Chương 32: Phiên ngoại - Bánh trung thu

"Vợ, vợ, em muốn chân giò hun khói với lòng đỏ trứng, còn có bột đậu xanh gì đó, anh đã cướp... à không, đã mua về rồi đây." Chín cái đuôi của Lyga bọc lấy một cái túi giấy thật to, chỉ thấy một con hồ ly thật lớn với bộ lông đỏ rực đang chạy về phía mình.

Hồ ly màu đỏ dừng lại trước mặt Bạch Nhiên, cái đuôi vung lên, vứt tất cả đồ vật xuống mặt đất, liếʍ liếʍ vợ của mình vẫn đang vất vả nhào bột mì bên cạnh.

"Này... Nước miếng sẽ nhỏ vào bột mì đó." Bạch Nhiên bị liếʍ liền cảm thấy vô cùng ngứa ngấy, nhịn không được lên tiếng.

Lyga có chút khinh thường liếc nhìn Bạch Nhiên một cái: "Cái kia của anh, em cũng đều đã ăn rồi, còn sợ nước miếng sao?"

Bạch Nhiên: "..."

Bên này đang buồn bực, bên kia một nhóc hồ ly có bộ lông đỏ rực, chỉ có phần chóp đuôi là màu trắng liền nhảy lên cái bàn đang nhào bột mì của cậu, vừa chạy vừa nói: "Ba ba, con muốn ăn thịt..."

Bạch Nhiên phất phất tay: "Tránh ra nào, con qua bên kia chơi đi."

Nhóc hồ ly hừ một tiếng, lắc lắc cái đuôi của mình, nghiêng đầu nhìn Bạch Nhiên: "Nhưng con rất đói bụng, nếu còn không có gì vào bụng là con ăn em trai luôn đó, dù sao nó vẫn còn chưa đi được, lại nhiều hơn con mấy cái đuôi, khẳng định là rất nhiều thịt."

Bạch Nhiên đỡ trán, vì sao cậu lại có một đứa con trai không hề biết người thân là gì, chỉ quan tâm đến ăn vậy nè?

Lyga lắc lắc mấy cái đuôi của mình, âm trầm nhìn nhóc hồ ly nhà mình: "Tiểu Qua, thịt của cha còn nhiều hơn nè, sao con không đến ăn cha nhỉ?"

Tiểu Qua rất đơn thuần, nó liền cho là cha của mình thực sự để mình ăn, vì thế không chút do dự liền há mồm cắn đuôi Lyga, rất mạnh...

Lyga lắc lắc cái đuôi, Tiểu Qua lập tức bị đá bay, kèm theo đó là tiếng kêu gào khóc của nhóc hồ ly.

Lúc này, Lyga phát hiện có một vật nhỏ trắng như tuyết đang đi từ trong hang hồ ra, mỗi bước đi đều té một cái, sau đó nó dùng móng vuốt lau nước mắt, căm giận ôm lấy mấy cái đuôi của mình, một phát cắn lên.

Đối với phương thức tự hành hạ bản thân của Tiểu Cửu, Lyga sợ tới mức liền xông đến, ngậm lấy Tiểu Cửu đặt ở trên bàn, liếʍ liếʍ nó, tóm lại, Lyga rất hiểu và thông cảm cho Tiểu Cửu.

Tiểu Cửu thoạt nhìn không giống hồ ly, cũng không giống mèo, nhưng lại có chín cái đuôi, cả người đều trắng như tuyết, trên trán lại có nhúm lông màu đỏ, trên chóp mấy cái đuôi cũng là màu đỏ, tóm lại rất xinh đẹp.

Tiểu Cửu cuộn tròn mấy cái đuôi lại, ngồi ở trên đuôi của mình, mấy cái đuôi có lông xù, thịt lại nhiều, ngồi lên rất mềm mại.

"Con muốn ăn bánh Trung thu không?" Bạch Nhiên mỉm cười hỏi.

Bánh Trung thu là cái gì nhỉ? Tiểu Cửu không biết rõ, liền lắc lắc đầu, đáng tiếc nó còn chưa biết nói, chỉ có thể phát ra tiếng lầm bầm.

Chìa ra một cái đuôi, hai móng vuốt nhỏ liền ôm lấy cái đuôi đó mà gặm hai cái, ăn đau, liền ngã người ra bàn mà lăn lộn, lăn qua lăn lại một khiến toàn thân đều là bột mì, nhịn không được hắt xì.

Bạch Nhiên thở dài, lau khô tay mình, rồi ôm lấy Tiểu Cửu, nhẹ nhàng sờ sờ đầu của nó: "Tiểu Cửu ngoan, không nên cảm thấy mấy cái đuôi của con là vật trói buộc, con xem, có đến chín cái đuôi rất đẹp, mèo khác đều không có đâu."

Tiểu Cửu hừ hai tiếng, ở trong lòng Bạch Nhiên cọ cọ.

Lyga liếʍ liếʍ Tiểu Cửu, liếʍ sạch phần bột trước mặt nó: "Đừng lo, có cha ở đây, cha sẽ giúp con."

Chín cái đuôi của Tiểu Cửu giật giật, sau đó liền cuốn tất cả lên, trông đặc biệt đáng yêu, Bạch Nhiên kéo cái đuôi của Tiểu Cửu, nói: "Ngoan, con nhìn xem, chín cái đuôi rất đáng yêu nha, còn có thể cuộn tròn nữa, anh của con muốn cũng đâu có được giống con."

Tiểu Qua bị đá bay đã quay trở lại, thấy Bạch Nhiên ôm em trai của mình chơi, hai ba phát cũng nhảy tới, Bạch Nhiên thở dài, sờ sờ đầu Tiểu Qua: "Ngoan nào, con cũng đừng luôn nghĩ đến ăn như thế, đàn ông con trai là phải gầy dựng sự nghiệp lớn, con cũng năm tuổi rồi, mấy nhóc hồ ly khác khi ba tuổi đã bị đuổi ra ngoài tự lập."

Tiểu Qua liếʍ liếʍ mặt Bạch Nhiên: "Điều này chứng tỏ ba ba là một ba ba tốt chứ sao..."

Bạch Nhiên thở dài, Tiểu Qua này mấy mặt khác đều không được, nhưng ăn nói rất ngọt.

Bạch Nhiên phụng phịu: "Vậy cũng không nên nói mấy lời làm người khác tổn thương như là muốn đem em trai mình ăn luôn như vậy chứ, bằng không cha Lyga sẽ đánh con đó."

Lyga vô cùng hợp tác giơ giơ móng vuốt lên.

Tiểu Qua che mặt: "Tại con thấy Tiểu Cửu nhiều đuôi như vậy, đi đứng không có tiện, nên muốn ăn bớt mấy cái mà thôi."

Tiểu Cửu liên tục gật đầu, còn liếʍ liếʍ hai má của anh trai, bộ dạng rất vừa ý khi đem mấy cái đuôi kính dâng cho Tiểu Qua ăn bớt, nó liền duỗi một cái đuôi qua, mình sẽ không nỡ ăn nha, cho nên để anh hai ăn là tốt nhất.

Bạch Nhiên thở dài, cậu phát hiện mình và các con có sự khác nhau rồi, hoặc là nói, cậu và ma thú không có tiếng nói chung, tóm lại một câu, tâm tư của ma thú, ngươi không cần đi đoán làm gì cho mất công.

Bạch Nhiên thả hai con trai lên lưng Lyga, Lyga liền dùng cái đuôi quấn hai đứa nhỏ lại, Bạch Nhiên nói: "Anh dẫn bọn nhỏ đi chơi đi, đợi chiều tối rồi quay về ăn bánh Trung thu."

Lyga gật gật đầu, tính mang hai đứa con trai tới nhà A Lục chơi.

Đây là lần đầu tiên Bạch Nhiên làm bánh Trung thu, hơn nữa lại không có khuôn đúc, chỉ có thể làm tạm, trôn giống bánh Trung thu là đủ tiêu chuẩn rồi.

Bạch Nhiên mất rất nhiều công sức, cuối cùng cũng nắn được bánh Trung thu hình tròn, sau đó vô cùng cẩn thận bắt đầu dùng cây trúc nhỏ tùy tiện vẽ lên phía trên, có Doraemon nè, có Winnie Pooh nữa, mặc dù vẽ có chút méo mó, nhưng đại khái vẫn có thể nhìn ra được.

Chân giò hun khói làm nhiều một chút, nhân đậu và lòng đỏ trứng cũng làm một ít, Slocker hẳn là thích ăn ngọt, đến lúc đó đưa một ít cho bọn họ.

Bạch Nhiên bận việc suốt cả buổi chiều, chờ bánh Trung thu rốt cuộc cũng làm xong, Bạch Nhiên liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau khi nướng xong, cậu lấy một cái xấu nhất cắt ra nếm thử một chút, tuy rằng không giống với hương vị khi còn trên trái đất, nhưng ít ra hương vị cũng không tệ lắm.

Lyga dẫn bọn nhỏ trở lại, cả người đều là nước, Bạch Nhiên chia bánh Trung thu chia ra thành mấy túi đưa cho Lyga: "Đây là cho gia đình của Hoa Dao, còn đây là cho Slocker, anh đừng nhớ nhầm nha, còn cái này, là của Lize."

Lyga vô cùng khó chịu nói: "Vậy của chúng ta đâu?"

Bạch Nhiên chớp chớp mắt, sửng sốt không biết Lyga ghen tị cái gì nữa, vì thế tới gần sờ sờ đầu Lyga, nói: "Để em nói nhỏ cho anh biết nha, những cái này đều là mẻ bánh đầu tiên, hương vị không ngon bằng lần hai đâu, hiểu chưa? Em rất tốt nha, vì nhà mình mà lo lắng."

Lyga lúc này mới vừa lòng, sau đó vua ma thú liền ngậm bánh Trung thu đi tặng hàng xóm.

Bạch Nhiên lau khô sạch sẽ cho hai nhóc con nhà mình, sau đó chải lông, thuận tiện đem đám lông rụng cất đi, đã nhiều năm trôi qua, Bạch Nhiên vẫn còn giữ một thói quen vô cùng tốt, đó là phải thu thập lông hồ ly.

Bánh Trung thu nướng lần hai quả nhiên ngon hơn với lần đầu, bánh Trung thu làm xong, Lyga cũng vừa vặn trở lại, miệng ngậm đầy thứ, nào là cá, gà rừng, còn có cả rau dại... Nhìn đi, ma thú cũng biết đáp lễ đó nha.

Bạch Nhiên tiếp nhận mọi thứ, lại làm một bàn lớn đồ ăn, vô cùng đầy đủ và phong phú.

Vài năm trôi qua, ngôi nhà nhỏ bằng gỗ ngoài hang hồ đều đã mọc nấm, đương nhiên, ngoài ngôi nhà gỗ nhỏ còn có một bàn ăn ngoài trời, ghế ngồi,... Tóm lại càng ngày càng có không khí gia đình.

Cơm nước xong, Lyga sẽ nhốt hai nhóc con của mình lại trong nhà nhỏ bằng gỗ, cho bọn chúng mau ngủ một chút, còn Bạch Nhiên thì vẫn chăm chỉ rửa chén, chốc lát sau, Lyga liền đi tới gần cọ cọ, hiện tại hắn đã biến thành Thú Nhân hình.

"Đừng phá, em còn đang rửa chén." Bạch Nhiên bị cọ có chút ngứa.

Lyga vẫy vẫy cái đuôi, càng lúc càng ôm chặt lấy Bạch Nhiên mà liếʍ liếʍ cổ cậu: "Vợ à... Tại sao lại muốn ăn bánh Trung thu?"

Bạch Nhiên suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Bởi vì hôm nay là ngày mọi người trong gia đình sẽ cùng nhau sum họp, nhìn ánh trăng trên bầu trời kìa, có phải rất giống chiếc bánh Trung thu không?"

Lyga nhấc Bạch Nhiên lên, khiêng trên vai: "Mặc kệ Trung thu gì đó, dù sao ăn bánh cũng không ngon bằng ăn em."

Bạch Nhiên: "..."

Từ trong ngôi nhà nhỏ bằng trốn ra, Tiểu Qua nghiêng đầu hỏi: "Ba ba so với bánh Trung thu còn ngon hơn sao..."

Tiểu Cửu chớp chớp mắt, ngồi ở trên mấy cái đuôi của mình: "Sau này anh muốn ăn ba ba, không muốn ăn em nữa sao?"

Tiểu Qua chau mày suy nghĩ một lát rồi nói: "Quên đi, vẫn là ăn em đi, thịt ba ba dù ngon đến đâu, cũng đều bị cha Lyga ăn hết, anh lại không lợi hại như cha Lyga, không thể ăn thịt ba ba đâu."

Tiểu Cửu mắt nước mắt lưng tròng, ôm cái đuôi của mình sáp qua:" Vậy anh ăn đi."

Tiểu Qua nhìn thoáng qua đệ đệ đang ngồi bệt dưới đất, "Quên đi, ngày mai rồi ăn." Nói xong, liền vẫy cái đuôi đi vào trong nhà.

Tiểu Cửu vừa đi, vừa té ngã, rốt cuộc cũng vào được trong nhà.

Trong hang hồ, phong cảnh kiều diễm khiến cho người ta phải đỏ mặt vẫn tiếp tục diễn ra...