Hoài thở dài một hơi: "Nàng a."

Trái tim Diệp Sở treo cao, bỗng có dự cảm chẳng lành.

Lục Hoài môi xúc thượng nàng vành tai, tinh tế nhỏ xinh, đẹp cực kỳ.

"Nhưng mà như vậy cũng tốt.."

Giọng nói Lục Hoài mang theo cả hơi thở nóng cháy của hắn.

"Nàng ngủ rồi, cũng sẽ không biết ta đang làm cái gì."

Hắn nỉ non bên tai nàng, không biết là đang nói những lời này cho ai nghe.

"Đúng không?"

Trong lòng Diệp Sở thầm kêu không tốt.

Vừa rồi nàng chỉ mới trêu chọc Lục Hoài một chút, lại bị hắn trêu ngược lại.

Nàng đoán không được, thử cứng rắn lần này lại bị nàng nấu thành..

Một cuộc chiến lâu dài.

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Hoài nhìn lướt từ trên xuống dưới: Nên bắt đầu từ đâu đây?

Diệp Sở: .

Lục Hoài: Lại giả vờ ngủ, sẽ hôn nàng.