Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trên tay các nàng mang theo rương hành lý, tuy Diệp Gia Nhu trang điểm nhẹ, nhưng mồ hôi đã sớm làm lem trang điểm, tóc còn từng sợi dán ở bên mặt, nhìn qua thật đáng thương.

Nghiêm Mạn Mạn ghét nhất là khi nói chuyện bị người đánh gãy, cố tình Diệp Gia Nhu còn không có nhãn lực. Diệp Gia Nhu nhìn thấy Nghiêm Mạn Mạn đứng ở trung gian, còn tưởng rằng là đang chờ nàng.

Người trong đại sảnh đều đem ánh mắt đặt trên người Diệp Gia Nhu, Diệp Gia Nhu ngượng ngùng, hơi rũ xuống dưới, xem ra người lo lắng nàng vẫn là không ít.

Nếu mọi người biết nàng đến muộn là do Diệp Sở chơi xấu, thì tất cả mọi người sẽ đứng phía nàng, nàng cũng có thể vạch trần gương mặt thật của Diệp Sở trước mặt mọi người.

Diệp Gia Nhu tiểu tâm vén tóc ra sau lỗ tai, muốn lộ ra chiếc cổ trắng tinh của mình. Mặt khác một bàn tay túm lấy góc áo, tựa hồ biểu hiện nàng đang bất an.

“Mọi người đang đợi ta sao? Bởi vì tỷ tỷ không muốn đưa ta đoạn đường... Cho nên ta chỉ có thể đi nhờ xe người khác, trên đường xe ra điểm trục trặc, khiến mọi người lo lắng.”

Thời điểm Diệp Gia Nhu nhắc đến Diệp Sở, còn ủy khuất nhìn về phía Diệp Sở, lời trong lời ngoài đều chỉ trích Diệp Sở.

Bởi vì xe trục trặc, Bạch Mẫn, bằng hữu của Diệp Gia Nhu cũng đến muộn, nàng vốn muốn về phòng chuẩn bị lại một chút, nhưng Diệp Gia Nhu lại đề nghị muốn đến yến hội trước, nói là sợ moị người lo lắng các nàng.

Ban đầu Bạch Mẫn muốn từ chối, nhưng lại bị Diệp Gia Nhu kéo lại đây. Nếu hiện tại nàng còn không rõ tâm tư Diệp Gia Nhu, thì đúng là nàng đã sống uổng mười mấy năm này.

Trên đường tới trang viên, Diệp Gia Nhu bị không ít tra tấn. Rõ ràng xe sắp đến nơi, lại bị tắt lửa.

Các nàng đành phải kéo hành lý đi một đoạn đường núi thật dài, thời điểm các nàng đẩy cửa ra, bữa tối cư nhiên còn chưa bắt đầu.

Diệp Gia Nhu đương nhiên cho rằng tất cả mọi người đều đang đợi các nàng.

Sau khi Diệp Gia Nhu nói xong, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Sở nóng bỏng hơn một ít, luôn có cảm giác sẽ nhìn đến một hồi trò hay.

Diệp Sở mắt lạnh nhìn Diệp Gia Nhu tự biên tự diễn, không chờ Diệp Gia Nhu đắc ý lâu lắm, nàng ra vẻ kinh ngạc.

“Chẳng lẽ Gia Nhu cho rằng ta cố ý không đưa ngươi, ta cũng không thể gánh tội danh này, ngươi rõ ràng biết ta bị dị ứng hoa đào nghiêm trọng, còn xịt nhiều nước hoa đào như vậy …”

Diệp Sở còn chưa nói xong, tất cả mọi người đều bắt đầu đánh giá Diệp Gia Nhu một lần nữa, nhưng ánh mắt đều đã thay đổi.

Nhân duyên của Diệp Sở từ trước đến nay không tệ, bọn họ tự nhiên là tin tưởng Diệp Sở.

Diệp Gia Nhu này thật tâm cơ, trong tối ngoài sáng hãm hại thân tỷ, thật khiến người tấm tắc nói lạ.

Diệp Sở vừa dứt lời, Diệp Gia Nhu liền có chút nóng nảy, nàng hận không thể nói với mọi người tất cả việc xấu Diệp Sở làm với nàng, nàng không nghĩ để toàn bộ người đều bị Diệp Sở lừa.

Diệp Gia Nhu nóng nảy: “Tỷ tỷ, ta không…”

Bởi vì nôn nóng, ngón tay Diệp Gia Nhu liều mạng xoắn góc áo, nhìn qua giống như chịu không ít ủy khuất.

Diệp Sở cách ứng đến hoảng, nhưng vẫn giả bộ hiểu rõ: “Gia Nhu đừng để ý, ta biết Gia Nhu không phải cố ý, bởi vì ta bị dị ứng hoa đào, hại ngươi đến muộn, thật xin lỗi.”

Diệp Sở sắm vai một tỷ tỷ tốt, hoàn mỹ, rõ ràng là Diệp Gia Nhu không đúng, nàng vẫn còn xin lỗi Diệp Gia Nhu.

Đang ngồi có không ít người ghen ghét Diệp Sở, lúc này cũng không thể không khen Diệp Sở một câu.

Diệp Sở chẳng những đẹp, trang điểm cao nhã lại không đoạt nổi bật của chủ, liền ngôn hành cử chỉ cũng rộng lượng, hào phóng.

Lúc này, mọi người lại thấy Diệp Gia Nhu chật vật kia, tấm tắc, quả đúng là không hào phóng.

Diệp Sở tiếp tục cười: “Xem ra Gia Nhu dọc đường đi cũng không dễ dàng, mau về phòng rửa mặt chải đầu một chút, tiệc tối muốn bắt đầu, khiến mọi người đói bụng là không đúng.”

Sau đó, Diệp Sở hướng Diệp Gia Nhu phất phất tay. Sắc mặt Diệp Gia Nhu trầm xuống, nàng cảm giác biến thành một con sủng vật, bị Diệp Sở gọi là tới, đuổi là đi.

Nghiêm Mạn Mạn mặt đen như đáy nồi, nàng hận không thể bóp chết Diệp Gia Nhu đang đứng trước mặt nàng. Nàng còn chưa khen xong trang viên của nàng, hiện tại bị gián đoạn, còn tiếp tục như thế nào?

Hiện tại lực chú ý của mọi người đều bị Diệp gia hai tỷ muội hấp dẫn, rõ ràng là yến hội của nàng, nổi bật phải là nàng!

Nghiêm Mạn Mạn đi đến trước mặt Diệp Gia Nhu, dùng lỗ mũi kiêu căng, ngạo mạn nhìn nàng.

“Diệp Gia Nhu, ta biết ngươi trước giờ không lên được mặt bàn, nhưng hôm nay là yến hội sinh nhật của ta, ngươi nên đi chỉnh trang lại chính mình một chút..”

Người đang ngồi không ít, Nghiêm Mạn Mạn lại không phải người vụng về như lợn, âm thanh nàng nói chuyện chỉ có Diệp Gia Nhu cùng bằng hữu nghe thấy.

Bạch Mẫn cùng Diệp Gia Nhu tới sớm đã không muốn đứng ở đây, nàng liếc mắt một cái liền nhận ra không khí xấu hổ, nàng oán hận Diệp Gia Nhu.

Rõ ràng Diệp Gia Nhu muốn nhân cơ hội ghê tởm Diệp Sở, còn cố ý kéo nàng. Nếu thời điểm trở về, nàng còn đi cùng với Diệp Gia Nhu, đó đúng là nước vào não.

Bạch Mẫn không thèm để ý Diệp Gia Nhu, nói một tiếng với Nghiêm Mạn Mạn, liền về phòng của nàng.

Diệp Gia Nhu không ngờ Bạch Mẫn lại không đợi nàng, liền tự mình rời đi. Nàng nhẹ nhàng dậm chân tại chỗ, thanh âm ôn nhu tạm biệt với mọi người.

“không biết Bạch Mẫn có chuyện gì, ta có chút lo lắng, muốn đi trước xem nàng, quấy rầy bữa tối của mọi người thật là ngượng ngùng, ta ở đây nói lời xin lỗi.”

Diệp Gia Nhu đỏ mặt nói xin lỗi, liền đuổi theo Bạch Mẫn ra ngoài. May mắn Bạch Mẫn đi sớm, bằng không nghe được Diệp Gia Nhu nói, nói không chừng liền trở mặt.

Chờ trò khôi hài này đi qua, tiệc tối rốt cuộc bắt đầu. Làm lơ khuôn mặt âm trầm của Nghiêm Mạn Mạn, bữa tối tiến hành vẫn rất là thuận lợi.

Phó Điềm Điềm ngồi bên phải Diệp Sở chạm vào cánh tay Diệp Sở: “Đây là trò hay ngươi bảo ta xem sao? Không tệ không tệ, nhìn Diệp Gia Nhu xấu mặt, ta liền thoải mái.”

Diệp Sở cười cười, không đáp lời, trò hay còn ở phía sau đâu, đây miễn cưỡng tính là món khai vị.

Yến hội sinh nhật ngày mai mới là quan trọng nhất.

Diệp Sở ngồi tại chỗ, không nói gì.

Ngồi cũng một chỗ ăn cơm đều là nữ hài tử, đương nhiên không tránh được bát quái.

“Các ngươi biết tin tức mới nhất là gì sao?” Một vị là con gái quan lớn mở miệng đánh vỡ yên tĩnh.

Nàng chờ mọi người đều tò mò, mới mở miệng: “Tất cả mọi người đều nghe nói về con gái Bộ trưởng Bộ ngoại giao - Tống Thiến Như đi, gần đây nàng lại nổi một phen.”

Người này vừa vặn đối chọi với Tống Thiến Như, tự nhiên muốn đem nàng tới nói một chút.

“Chuyện này ta cũng nghe nói.” Một nữ sinh khác cũng mở miệng phụ họa.

“Nàng theo đuổi ai không tốt, một hai phải theo đuổi Lục Hoài Thiếu soái, ai không biết Lục Tam thiếu là nam nhân độc thân chạm vào là bỏng chứ.”

“Này liền mất mặt, Lục Tam thiếu đã từ chối, nàng còn nơi nơi tạo ra gặp được ngẫu nhiên, đừng tưởng người ta không biết tâm tư nàng.”

“Không có chút rụt rè nào của một nữ hài tử, nhưng mà Tống Thiến Như từ trước đến nay đã là như vậy, thích cái gì liền dùng thủ đoạn đoạt.”

“…”

Những lời này đều truyền tới lỗ tai Diệp Sở, nàng không chút để ý mà ăn thức ăn, những tin này cũng giống như gió, vào tai trái ra tai phải.

Mấy ngày nay, Lục Tam thiếu luôn sống trong miệng người khác, Diệp Sở chưa từng gặp lại hắn.

Ít nhất nàng sẽ không lại gặp được hắn.

***

Một tòa nhà ở phía nam trang viên thật hẻo lánh, yên tĩnh, ở đấy là khách của Cảnh sát trưởng Nghiêm Chấn. Bảo vệ nghiêm ngặt, người ngoài không được đi vào.

Trên bàn đặt trà nóng, Nghiêm Chấn ngồi đối diện một nam nhân mặc quân phục, hai người trò chuyện với nhau thật vui.

Mỗi người đều biết, Cảnh sát trưởng Nghiêm Chấn là cái tính tình nóng nảy, tính tình này không thể theo văn, có thể theo võ. Thuộc hạ của hắn đều bị quản chặt chẽ, không ai dám không nghe lời.

Nghiêm Chấn vốn luôn trưng một khuôn mặt, khó mà lộ ra tươi cười: “Thiếu soái, gần đây Lục Đốc quân có tốt không?”

Nam nhân được gọi là Thiếu soái an tĩnh ngồi, thân hình cao lớn, sống lưng thẳng tắp.

Khóe miệng Lục Hoài cười lễ phép, ngữ khí không nóng không lạnh: “Phụ thân làm việc ở Nam Kinh, riêng nhờ ta tới đưa một phần lễ.”

“Đốc quân đâu cần khách khí như thế…” Trên miệng Nghiêm Chấn từ chối, lại vui vẻ tiếp thu, “Ta chỉ là làm một chuyện nhỏ thôi.”

Lục Hoài hơi hơi gật đầu một cái: “Đa tạ bá phụ trợ giúp.”

“Thiếu soái nếu không có việc gì, liền ở chỗ này vài ngày.” Nghiêm Chấn khoe khoang, “Gian nhà này của ta cái khác không nói, chứ thật sự an tĩnh, không ầm ĩ như bên kia.”

Lục Hoài rõ ràng tâm tư Nghiêm Chấn là muốn kéo gần quan hệ với hắn.

Nhưng hắn vốn không thường thân cận với người, tự nhiên muốn từ chối.

Nghiêm Chấn tựa hồ nhìn ra tâm tư Lục Hoài, trước khi hắn mở miệng, liền tỏ thành ý.

“Ta đã phân phó không cho ai tới gần tòa nhà này.” Nghiêm Chấn tiếp tục nói, “Thiếu soái yên tâm ở đây, ta sẽ để Chu phó quan thay ngươi lấy đồ vật lại đây.”

Nghiêm Chấn đều nói đến tình trạng này, nếu Lục Hoài lại từ chối, đó là không cho hắn mặt mũi.

Lục Hoài ngón tay vuốt ve chén trà, tươi cười cực đạm: “Cám ơn bá phụ.”

“Ngày mai là sinh nhật con gái ta, nàng tổ chức yến hội ở tòa chính.” Nghiêm Chấn vỗ ngực bảo đảm, “Nhưng Thiếu soái yên tâm, tuyệt đối không có người tới quấy rầy.”

Đợi Nghiêm Chấn đi rồi, Lục Hoài một bên uống trà, một bên ngồi ở án thư giở sách. Trời đã tối, ánh sáng lọt vào phác hoạ thân ảnh lạnh lùng của hắn.

Qua hồi lâu, Lục Hoài duỗi tay tắt đèn, nằm ở trên giường, lại không ngủ. Bóng đêm rõ ràng trầm đến lợi hại, hắn lại rất thanh tỉnh.

Kì lạ, vậy mà không thể ngủ được.

Không biết sao, Lục Hoài lại nghĩ tới nữ tử trên đường White đêm đó.

Nhưng hắn chỉ nghe được thanh âm của nàng, không có manh mối, cái gì cũng không đều tra được.

Vẫn nhớ rõ cánh tay mảnh khảnh nàng lộ ra bên ngoài, tuy không có ánh sáng, lại trắng giống như tuyết.

Lục Hoài bỗng cảm giác bực bội, nhíu mi.

Mùa thu tới rồi, nhiệt độ không khí dần dần thấp, Lục Hoài chậm rãi khôi phục bình tĩnh.

Hắn khép lại đôi mắt.
« Chương TrướcChương Tiếp »