Chương 27: Mang thai

"Slocker, bộ dáng của ngươi thật khá." Lize thẹn thùng bới đất, mắt ngượng ngùng nhìn Slocker.

"Cảm ơn." Slocker nhàn nhã nằm ở cửa hang sói để phơi nắng.

"Slocker, Tiểu Bạch đi rồi, ngươi chơi với ta đi, được không? Ta có thể dùng sừng của ta để ghim trái cây về cho ngươi ăn nha." Lize tự hào nhất chính là sừng của nó, vừa cứng chắc, vừa thẳng tắp, có thể đυ.ng gãy rất nhiều cây, chờ đến lúc nó trưởng thành, khẳng định càng cường tráng hơn thế nữa.

Slocker trở mình, phơi bụng mình ra dưới mặt trời: "Không rảnh cùng nhóc chơi đùa đâu."

Lize tủi thân nhìn Slocker một cái, lẩm bẩm: "Tiểu Bạch vẫn là tốt nhất." Sau đó mới lưu luyến rời đi.

Nhóc con nha, đều hiếu kỳ với chuyện mới mẻ, lúc trước, khi Bạch Nhiên đi vào Khu Rừng Ma Thú này vẫn ở chung với Lize rất tốt, hơn nữa Lize ở cùng Bạch Nhiên liền cảm thấy tương đối hài lòng hơn, phải biết rằng tuy là Kỳ Lân, nhưng nó vẫn chưa trưởng thành, vẫn được xem như là một ma thú nhỏ yếu, còn khi ở cùng với Bạch Nhiên, nó có thể giúp Bạch Nhiên ghim quả dại về, còn có thể chở Bạch Nhiên đi tìm rau dại nha, Lize thở dài, quãng thời gian không có Tiểu Bạch thật khó chịu mà.

Ở bên này, Bạch Lan ngậm thứ gì đó quay về, là một nhánh cây, trên đó mọc đầy một loại trái có màu đỏ, mùi hương tỏa ra bốn phía, Slocker ngẩng đầu nhìn Bạch Lan, lúc này mới ngồi dậy.

Bạch Lan đem nhánh cây thả nhẹ xuống mặt đất, cười nói: "Lize rất đáng yêu, ngươi không thích hắn sao?"

Slocker nói: "Tôi chỉ thích cậu chủ của mình."

Bạch Lan mỉm cười nói một câu làm cho Slocker cảm thấy tan nát cõi lòng: "Nhưng Bạch Nhiên đã có người yêu, hơn nữa, người yêu của cậu ta cũng rất mạnh."

Slocker xoay người, đưa mông về phía Bạch Lan.

Quãng thời gian qua miễn bàn hắn có bao nhiêu thương tâm, bởi vì hắn và Bạch Nhiên có ràng buộc, nếu Bạch Nhiên có nhớ tới hắn, hắn sẽ cảm nhận được, nếu cậu muốn gặp hắn, chỉ cần niệm tên của hắn ba lần, hắn có thể trong nháy mắt liền xuất hiện trước mặt Bạch Nhiên, nhưng đã hơn một tuần lễ trôi qua rồi, thế nhưng Bạch Nhiên chưa từng nhớ tới hắn lần nào.

Slocker có chút muốn tự sát luôn cho rồi, thú bị chủ nhân của mình vứt bỏ không phải là thú tốt.

Bạch Lan tới gần, dừng lại ở trước mặt Slocker, dùng đầu cọ cọ người của hắn hai cái: "Ngươi đã chiếu cố cậu ta nhiều năm rồi, cũng nên cho mình nghỉ ngơi đi, qua một thời gian ngắn nữa bọn họ sẽ trở về đây, đến lúc đó ngươi có thể nhìn thấy hắn mỗi ngày rồi."

Câu này xem như là một câu nói an ủi của thú khá tốt, lúc này Slocker mới nghiêng đầu lại, thở dài nghĩ, làm sao bây giờ, hắn càng lúc càng nhớ cậu chủ nhỏ của mình rồi, hay là. . . Đi ra ngoài tìm thử?

Bạch Lan ngậm lấy một quả từ trên nhánh cây đưa cho Slocker: "Muốn ăn trái cây không?"

Slocker là ai vậy? Tuy hắn là ma thú, nhưng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong nhà, được cho ăn uống rất cân đối về dinh dưỡng, cho nên da lông mới sáng bóng như thế, hoa quả là không thể thiếu trong bữa ăn, tuy Slocker không quá thích ăn chúng, nhưng hắn đã dưỡng thành thói quen, vì thế gật gật đầu, sau đó lại gần há mồm nhận lấy trái cây ở trong miệng Bạch Lan, nuốt cái ực xuống bụng.

Bạch Lan nheo mắt lại, cảm thấy có chút hưng phấn nói không nên lời, vì thế lại ngậm một quả khác qua, Slocker ăn trái cây là nuốt nguyên quả, chỉ cắn mấy cái cho hơi nát ra mà thôi, nước hoa quả ngọt ngọt lan trong miệng, chưa từng ăn qua hoa quả này ngon như vậy, cho nên hắn bắt đầu nhai kỹ rồi mới từ từ nuốt xuống.

Bạch Lan tới gần hơn, dùng đuôi quấn lấy Slocker.

Ừm... Xem ra Slocker đã tiếp nhận việc hắn cầu ái rồi nhỉ, nhìn hắn ăn rất vui vẻ.

Slocker ăn xong, bụng cũng no, bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, đồ ăn của Bạch Lan đều bị mình ăn sạch rồi, hắn có chút không được tự nhiên nói: "Trái cây này có thể tìm thấy ở đâu? Lần sau tôi hái cho anh ăn."

Tầm nhìn của Bạch Lan chuyển lên người Slocker, tuy rằng hắn không muốn sinh con, nhưng Slocker đã hướng hắn cầu ái thì...

Bạch Lan ho khan một tiếng, nói: "Ta không thích ăn trái cây, nhưng ta lại thích hái cho ngươi ăn."

Slocker khách khí nói: "Như vậy làm phiền anh rồi."

Bạch Lan lắc đầu nói: "Một chút cũng không thấy phiền."

Bạch Lan dùng móng vuốt cào đất, trong lòng thầm nghĩ, có phải buổi tối có thể làm cái kia không, ai nha, thật sự là thẹn thùng quá đi mất, hắn chưa từng làm cái kia bao giờ cả, hay là đi tìm Ange để học tập một chút?

Ăn uống no đủ, Slocker lại nằm dài ra phơi nắng, Bạch Lan sáp lại gần, liếʍ liếʍ lông của hắn, nói: "Ta nhớ lông của ngươi là màu trắng mà, sao hiện tại lại biến thành màu đen?"

Slocker lại bắt đầu nhớ tới cậu chủ nhỏ của mình, bốn chân hướng lên trời, ánh mắt nheo lại: "Bởi vì ta quá đen, cho nên có đôi khi vào lúc ban đêm, cậu chủ không thể nhìn không thấy ta, vì thế cậu ấy đã giúp ta nhuộm lông thành màu trắng, có lẽ là do đã lâu không có nhuộm tiếp, cho nên nước thuốc liền mất tác dụng."

Bạch Lan nói: "Mặc kệ lông của ngươi là màu trắng hay là màu đen, đều nhìn rất đẹp."

Không biết vì sao, Slocker được Bạch Lan khen như vậy, hai má liền nóng bừng, cũng may lông của hắn đủ đen, bằng không tuyệt đối có thể nhìn ra được sự thẹn thùng của hắn.

Bạch Lan nói thêm: "Ta chưa có vợ."

Slocker chớp chớp mắt nói: "À, ta cũng vậy."

Bạch Lan híp mắt lại, ừm, hôm nay là một ngày tốt, buổi tối liền có thể làm cái kia, rồi sinh ra một đám sói con cũng mạnh mẽ không kém mình.

"Chị dâu, anh trai của em đâu?" Lyga đối với sự xuất hiện đột ngột của chị dâu mình cảm thấy có chút kỳ quái.

Lạc Khê vuốt vuốt mái tóc dài của mình, mỉm cười với Bạch Nhiên, hỏi: "Em cảm thấy Lyga như thế nào?"

Lyga ở bên cạnh còn tính không thể đối phương bỏ qua câu hỏi của mình cũng ngừng lại theo, đuôi hồ ly cũng không dám động đậy, yên lặng nhìn Bạch Nhiên, xem cậu sẽ nói gì.

Cảm giác của Bạch Nhiên đối với Lạc Khê rất tốt, dù sao cũng đều là bên bị đè, cho nên khi ở chung liền phá lệ mà thân thiết hơn: "Rất tốt, em rất thích Lyga."

Mấy cái đuôi của Lyga vì vui sướиɠ mà không ngừng vẫy qua vẫy lại.

Lạc Khê nheo mắt lại, tiến đến bên tai Bạch Nhiên, nhỏ giọng nói khẽ: "Anh đề nghị em đừng ở chung với anh em nhà hồ ly bọn hắn là tốt nhất."

Lyga hạ mấy cái đuôi xuống, tức giận nhìn Lạc Khê.

Bạch Nhiên có chút nghi hoặc, thầm nghĩ có phải nhà bọn họ có bệnh di truyền gì không, cho nên nghiêm túc hỏi lại: "Vì sao? Chẳng lẽ anh không thích anh trai của Lyga sao?"

Lạc Khê nói nhỏ: "Hồ ly nhà bọn họ đều là điển hình của giống ngựa đực, ở phương diện kia ngay cả anh cũng chịu không nổi, em xem em đi, thân thể nhỏ xíu, khẳng định chịu không nổi Lyga khi hắn làm rồi."

Hai má Bạch Nhiên đỏ lên, trong lòng tự nhủ, miệng tên này cũng ăn nói quá trắng trợn rồi a a a a.

Sắc mặt của Lyga có chút kém, nói: "Thân thể của vợ em rất tuyệt."

Lạc Khê than nhẹ, lại nói: "Quan trọng là, đám hồ ly nhà bọn họ đều thích làm cho người ta sinh con không ngừng nghỉ, càng sinh nhiều càng tốt, cứ thế mà sinh..." Lạc Khê nói tới đây liền kích động lên, hắn nắm chặt nắm tay, nghiến răng ra tiếng nói.

Bạch Nhiên có chút tiếng nói chung ở điểm này, cậu nắm lấy tay Lạc Khê, nói: "Đúng vậy, hắn cứ một mực bảo em phải sinh nhóc hồ ly, em cũng từng nghĩ qua, vì sao bọn họ cứ xoắn xuýt chuyện nhóc hồ ly như thế không biết, em cảm thấy cứ hai người sống với nhau là tốt rồi, hơn nữa, em sẽ không sinh, cũng không nhận nuôi hài tử của người khác."

Lạc Khê gật đầu nói: "Yên tâm, em sẽ phải sinh thôi, vì em đã mang thai rồi."

Vốn đang chuẩn bị phát uy, cũng không quản đối phương có phải là chị dâu của mình hay không, trong bụng cũng đã tính toán nhào lên đập hắn một trận, nhưng khi nghe tới đây, Lyga liền sửng sốt, sau đó tiến lại gần, không thèm so đo hiềm khích vừa rồi, liền lấy lòng nói: "Vợ của em đã hoài thai nhóc hồ ly?"

Biểu tình của Bạch Nhiên lại dại ra: "Mang thai? Nhóc hồ ly? Đừng có nói đùa như thế chứ."

Lạc Khê cong khóe miệng, nói: "Đừng cảm thấy khó tin như thế, lúc trước anh đau bụng muốn chết, kết quả từ trong bụng liền chui ra một nhóc hồ ly, lúc ấy anh sợ tới mức muốn chết khϊếp, nhưng sự thật đã chứng minh, đó chính là mang thai."

Lyga vội vàng ôm chặt Bạch Nhiên vào trong lòng, một cái đuôi nghịch ngợm cọ cọ lên bụng của Bạch Nhiên: "Bên trong có nhóc hồ ly nha. "

Lạc Khê sờ cằm nhìn bụng Bạch Nhiên trong chốc lát, nói: "Trên người của em tản ra một mùi hương, rất giống lúc anh hoài thai nhóc hồ ly."

Bạch Nhiên đưa tay sờ sờ bụng của mình, thật sự rất kỳ quái, Thất Âm Quả thật sự thần kỳ đến như thế sao? Cậu rõ ràng là đàn ông, làm sao có thể sinh con?

Lyga kéo tay cậu, chủ động thừa nhận sai lầm: "Vợ, chúng ta vẫn nên dùng ma pháp trận dịch chuyển trở về nhà thôi, đoạn đường này rất xóc nảy, anh sợ em và nhóc hồ ly trong bụng sẽ chịu không nổi."

Lạc Khê vô cùng không khách khí mà phán cho Lyga một câu: "Ngu ngốc, em ấy hoài thai ma thú, sao có thể dễ dàng bị thương như thế, còn có, anh với anh trai của em cãi nhau, anh muốn chia tay với hắn, chính là ly hôn đó, lần này anh trở về là muốn tìm mẹ của em nói về chuyện này, em phải bảo vệ anh để anh trai của em không tìm được anh."

Lyga liếc mắt: "Đương nhiên em phải giúp anh trai của em rồi, vì anh ấy yêu em nhất."

Lạc Khê hừ một tiếng: "Hắn yêu nhất chính là giao phối với anh thì có, anh mặc kệ, lại nói, nếu em không giúp anh, anh liền... Anh liền không nói cho em biết đàn ông làm sao mới có thể sinh được nhóc hồ ly."

Lyga nhỏ giọng lẩm bẩm, nói: "Lúc anh sinh nhóc hồ ly, em cũng nhìn thấy, không phải là từ chỗ... chỗ kia chui ra sao..."

Lạc Khê sửng sốt, cười tà nói: "Nhưng, vợ của em là Thú Nhân nha, Thú Nhân không mạnh mẽ giống như Ma Thú, Ma Thú cấp cao cũng không dễ dàng thụ thai được, mà vợ của em còn là lần đầu tiên hoài thai, nếu..."

Lyga suy nghĩ, cảm thấy vợ của mình vẫn là quan trọng nhất, cho nên thực không khách khí mà đem anh trai của mình quăng sang một bên, gật gật đầu, nói: "Vậy cũng được, em sẽ giúp anh đến chỗ tụ họp gia đình mà không bị anh trai của em tìm thấy."

Bạch Nhiên kéo Lyga lại, nói "Như vậy không tốt lắm đâu." Theo lý mà nói, những lúc như thế này, Lyga hẳn là phải sắm vai một nhân vật trung gian, đứng ra giản hòa cho anh trai và chị dâu đang cãi nhau của mình mới đúng, phải làm cho bọn họ hòa hảo giống như lúc ban đầu vậy.

Lyga thật cẩn thận ôm lấy Bạch Nhiên, hôn hôn lên gương mặt của cậu: "Em nên lo lắng chăm sóc cho mình một chút đi, em là người đang hoài thai nhóc hồ ly đó, phải ăn nhiều, ngủ nhiều, và ít quản mấy chuyện nhỏ nhặt khác mới được."

Bạch Nhiên thè lưỡi, được rồi, cậu sẽ không xen vào việc này.

Bên kia, Lạc Khê thấy hai người đã đáp ứng rồi, liền biến thành nhóc hồ ly, toàn thân đều trắng như tuyết, thoạt nhìn rất giống một chú chó Bắc Kinh, hắn hất càm lên nói: "Nếu Bayrou có hỏi, cứ nói anh là con trai của các em."

Bạch Nhiên nói: "Như vậy không tốt lắm đâu, hơn nữa, khứu giác của hồ ly rất linh mẫn, anh trai của Lyga nhất định sẽ phát hiện ra anh."

Lạc Khê nói: "Cái này em không biết rồi, biết vì sao anh lại lựa chọn Lyga không, thứ nhất là hắn cũng là hồ ly, thứ hai là trừ bỏ hắn rất cường đại ra, mùi trên người hắn cũng rất đặc thù, anh biến nhỏ lại, mùi sẽ trở nên yếu hơn, lập tức sẽ bị mùi của Lyga che đi, Bayrou tuyệt đối sẽ không phát hiện được."

Lyga mở to hai mắt nhìn hắn, cười nói: "Hiểu rồi, tóm lại là, em sẽ giúp anh."