Chương 30: Eve thần bí

Về phần Eve là ai, thì phải nhắc tới rất nhiều năm trước, Tinh Linh sống rất lâu, người già nhất có thể sống đến khoảng tám trăm tuổi, Tinh Linh đều có vẻ thông minh làm người ta yêu thích, vì thế vào ngày nào đó của tháng nào đó của năm nào đó, khi Lạc Khê và Bayrou cãi nhau lần thứ n, lúc Bayrou kéo Lyga đi tìm Lạc Khê, liền gặp Eve.

Tộc Tinh Linh rất yếu nhược, Eve gặp phải bọn cướp, Lyga và Bayrou liền trở thành anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó thực không có gì mới mẻ, Eve liền thích Bayrou, lại vô cùng bám người.

Vì thế, Eve trở thành tình địch của Lạc Khê, lúc trước Eve cứ bám Bayrou suốt, đuổi như thế nào cũng không đi, còn thề nhất định phải tiến vào gia phả của nhà bọn họ, à, nó giống hộ khẩu của thời nay vậy, thề là nếu không thể tiến vào gia phả của nhà bọn họ, liền... Liền tự sát...

Sau đó, một thời gian dài không nhìn thấy Eve, bọn họ còn tưởng rằng Eve đã buồn bực mà chạy tự sát rồi, hoặc là đã tìm được bạn đời mới.

Không ngờ tới, tên này vẫn cảm thấy hứng thú với Bayrou, Bạch Nhiên thấy thế liền hóa thân thành sứ giả chính nghĩa, vì Lạc Khê mà lên tiếng bênh vực kẻ yếu: "Lạc Khê mới là vợ của anh Bayrou, anh tới quấy rối cái gì?"

Eve chớp chớp mắt, gương mặt búp bê hiện lên nét tươi cười nhu thuận: "À, anh không có tới quấy rối, anh đang rất nghiêm túc." Nói xong, còn vô cùng tự nhiên ôm lấy nhóc hồ ly đen thui đang lăn qua lăn lại trên mặt đất lên, nói: "Nó bẩn rồi, anh đem nó tắm rửa, mọi người phải chờ anh quay lại để cùng đi đó nha."

Eve đã có con tin trong tay, cũng không sợ bọn họ không đợi hắn quay lại.

Vì thế, lại thêm một người gia nhập.

Dọc theo đường đi, Lạc Khê đều bảo trì sự im lặng của mình, hắn không muốn ngồi chung với Eve trong xe, cho nên liền vô cùng kiêu ngạo nhảy lên trên lưng ngựa mà nằm, giơ một móng vuốt ra che mắt, cũng không biết là đang suy nghĩ chuyện gì, hay là đang khóc nữa.

Bạch Nhiên cũng lên tiếng an ủi vài câu, nhưng tâm tư hồ ly vốn không thể nào đoán được, Lạc Khê nghe xong chỉ 'hừ' hai tiếng sau, rồi tiếp tục nằm sấp trên lưng ngựa.

Không thể không thừa nhận, Eve là một trợ thủ rất tốt, biết Bạch Nhiên có thai, liền cướp lấy việc làm cơm chiều, còn tìm một ít rau dại về xào, bữa cơm chiều này rất phong phú, trừ bỏ nồi cơm ngào ngạt hương ra, còn có một nồi súp nấm, một dĩa rau xào, còn có hai phần thịt lớn nữa.

Bạch Nhiên nhìn nhìn Eve đang bận rộn làm việc, lại nhìn nhìn Lạc Khê vẫn ghé người trên lưng ngựa và che mắt như cũ, cậu rất không muốn thừa nhận, nhưng Eve thật sự hiền lành và chăm chỉ...

Hiển nhiên, Lạc Khê suy xét sự tình suốt nửa ngày cũng đã nghĩ ra biện pháp, hắn quyết định, một là gϊếŧ Eve, hai là trực tiếp ăn hắn luôn cũng được, nói chung là, hắn không thích tên kia.

Buổi tối, Lyga biến thành hồ ly, cùng Bạch Nhiên tìm một chỗ tương đối im lặng nhưng vô cùng sạch sẽ để ngủ, cái đuôi có thể coi như nệm nhung, lông và nhiệt độ cơ thể của hắn cũng đủ làm sưởi ấm cho Bạch Nhiên, còn Lạc Khê thì nhất quyết không chịu xuống xe, hắn tính ngủ cùng với Eve để tiện ra tay.

Nhưng, Bayrou lại đem con trai mình quăng lên xe cho Eve ôm, còn mình thì ôm lấy Lạc Khê đi về phía bụi cỏ cách đó không xa, nói: "Ngoan, cùng chú qua bên kia ngủ nha."

Lạc Khê tức giận, thiếu chút nữa đã biến về kích thước thật của mình, vùng vẫy nhưng vẫn không thoát khỏi Bayrou, Lạc Khê liền há mồm, cắn tay Bayrou một cái, Bayrou cũng không tức giận, ngược lại còn giúp hắn vuốt vuốt lông: "Ngoan."

Lạc Khê hoàn toàn không thể làm gì khác, mặc cho Bayrou ôm mình đi, trong đầu hiện lên tính toán, dù sao cũng còn tới hai ba ngày đường nữa mới tới nơi, hắn vẫn còn rất nhiều thời gian để ăn thịt Eve.

Bayrou ôm Lạc Khê ngồi xuống, hóa thành Thú hình, biến thành một nhóc hồ ly y như Lạc Khê, một nhóc hồ ly có bộ lông đen như mực, hai con ngươi màu vàng ở trong bóng tối đặc biệt yêu dị.

Bayrou cọ cọ vào người Lạc Khê, nói: "Vợ à, đừng giận nữa."

Lạc Khê sửng sốt, nhích người sang bên cạnh, làm bộ như không biết Bayrou.

Bayrou liếʍ liếʍ lông trên tai của Lạc Khê, nói: "Vợ à, anh sai rồi."

Lạc Khê trực tiếp quay mông về phía Bayrou.

Bayrou dứt khoát đè lên người Lạc Khê, liếʍ liếʍ gương mặt của hắn: "Vợ à, anh không biết là sinh nhóc hồ ly sẽ rất đau, thực xin lỗi, anh không nên một mực bắt em sinh nhóc hồ ly như vậy."

Lạc Khê khẽ hừ một tiếng, nghiêng đầu sang một bên.

Bayrou nói: "Vợ à, anh chỉ muốn là, chúng ta sinh nhiều nhóc hồ ly một chút, về sau anh cũng định ra một ngày, mặc kệ ở bao xa, cứ mỗi năm lại bảo bọn nhỏ quay về chơi với em, không phải em rất thích náo nhiệt sao?"

Lạc Khê chậm rãi nghiêng đầu lại, con ngươi màu xám bạc nhìn Bayrou: "Chuyện Eve kia là sao?"

Bayrou lại gần nói nhỏ vào tai Lạc Khê, cũng không biết hắn nói cái gì, khuôn mặt Lạc Khê hiện lên đầy vẻ khinh thường: "Em không thích tên đó."

Bayrou liếʍ liếʍ mặt Lạc Khê, nói: "Rất hiền lành."

Lạc Khê hừ một tiếng, tỏ vẻ bất mãn.

Bayrou nói: "Vợ à, đã lâu rồi chúng ta không có yêu yêu."

Lạc Khê giơ chân đạp bay Bayrou: "Em không muốn sinh nữa."

Bayrou lại tới gần cọ cọ vào người hắn: "Vợ à, anh thề là không bắn vào trong, chịu không?"

Lạc Khê: "..." Những lời này tuyệt đối không đáng tin.

Eve vén rèm cửa ra, thấy hai con hồ ly nhỏ đang đùa giỡn, không khỏi che miệng lại cười trộm, tay kia thì nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng của mình, miệng lẩm bẩm nói: "Ta đã nói ta nhất định có thể tiến vào gia phả của các ngươi rồi mà."

Được rồi, hiện tại chúng ta trở lại Khu Rừng Ma Thú với con mèo lớn và con sói trắng kia nào.

Slocker phát hiện rằng, dạo gần đây mình rất ít nghĩ về cậu chủ của mình, hắn dùng phần lớn thời gian để đánh nhau là chính, Slocker liếʍ liếʍ móng vuốt của mình, vô cùng kiêu ngạo hất càm lên nói: "Để xem ngươi còn dám liếʍ lung tung trên người ta nữa hay không?"

Sự thật là như thế này, vào một hôm trời tối, sau khi Slocker ăn Thất Âm Quả do Bạch Lan đưa cho hắn, hắn liền bị Bạch Lan ăn sạch. Slocker vốn là một con mèo rất đơn thuần, hơn nữa cho tới bây giờ đều không câu nệ tiểu tiết, trước kia hắn đã quen với việc cậu chủ của mình vừa hôn hắn, vừa bắt lấy cái đuôi của hắn, thậm chí còn vô cùng tò mò mà dùng ngón tay đâm vào tiểu cúc hoa của hắn. (*chảy mồ hôi* Evans chơi cũng ít ác gê...)

Cho nên, khi Bạch Lan cọ xát lung tung ở trên người hắn, thậm chí lúc hôn hôn, cắn cắn, hắn cũng chỉ nghĩ là Bạch Lan đang đùa giỡn với hắn, phải biết rằng, hắn đến Khu Rừng Ma Thú này cũng chưa lâu, các ma thú đáng yêu đều bị hắn chọc tức, quay qua quay lại cũng chỉ có Bạch Lan kiên nhẫn đối xử tốt với hắn, cho nên hắn cũng để mặc cho Bạch Lan tùy ỳ cọ cọ, cắn cắn mình.

Vì thế, khi Bạch Lan liếʍ liếʍ chỗ phía sau của hắn, hắn cũng chỉ cảm thấy con sói này thực biếи ŧɦái mà thôi, tính kỹ thì, dù sao tự mình cũng phải liếʍ chỗ đó, cứ để cho đối phương liếʍ cũng được, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không giúp Bạch Lan liếʍ liếʍ chỗ đó. Cho nên Slocker cứ thoải mái nằm một chỗ để cho Bạch Lan hầu hạ mình, sau đó, khiBạch Lan chuyển sang liếʍ liếʍ cậu em nhỏ của mình, Slocker liền cảm thấy không hiểu gì cả, thầm nghĩ cậu chủ của mình lúc còn nhỏ cũng từng nắm lấy cậu em nhỏ của hắn đùa nghịch, cho nên cũng không nghĩ nhiều.

Tiếp sau đó, Bạch Lan tiến quân thần tốc, đâm mạnh vật kia của mình vào liền khiến hắn meo meo la hoảng lên, lúc này Slocker mới nhớ tới, cậu chủ của mình và bạn đời đã từng có hành động như vậy, hơn nữa cậu chủ của hắn khi bị cắm vào như thế liền phát ra kêu mê người miễn bàn cãi.

Chờ đến lúc Bạch Lan đem hắn ăn sạch sẽ, Slocker mới kịp phản ứng lại, con bà nó, tên này xem như đã cường gian mình rồi, cho nên hắn thật không khách khí mà vỗ Bạch Lan một vuốt.

Ma thú ở nơi hoang dã đều là bách độc bất xâm, da cũng tương đối dày, cho nên da của Bạch Lan không giống như trong tưởng tượng Slocker bị mình vỗ đến rách da tróc thịt, mà chỉ có chút trầy xướt nhẹ, kỳ thật, thời điểm bọn họ làʍ t̠ìиɦ là ở dạng Thú hình, bộ lông óng mượt của Slocker đều rối tung, cho nên Slocker mới tức giận đến nổi cào Bạch Lan vài vuốt.

Tối hôm nay, Bạch Lan lại vô cùng mặt dày lại gần hôn hôn Slocker, con ngươi màu đỏ thẫm giống như đang nổi lửa, Slocker cong người lên, cái đuôi dựng thẳng, lông cả người đều cả xù lên.

"Slocker, ngươi đang làm gì đấy? Trời tối rồi, mau đến đây ngủ đi." Bạch Lan dùng móng vuốt vỗ vỗ cái thảm trên mặt đất, âm thanh đã trở nên khàn khàn.

Trong Khu Rừng Ma Thú, mặc cho ma thú lợi hại đến đâu, bọn họ đều rất đơn thuần, đến tận lúc này hắn vẫn nghĩ rằng Slocker đánh hắn là vì Slocker có sở thích đặc thù ở phương diện này (ý ảnh nói là ẻm thích chơi SM =]]), hiển nhiên, hắn cũng đã đi hỏi Ange, mặc dù tên này có chút không quá đáng tin, nhưng ít ra trong chuyện phòng the này, không ai có thể sánh bằng hắn.

Ange nói, có một số ít người trời sinh đã có khuynh hướng thích ngược đãi, một số thích ngược đãi, một số khác thì thích bị hành hạ, nhưng, Slocker là thú thích ngược đãi, cho nên Bạch Lan chỉ có thể biến thành người bị ngược đãi mà thôi.

"Ngươi mau giúp ta tìm hang khác để ở đi." Slocker nhíu mày, không vui lên tiếng.

Bạch Lan nằm ở trên thảm lăn lộn một vòng (càng ngày anh càng giống cún =]]), rồi gối đầu lên trên móng vuốt xù lông của mình nói: "Ở luôn nơi này đi, chỗ của ta có thảm đẹp nè, còn có rất nhiều bảo thạch phát sáng." Bạch Lan đem tất cả gia sản của mình khai báo ra.

Thảm này cũng không có gì đặc biệt, phải biết rằng trước kia chỗ mình ngủ toàn đều là loại quý hiếm khó tìm, tấm thảm của Bạch Lan cũng chỉ là loại hàng trung bình, không đáng so sánh với mấy tấm thêu bằng chỉ vàng của mình trước kia.

Bạch Lan lại nói: "Trời cũng sắp vào đông rồi, hai thú ngủ cùng nhau sẽ ấm áp hơn."

Slocker vốn sợ lạnh, cho nên vào mùa đông, hắn vẫn thường có thói quen ghé người vào cạnh lò sưởi mà ngủ, lông Bạch Lan dài hơn của hắn, lông đuôi cũng nhiều hơn, hẳn là rất ấm.

Slocker vung móng vuốt: "Ngươi không được làm xằng bậy."

Lúc nói ra những lời này, cúc hoa của Slocker rất căng thẳng.

"Không xằng bậy, không xằng bậy." Bạch Lan vội vàng huơ huơ móng vuốt cam đoan.

Lúc này Slocker mới chịu bước tới gần, nằm xuống tấm thảm của Bạch Lan, a, phải công nhận rằng, nằm ngủ ở trên mặt đất so với nằm ngủ ở trên thảm, cho dù tấm thảm này thuộc loại rẻ tiền vẫn cảm thấy thoải mái hơn, Slocker nhịn không được phát ra tiếng meo meo thỏa mãn.

Bạch Lan nghiêng đầu nhìn Slocker rồi tự hỏi, vì sao Slocker lại dễ nhìn như thế nhỉ? Bộ lông màu đen trên người vô cùng mượt mà và óng ả, chùm lông nhỏ màu đỏ ở giữa trán cũng vô cùng có cá tính, chiếc đuôi dài xinh đẹp thoải mái cuốn thành một vòng tròn, bộ dáng vô cùng đáng yêu.

Bạch Lan tiến lại gần ngửi ngửi, sau khi ăn Thất Âm Quả, trên người sẽ tiết ra một mùi hương ngọt ngào đặc biệt: "Slocker, ngươi thật thơm."

Lỗ tai Slocker dựng thẳng: "Thật sao?" Trước kia hắn vẫn thường xuyên được người hầu hạ xịt nước hoa lên người, là một mùi hương nhàn nhạt rất dễ ngửi, sau khi tiến vào Khu Rừng Ma Thú này thì không còn điều kiện để làm mấy chuyện đó rồi, nhưng Bạch Lan lại có thể ngửi thấy mùi thơm của cơ thể hắn... Hắn thật sự là một thú tốt nha...

Bạch Lan thấy cúc hoa nhỏ của Slocker trưng ra ngoài không khí, liền cảm thấy vật phía dưới của mình nóng lên, tiến tới gần thêm một chút: "Hôm nay chúng ta biến thành hình dạng Thú Nhân để chơi đùa một lúc đi." Bọn họ vẫn chưa biến thành dạng Thú Nhân để làm, cho nên Bạch Lan rất mong chờ lên tiếng.

Slocker mở to hai mắt, thường ngày ma thú cũng không quá quan tâm đến việc biến thành hình Thú Nhân, đương nhiên Slocker cũng không phải là thú ngoại lệ, bởi vì sau khi biến thành hình Thú Nhân, ai gặp hắn cũng sẽ nói hắn là tên mặt than, nhưng quan trọng nhất là, sau khi biến thành hình Thú Nhân, hắn không thể liếʍ tới mông của mình.

Tốt lắm, Slocker vẫn hiểu được việc phải biết nhìn sắc mặt thú khác mà làm, sống nhờ ở trong nhà của người khác, có thể tùy hứng nhưng vẫn phải có chừng mực nào đó, cho nên hắn lập tức biến hình thành một thanh niên, dáng người cân xứng, làn da trắng nõn, mái tóc đen nhánh, ẩn hiện dưới tóc mái là hai con ngươi màu lam, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng thần bí.

Slocker co hai chân lại, che đi chỗ thẹn thùng của mình, cái đuôi cũng có chút không được tự nhiên mà cuộn lại.

Bạch Lan cũng nhanh chóng biến thân, một mỹ nam nhân có mái tóc dài màu bạc lập tức xuất hiện ở trước mặt của Slocker, mà quan trọng nhất là, người kia lại không thèm che đậy gì thế, cũng không mặc thứ gì trên người, cứ nằm ở đó, như thế là sao? Muốn so dáng người sao?

Slocker được nuông chiều từ bé nên làn da trắng noãn nà, trên người không có vết sẹo nào, dáng người thon dài, đặc biệt, cặp chân dài vô cùng xinh đẹp, đầu của hắn nhỏ hơn Bạch Lan một chút, còn dáng người của Bạch Lan là thuộc loại hình chiến binh, dù biến thành mỹ nam nhân, nhưng da thịt của hắn vẫn rắn chắc hơn so với Slocker, hai hàng lông mày đầy khí khái anh hùng, nét đẹp trai khỏe mạnh rất đặc biệt.

Bạch Lan tiến lại gần, đè lên người Slocker.

Slocker lập tức xù lông, tuy trên mặt không có biểu tình gì, nhưng móng tay nhọn hoắt đã được bung ra, đang tính cào lên mặt Bạch Lan.

"Slocker, ngươi thật xinh đẹp." Bạch Lan nhịn không được lên tiếng cảm thán.

Slocker đỏ mặt, cái kia của Bạch Lan cứ cọ cọ vào người hắn là có ý gì???

Bạch Lan cúi đầu, ngậm lấy đôi môi của Slocker, Slocker liền vỗ Bạch Lan một vuốt, làn da lập tức xuất hiện vết cào, da Bạch Lan tương đối dầy, thoạt nhìn giống vết cào do chú mèo nhỏ nuôi ở nhà cào hơn, cũng không nhíu mi chút nào, tiếp tục vui thích mυ"ŧ lấy đôi môi của Slocker.

Cảm giác đầu lưỡi có những vết gồ lên len vào trong khoang miệng của mình, Slocker liền nhíu mi, lần này lại làm gì nữa đây? Hắn không thích ăn nước miếng a a a a a.

Hô hấp của Bạch Lan càng ngày càng dồn dập, hắn đè đôi tay đang quơ loạn của Slocker lại, di chuyển đầu thấp xuống dưới, ngậm lấy nhũ tiêm phấn nộn của Slocker vào trong miệng, thân mình của Slocker run lên, hoảng sợ mở to mắt: "Ngươi... Ngươi làm cái gì vậy?" Hắn không có sữa cho Bạch Lan ăn đâu nha! ~~~~ (>_< )~~~~

Sức lực của hắn không bằng Bạch Lan, cho nên chỉ có thể để mặc cho Bạch Lan hôn loạn khắp người của mình, được rồi, hắn thừa nhận mình cũng rất thoải mái.

Khi hôn đến đùi trong, Bạch Lan chuyển sang liếʍ liếʍ vật nhỏ đang dần dần thức tỉnh của Slocker, Slocker liền nheo mắt lại, rất kỳ quái, vì sao lúc biến thành hình Thú Nhân sẽ sinh ra loại cảm giác kỳ quái này khi bị hôn nhỉ, Slocker quay đầu đi, cắn chặt môi, hắn không thích cảm giác bị người khác dẫn dắt này.

Bạch Lan liếʍ liếʍ, thấy tiểu huyệt khẽ mở ra rồi khép lại, liền yêu thương mà liếʍ liếʍ nó, Slocker muốn dùng đuôi của mình che đi, nhưng đáng tiếc là đầu của Bạch Lan đã chôn tại nơi đó, cái đuôi của hắn đành phải rũ xuống, nhưng hành động này giống như là đang cổ vũ Bạch Lan hôn hôn liếʍ liếʍ nơi đó vậy.

Quả nhiên, Bạch Lan không phụ kỳ vọng của hắn, liền đem đầu lưỡi tiến vào bên trong dò xét.

"Meo meo ~~~" Slocker quả thực không thể tin được, chính mình lại có thể phát ra âm thanh mê người như vậy.

Liếʍ đến khi chỗ kia mềm ra, và dính đầy nước miếng, Bạch Lan mới cảm thấy mỹ mãn đứng dậy, đỡ lấy cậu em nhỏ đang ngẩng cao đầu của mình lên, đâm mạnh vào.

Slocker lại bị cắm vào một lần nữa...

Ra ra vào vào, va chạm ma sát, rồi hôn môi...

Hai chân của Slocker bị Bạch Lan làm cho phải dang rộng ra hai bên, tóc đen tóc bạc quấn vào nhau, hô hấp của Bạch Lan càng ngày càng dồn dập, vẫn giữ nguyên tư thế đó đâm vào rút ra này một hồi lâu, sau đó rốt cục cũng bắn ra.

Tình ái qua đi, Slocker liền biến thành một con mèo to màu đen, Bạch Lan ngồi dậy, hắn thật sự rất muốn ôm Slocker ở hình dạng Thú Nhân, vì khi Slocker biến thành hình dạng Thú Nhân trông rất xinh đẹp, dù cho khi cao trào vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng kia, nhưng Bạch Lan vẫn rất thích bộ dạng này của hắn.

Cúc hoa nhỏ của bé mèo lớn vẫn khẽ mở ra rồi khép lại, chất lỏng màu trắng ngà liền chảy ra, một hình ảnh tuyệt vời như thế hiện ra trước mắt khiến Bạch Lan vừa nhìn thấy liền cương lên lại, nhưng một giây sau, Slocker nheo mắt lại, vô cùng không khách khí đạp vào chỗ phía dưới của Bạch Lan một cước.

Lúc này Bạch Lan cũng không thể làm như không có gì xảy ra nữa, liền lấy tay che kín sinh mệnh đang cương cứng của mình, Slocker vô cùng hài lòng với phản ứng đó của Bạch Lan, sau đó lại dùng đuôi quất Bạch Lan vài cái, rồi dùng móng vuốt cào loạn lên người hắn thêm mấy đường, chờ đến khi Slocker cào đủ, trên người Bạch Lan liền hiện lên vô số vết cào dài ngắn khác nhau, nhìn sơ qua, giống như là vẻ đẹp của da thịt vừa bị ngược đãi xong.

Mèo lớn dựng thẳng đuôi, hừ một tiếng, rồi lắc mông đi ra ngoài huyệt sói.

Bạch Lan vô cùng buồn bực ôm sinh mệnh của mình, khuynh hướng ngược đãi của Slocke càng ngày càng nghiêm trọng rồi...