Bạch Nhiên dùng hai chiếc lá lớn cho người lại, sau đó vừa vặn gặp được Lize đang đến tìm cậu chơi, Lize thấy thân thể cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trong giọng nói có chút ý trách cứ: "Tiểu Bạch, sao ngươi có thể để lộ ra khuyết điểm của mình trước mặt mọi người như thế, để nhiều thú thấy ngươi không có chút lông nào như vậy,chúng sẽ thương hại ngươi."
Bạch Nhiên tâm tình muốn chết đều có: "Lize, nghe nói thường xuyên có các đội lính đánh thuê tiến vào khu rừng ma thú này, ngươi có từng thấy qua mấy loại vải bố mà bọn họ mặc để che kín cơ thể không? Có thể giúp ta lấy một ít đến đây không?"
Lize chớp chớp mắt, suy nghĩ một lát rồi nói: "Hôm nay có một nhóm người bị Bạch Lan và Hắc Suất bắt được, lão đại Lyga không thích ăn thịt người, nhưng mọi người sẽ đem vài thứ kì kì quái quái gì đó đưa cho lão đại Lyga."
Bạch Nhiên làm sao còn mặt mũi mà đi gặp Lyga chứ, vì thế nhỏ giọng nói: "Ta tới chỗ Hắc Suất xem thử, nếu hắn có ăn bọn họ, hẳn là còn dư lại đống quần áo không ăn được kia."
Lize gật gật đầu, ý bảo Bạch Nhiên ngồi lên người mình: "Để ta mang ngươi đi, ngươi chạy chậm lắm, chờ đến được nhà Hắc Suất, đồ ngươi muốn khẳng định sẽ bị Tiểu Hắc lấy làm đồ chơi."
Bạch Nhiên gật gật đầu, giạng chân ngồi lên lưng Lize.
Quả nhiên, Lize nói rất đúng, lúc Bạch Nhiên đến liền thấy gấu con Tiểu Hắc so với mình thấp hơn một chút đang mặc một bộ váy ngủ nhúng ren thuần trắng, biểu tình của Bạch Nhiên vô cùng vi diệu.
Bạch Nhiên là thú của Lyga, điều này toàn bộ khu rừng đều biết, mọi người cũng không dám xằng bậy với hắn, Tiểu Hắc còn nhỏ, hiển nhiên không hiểu điều này lắm, thấy Bạch Nhiên đến, đem móng vuốt vỗ lên người cậu, làm Bạch Nhiên té nhào trên mặt đất, sau đó khoe chiếc váy áo trên người mình, "Tiểu Bạch, ngươi xem, ta mặc có đẹp không?"
Khóe miệng Bạch Nhiên co quắp, nói ra lời thật lòng: "Khó coi muốn chết."
Có thể đẹp sao? Gấu đen với thân hình mập mạp cường tráng, lại khoác lên mình một chiếc váy ngủ của phụ nữ, thật sự là buồn cười dã man.
Cho dù là ma thú, trẻ con vẫn luôn không thể chịu nổi đả kích, vừa nghe thấy lời này, liền cao giọng khóc thét lên: "Mami, mami, Tiểu Bạch nói con khó coi muốn chết, oa oa ———— "
Bạch Nhiên bị âm thanh của Tiểu Hắc làm cho màng nhĩ muốn thủng luôn, liền lấy tay che lỗ tai lại, đúng lúc này, vợ của Hắc Suất từ trong động cây đi ra, trên đầu còn đội một cái chảo sắt, Bạch Nhiên lại nhịn không được mà cười ra tiếng.
Vợ của Hắc Suất xoa xoa đầu của Tiểu Hắc, nói: "Chúng ta đừng tranh chấp với tên không có lông kia, con trai, so với không có lông, có lông đẹp hơn rất nhiều, nên đừng khóc nữa."
Lúc này Hắc Suất cũng đi ra, thấy Bạch Nhiên ở cửa, lập tức cười nói: "Tiểu Bạch, ngươi có muốn ăn chút thịt người không, rất thơm nha, đêm nay cứ ở lại chỗ của ta làm khách, ăn thử món thịt người chấm mật."
Bạch Nhiên nhất thời có cảm giác dạ dày mình nhợn lên một trận: "Không cần, không cần đâu."
Hắc Suất hỏi Bạch Nhiên: "Tiểu Bạch, ngươi tới đây làm gì?" Thấy thân thể trắng nõn của Bạch Nhiên, mặt gấu cứng ngắc: "Tiểu Bạch à, tìm ít đồ che đi, không biết che đậy khuyết điểm gì hết, lông đã ít như vậy mà còn đem ra khoe, ngươi thật sự là rất tự tin đối với vóc người của mình nha."
Trong khoảng thời gian này, Bạch Nhiên cũng đã quen với chuyện mọi người luôn ồn ào về việc mình không có lông rồi, bình tĩnh nói: "Hắc Suất, ta tới tìm ngươi là để xin ít quần áo của con người, ta nghe Lize nói hôm nay ngươi đã bắt được rất nhiều người, có thể cho ta một ít quần áo không?"
Hắc Suất nở nụ cười: "Đương nhiên là được, để ta vào lấy ra cho ngươi."
Vợ của Hắc Suất kéo hắn lại, nói: "Sao lại đưa hết cho hắn, phải giữ lại một ít cho con trai mình chơi chứ?"
Hắc Suất nhỏ giọng nói: "Ngày mai lão đại Lyga sẽ bắt vài con bò cho chúng ta, nếu chúng ta cho Tiểu Bạch thêm mấy thứ này nọ, lão đại Lyga sẽ rất cao hứng, nhất định sẽ bắt thêm vài con cho chúng ta."
Vợ của Hắc Suất vừa nghe có bò ăn, cũng không ngăn cản hắn nữa.
Không lâu sau, Hắc Suất cầm một đống đồ đi ra, quần áo có, sách vở có, vũ khí cũng có, Bạch Nhiên nhìn thấy chúng ánh mắt liền phát sáng, lại nhìn thoáng qua cái chảo sắt trên đầu của vợ Hắc Suất, Bạch Nhiên không sợ chết chỉ chỉ, nói: "Cái kia, có thể cho ta luôn không?"
Vợ của Hắc Suất không hề nghĩ ngợi liền lấy xuống, còn vô cùng ân cần hỏi: "Thứ Tiểu Hắc đang mặc, ngươi có muốn luôn không?"
Bạch Nhiên khoát tay, nói: "Không cần, Tiểu Hắc đã thích như vậy thì cứ để hắn mặc chơi đi, cám ơn các ngươi, ta đi trước."
Có Lize hỗ trợ vận chuyển, Bạch Nhiên đem đống đồ đưa cho Lize chở đi, còn mình thì ôm chảo sắt lớn, trong chảo có dao găm và một ít đồ không rõ là vật gì.
Lize nói: "Chúng ta tới chỗ của lão đại Bạch Lan xem thử một chút đi, lão đại Bạch Lan hiện sống một mình, những đồ đạc không cần nhất định sẽ vứt cách nhà hắn không xa lắm."
Bạch Nhiên gật gật đầu.
Quả nhiên, ở gần hang sói của Bạch Lan, Bạch Nhiên lại nhặt thêm được một đống lớn, trước đừng nói có hữu dụng hay không, Bạch Nhiên đều mang về, để cám ơn Lize, Bạch Nhiên mời hắn ăn thất âm quả, Lize liền bị dọa chạy.
Lúc trưa Hắc Suất có đến hỗ trợ, cho nên căn nhà gỗ nhỏ kia trên cơ bản là đã xây dựng xong, Bạch Nhiên đem đồ vật mình thu được chất đống trong căn nhà gỗ nhỏ của mình, bắt đầu bắt tay sửa sang lại nhà cửa.
Trong đó có ba cái balô, Bạch Nhiên tìm thấy ba cái chăn bông vẫn còn nguyên vẹn bên trong, và một ít bánh bột ngô, lương khô, thịt sấy khô, và quần áo này nọ,... ngoài ra còn có một cái chảo sắt, ba cuốn sách, nhưng Bạch Nhiên xem không hiểu bên trong viết gì nên liền quăng qua một bên.
Bạch Nhiên đem quần áo dính máu và rách rưới phân loại ra, lại từ bên trong balô quần áo tìm ra được rất nhiều thứ khác, mấy lọ bằng sứ có chứa một ít gia vị, Bạch Nhiên cẩn thận thu lại, mấy thứ này rất quý, mở một cái cái hộp nhỏ bằng sắt ra, lập tức phát ra ánh lửa, dọa Bạch Nhiên hoảng sợ một trận, thật là hên, về sau có thể dùng cái này để nhóm lửa, tự mình làm thực phẩm chín để ăn.
Chờ Bạch Nhiên thu xếp ổn thỏa mọi thứ, Lyga lại đưa thực phẩm chín tới cho cậu, vừa đúng lúc Bạch Nhiên cũng đang đói, cậu cuống quít chạy ra lấy đồ ăn, sau đó trốn vào nhà của mình bắt đầu ăn, cậu thực không còn mặt mũi để gặp Lyga.
Lyga ngẩn người, phe phẩy mấy cái đuôi của mình quay về hang hồ.
Bạch Nhiên đem quần áo có thể mặc xếp gọn vào một góc rồi đi ra ngoài, ôm một đống lớn quần áo tới bên hồ, những thứ này người khác đã từng dùng qua, dù thế nào cậu cũng phải giặt lại một lần.
Mấy nhánh cây bên bờ hồ đều treo đầy quần áo, A Lục còn vô cùng nhiệt tình giúp Bạch Nhiên treo quần áo lên trên mấy nhánh cây cao nhất, Bạch Nhiên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi ở bên bờ hồ chờ trong chốc lát, mấy cái mỏng nhất rất nhanh liền khô, thay cho mình một cái áo sơ mi được giặt trắng tinh, và một cái quần màu vàng nâu xong, cậu đem mớ quần áo còn ướt về nhà.
Lúc trước, khi cậu làm nhà, có nhờ Hắc Suất làm giúp mình một cái mắc áo đơn giản, đại khái chính là dùng hai nhánh cây có phần đầu xiên cắm xuống mặt đất, sau đó tìm thêm một nhánh cây thẳng khác đặt ở phía trên, Bạch Nhiên giắt quần áo ở phía trên để phơi nắng, khuôn mặt trắng nõn bởi vì bận rộn mà hơi đỏ lên, đặc biệt xinh đẹp.
Lyga núp ở trong hang hồ nhìn Bạch Nhiên vội vội vàng vàng chạy tới chạy lui, cũng không biết Bạch Nhiên đang bận rộn gì, chỉ biết hiện tại trên người Bạch Nhiên không còn tí mùi nào của mình, khiến Lyga rất không vui.
Đến tối, quần áo đều đã khô, Bạch Nhiên xếp quần áo lại, trở vào trong nhà mình, suy nghĩ xem ngày mai có nên tìm mấy tảng đá về làm một cái bếp lò đơn giản không, hiện tại đã có dao găm, Bạch Nhiên cảm giác mình hoàn toàn có thể sinh tồn ở trong khu rừng này, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Lyga không ăn cậu.
Từ ngày Lyga giúp cậu hái trái cây cho đến bây giờ, quan hệ của cả hai không có xấu đi, hiện tại Bạch Nhiên đã có nhà, cho nên đem hết trái cây vào chất trong phòng, để ở bên ngoài lỡ như bị ai trộm mất cũng không tốt, quả này thực sự ăn rất ngon.
Trời lạnh dần, Bạch Nhiên co người ở trong chăn lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, Bạch Nhiên cảm giác mình cùng sinh hoạt với đám dã thú mấy ngày nay, có vẻ cũng đã trở nên có chút tàn nhẫn, cậu thế nhưng lại có thể mặt không chút thay đổi nhận đồ đạc của những con người đã bị ăn sạch, sau đó tẩy tẩy rửa rửa, rồi đem chúng dùng...
Bạch Nhiên chợt nhớ tới cảnh ngộ trước kia của mình, hắn là con rơi của một đại gia giàu có, từ nhỏ mẹ cậu đã không thích cậu, bởi vì tên đại gia kia không thể thừa nhận cậu, cho nên ngẫu nhiên say rượu, mẹ cậu sẽ đánh cậu, dần dần, Bạch Nhiên đối với người ngoài sinh ra một loại sợ hãi, thậm chí còn mắc chứng tự bế, sau đó, tên đại gia kia chết, cậu liền trở thành người thừa kế sản nghiệp ông ta, những người khác trong gia tộc đều đối với tài sản đó như hổ rình mồi.
So với con người, Bạch Nhiên thích ở chung với động vật hơn, cậu cũng không tính toán đi tranh giành thứ gì cả, chỉ nhận chút tiền, mua xe và đồ dùng dã ngoại, rồi thường xuyên đi du lịch thám hiểm các nơi trong nước, sau đó liền yêu thích hoạt động leo núi đầy kí©h thí©ɧ này, tiếp theo gặp chuyện ngoài ý rồi tới đây.
Mặc dù ở nơi này thân phận của Bạch Nhiên rất bé nhỏ, nhưng các ma thú đều rất đơn thuần, không có tâm cơ, ở chung cũng rất vui vẻ, Bạch Nhiên có cảm giác mình đang dần dần hoà nhập vào cuộc sống của bọn chúng.
Bạch Nhiên trở mình, thầm nghĩ, có lẽ bởi vì mình chưa nhìn thấy con người ở nơi này, cho nên mới nghĩ có suy nghĩ như vậy, nhưng quả thật cậu đối với con người không có bao nhiêu hảo cảm, nếu thế giới bên ngoài cũng là ngươi lừa ta gạt, lục đυ.c với nhau, cậu tình nguyện ở trong khu rừng này cả đời.
Kỳ thật Bạch Nhiên rất thích Lyga, ở chung với hắn có cảm giác rất an toàn, không cần lo lắng sẽ bị ma thú khác ăn thịt, hắn còn đem thực phẩm chín đến cho cậu ăn, nếu Bạch Nhiên không đoán sai, thì những thực phẩm chín kia đều là do Lyga đem từ thế giới bên ngoài về, khiến cho gần đây cậu đều cảm thấy Lyga sẽ không ăn mình nữa.
Bạch Nhiên ngủ không được, từ trong chăn đứng lên, mặc một cái áo khoác dày vào, cả khu rừng đều thật yên tĩnh, lâu lâu mới vang lên tiếng chim hót, cùng tiếng kêu của côn trùng, Bạch Nhiên cong cong khóe miệng, hít một hơi thật sâu, cậu cảm thấy, không khí nơi này thật trong lành.
Luôn ở trong hang hồ nhìn lén căn nhà gỗ trước hang, Lyga nghe thấy Bạch Nhiên ra ngoài, lắc lắc lông trên người, sau đó mới đi ra ngoài, Lyga đi đường luôn không có tiếng động, cho nên Bạch Nhiên căn bản không có phát hiện ra Lyga đang ở phía sau cậu.
Lyga ngửi ngửi, trên người Bạch Nhiên có mùi hương rất dễ chịu, là hương vị ngọt ngào của thất âm quả, nhưng, trên quần áo của cậu lại có mùi của Hoa Dao, A Lục và Bạch Long, Lyga duỗi đuôi qua, quấn lấy Bạch Nhiên, dùng chín cái đuôi cọ cọ vào người cậu.
Bạch Nhiên bị hắn làm hoa mắt choáng váng, vừa định cầu xin tha thứ, chiếc lưỡi to của Lyga đã liếʍ liếʍ lên mặt của cậu, cảm thấy mùi mình lại nhạt đi một chút, liền liếʍ thêm vài cái.
Chờ đến khi liếʍ đủ, Lyga vừa lòng đem Bạch Nhiên vào hang hồ, Bạch Nhiên bị liếʍ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, rít gào trong lòng: "Đừng có như vậy chứ, chẳng lẽ nhà của ta dựng lên để trưng cho đẹp?"
Thật lâu về sau, Bạch Nhiên mới biết được, nhà của mình dựng lên không có uổng phí chút nào, tối thiểu, ừm, còn có thể coi như là nhà mẹ đẻ, nếu giận dỗi với Lyga, thỉnh thoảng chạy về ổ chăn này ngủ cũng không phải là ý tồi.