Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ

Chương 117: Phát hiện

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: An Thuần

Quý Túc thích nghe những chuyện liên quan tới Kiều Lam, nhưng lại không thích nghe về chuyện tình cảm của Kiều Lam và Đàm Mặc.

Càng không nói là Kiều Lam cùng Đàm Mặc kết hôn sau khi tốt nghiệp.

La Mạn mỗi ngày đều cùng Liễu Xán Xán cãi nhau, kỹ năng cãi nhau thật mạnh, chỉ cần hai cô gái kia không nói lý, không được mấy câu đã bị La Mạn làm cho cứng họng, chỉ có thể nói La Mạn xen vào việc của người khác.

Bản thân La Mạn cảm thấy mình uất ức, một khi đã thế thì cô ấy lại thích đi tìm người để dựa vào. Cô không do dự quay người đi về hướng Quý Túc, người bình thường luôn mang nụ cười trên môi thì giờ đây biểu cảm của anh ta có chút khó coi.

"Đàn anh......"

La Mạn nhỏ giọng, Quý Túc không nhìn về hướng bên đây, ném một chữ "Được rồi" để ngăn trò hề lại, sau đó quay người rời câu lạc bộ.

Bùi Bắc Gia nhìn bóng lưng Quý Túc rời đi, không khó đoán nguyên nhân tâm trạng Quý Túc vì sao không tốt, nghĩ đến đây không khỏi có chút không đành lòng quay đầu nhìn La Mạn một cái thoáng qua.

Quý Túc rất ưu tú, nữ sinh thích anh không ít, trong xã đoàn nhỏ này, những người thích thầm anh không phải số ít. Tuy nhiên chỉ có mình La Mạn là trắng trợn, táo bạo nhất, gần như tất cả mọi người biết cô thích Quý Túc.

Ngay cả Quý Túc cũng biết.

Lúc trước, Bùi Bắc Gia cũng không thích cô gái nhỏ này cho lắm, nói chuyện khoa trương lại tự cho là thông minh, tóm lại không phải kiểu người mà cô thích.

Nhưng mặc kệ tính cách cô nàng thế nào, lòng nhiệt tình của cô ấy lại bị Quý Túc dùng để theo đuổi cô gái khác, nếu cô ấy biết bản thân vì sao có thể gia nhập vào xã đoàn, không biết nên suy nghĩ thế nào.

Con người Quý Túc, thật sự tàn nhẫn.

Hôm sau lúc Kiều Lam đi học mới biết được La Mạn vì mình mà cùng người khác cãi nhau một trận có hơi kinh ngạc. La Mạn lúng túng nói cô ấy không quen nhìn bọn họ nói xấu sau lưn người khác, muốn nói gì thì phải nói trực tiếp.

Kiều Lam nhớ tới La Mạn cùng Liễu Xán Xán cãi nhau hằng ngày thì bật cười.

La Mạn tuy rằng không được dễ mến cho lắm nhưng đó chỉ là vẻ ngoài, ngẫm lại một chút thì đúng là cô chưa từng nghe cô ấy nói xấu sau lưng ai.

Tâm trạng La Mạn không tốt chỉ có thể tìm việc gì đó khiến mình thoải mái. Điều khiến cho cô vui vẻ chỉ có thể là cùng Quý Túc nói chuyện nhưng hôm nay Quý Túc không đến, La Mạn chỉ có thể tiếp tục "buôn dưa lê" cùng Kiều Lam và Đàm Mặc.

"Hai cậu dạo này đang bận gì vậy?"

"Mặc Mặc đang phải tập lái xe."

Kiều Lam nói: "Mình tập cùng anh ấy."

La Mạn nâng tay chống khuôn mặt bầu bĩnh.

"Ôi, mình thật hâm mộ cậu."

Kiều Lam cười cười.

"Hâm mộ mình có bạn trai tốt như vậy sao."

"Không phải, hâm mộ tình cảm hai người tốt như thế."

La Mạn buồn bã nói: "Mình khi nào mới có thể giống như các cậu."

Liễu Xán Xán bình thường hay bất hòa cùng La Mạn cũng im lặng, thậm chí có chút cạn lời, nói: "Cậu thích thì theo đuổi thôi, không mau kẻo bị người ta đoạt đi mất."

"Mình sợ anh ấy không thích mình."

"Vậy cậu vì sao mà nói anh ấy không thích cậu? Ngày thường cậu cùng mình cãi nhau như thế nào, đâu có dong dài chần chừ như này... thế sao lúc cãi nhau với mình cậu không như này..."

"Cậu không phải là đàn anh......"

Hai ba câu sau hai người lại cãi nhau, lại khôi phục bộ dáng trước kia.

Buổi sinh hoạt đầu tiên của xã đoàn cuối cùng kết thúc, Kiều Lam không cần ngày nào cũng tới xã đoàn, mỗi ngày đều dành thời gian bồi Đàm Mặc đi tập lái.

Đàm Mặc học rất nhanh, tóm lại so Kiều Lam lúc trước học nhanh hơn rất nhiều, Kiều Lam hơn hai tháng mới lấy được bằng lái, Đàm Mặc không cần đến hai tháng đã lấy được bằng lái.

Đến ngày lấy bằng lái, bác Trần lấy chiếc xe được chọn cho Đàm Mặc đến, người phụ trách đón đưa Kiều Lam mỗi ngày từ giờ cũng từ bác Trần trở thành Đàm Mặc.

Nếu là ngày thường La Mạn nhất định sẽ nhào tới cùng Kiều Lam buôn chuyện thì gần đây lại không thấy cô ấy tới nói chuyện phiếm, ngoại trừ lúc đi học thì thời gian còn lại đều không thấy bóng dáng đâu.

Liễu xán xán nói La Mạn chính thức bắt đầu theo đuổi Quý Túc.

Đàm Mặc từ lúc học lái xe đến lúc lấy được bằng lái đã qua gần hai tháng, La Mạn theo đuổi Quý Túc cũng gần hai tháng.

La Mạn nghiêm túc theo đuổi nhưng hai tháng đó đã không thành không. Hiển nhiên là việc theo đuổi rất vất vả, vì thế mà tính cách cũng không còn hoạt bát như xưa.

Kiều Lam không thể đưa ra lời khuyên nào cho cô ấy. Cô với Quý Túc quen biết chỉ dừng ở mức sơ qua, trong ấn tượng vẫn là vị đàn anh ôn nhu, dễ gần. Kiều Lam đến bây giờ cũng không thấy Quý Túc có ý với cô nhưng bởi vì Đàm Mặc rất kiêng kị Quý Túc, cho nên Kiều Lam chưa bao giờ nói chuyện riêng với Quý Túc.

Đàm Mặc mua xe, hai người từ thứ hai đến thứ sáu cùng nhau đi học, cuối tuần cùng nhau đi dạo, ngày thường thật thảnh thơi, Đàm Mặc cũng vô cùng hài lòng.

Cậu không phải không thích xã đoàn của Kiều Lam nhưng cậu sẽ rất vui nếu một ngày nào đó Kiều Lam rời xã đoàn.

Cứ như vậy rồi tới kì thi giữa kì, vốn dĩ bầu không khí học tập của đại học B vô cùng mãnh liệt nhưng đã có một sự kiện xảy ra.

Kiều Lam nhớ rõ đó là lúc buổi chiều đi học, Liễu Xán Xán với vẻ mặt đầy khϊếp sợ đẩy đẩy cánh tay của họ nhỏ giọng nói: "Có người tự sát".

Mặc dù những năm gần đây thi thoảng chương trình thời sự đưa tin về việc học sinh, sinh viên tự tử. Tỉ lệ người tự sát vẫn luôn tăng cao nhưng cũng chỉ là nghe nói mà thôi, đây là lần đầu tiên đám người Kiều Lam chính tai nghe được chuyện này xảy ra với người bên cạnh mình.

Những loại tin tức như này, mọi trường học đều lựa chọn phong tỏa nhưng trong trường học vẫn không thể giấu nổi học sinh.

Không ai biết lý do của vụ tự tử, nhưng ai cũng có thể đoán được lý do.

Nghe nói người tự sát là sinh viên năm nhất, là một cô gái xinh đẹp, không yêu đương, không vay nặng lãi cũng không quen biết bạn xấu, trong nhà cũng không phát sinh biến cố gì cho nên nguyên nhân chẳng qua là vì áp lực học tập quá lớn.

Những học sinh có thể đến ngôi trường này có ai không phải là người ở trên đỉnh cao hồi cấp ba. Nhưng khi vào đây, họ thấy mọi người xung quanh đều tốt hơn mình rất nhiều.

Nhưng chênh lệch quá lớn, cuối cùng kết cục lại trở thành như vậy.

Kiều Lam không biết nên đánh giá chuyện này như thế nào. Làm một người bình thường, tiếc hận, đau lòng tự nhiên đều có nhưng ngoại trừ điều này, Kiều Lam lại vô tình nghĩ tới Đàm Mặc.

Cùng Đàm Mặc ở bên nhau êm đềm quá lâu, Kiều Lam xém chút nữa đã quên trong truyện Đàm Mặc thực sự từng tự sát.

Nếu nhớ không nhầm thì cũng đúng là thời điểm năm nhất, nếu cô càng nhớ chuẩn xác hơn một chút thì có lẽ là cuối học kỳ 1 của năm nhất.

Kiều Lan không khỏi đau lòng, sau đó điên cuồng nhảy dựng lên.

Tuy rằng biết hiện tại Đàm Mặc không phải Đàm Mặc trước kia, cậu ấy đã không còn bệnh trầm cảm nghiêm trọng, cũng không thích Tống Dao, hơn nữa không có chuyện thích mà không thích được cho nên tự sát tự nhiên cũng sẽ không xảy ra trên người Đàm Mặc.

Nhưng hai chữ tự sát này, đặt ở trước mắt thật sự rất đau lòng, Kiều Lam không kiềm chế được mà đau lòng.

Kiều Lam nhịn không được suy nghĩ lúc trước Đàm Mặc tự sát, trong lòng cậu rốt cục có tâm trạng như thế nào. Tuyệt vọng, thống khổ, tự mình trả lại cho mình là cảm giác như thế nào?

Sợ hãi, tan vỡ, ghen ghét.

Kiều Lam bỗng nhiên dùng sức lắc lắc đầu, đem những chuyện rối tung rối vò trong đầu dẹp hết.

Hiện tại Đàm Mặc không phải Đàm Mặc trong nguyên tác, cậu ấy đã tách ra khỏi chuyện kiếp trước, những chuyện trước kia không liên quan đến cậu.

Kiều Lam, không cần nghĩ nhiều.

Kiều Lam hít thật sâu hô khẩu khí, tiết sau mơ màng không nghe được gì. Đến lúc tan học La Mạn nói cho cô biết, xã đoàn triển khai hội nghị khẩn cấp, nói các cô tan học thì qua đó ngay.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện như thế này, làm tâm lý xã, tất nhiên sẽ có hành động.

Kiều Lam "ừ" một tiếng, thu dọn sách vở, giỏ xách, vừa đi vừa gọi một cuộc điện thoại cho Đàm Mặc.

Đàm Mặc bên kia cũng vừa mới tan học, sau khi nghe xong im lặng, sau một lúc lâu nói: "Đại khái mất bao lâu."

"Em cũng không rõ lắm."

Kiều Lam thở dài.

"Chuyện này đột nhiên xảy ra, mở họp sắp xếp công việc, có lẽ sẽ hơi muộn, nếu không hôm nay không cần đợi em, anh đi về trước đi."

"Không cần, anh đợi em ở thư viện."

Chờ cúp điện thoại xong, Đàm Mặc vô cảm ngồi một hồi lâu sau đó xoay người đi về hướng thư viện, vừa mới đến cửa cũng vừa lúc gặp được Quý Túc từ thư viện đi ra.

Đàm Mặc không có thói quen cùng người không thân chào hỏi, thấy thì thấy, Quý Túc xưa nay vẫn vậy, luôn ở trạng thái đàn anh ôn nhu dễ gần, anh chủ động chào đàn em với Đàm Mặc một tiếng.

Đàm Mặc nhìn Quý Túc, nhàn nhạt đáp lại một câu chào đàn anh, Quý Túc cười cười tự nhiên hỏi cậu.

"Đàn em không có tiết cũng không về nhà à?"

"Đợi bạn gái."

Đàm Mặc dừng lại, nhìn Quý Túc một cái, nói.

"Kiều Lam à."

Quý Túc gật gật đầu.

"Kia có lẽ chờ hơi lâu, hôm nay xã đoàn có rất nhiều việc, cậu cũng biết đã xảy ra loại chuyện này."

"Ừ."

Đàm Mặc hơi bực bội, xoay người muốn đi, lại nghe Quý Túc nói: "Đàn em nếu phải đợi người, không bằng đi cùng anh tới xã đoàn bên kia ngồi cùng?"

Trong lòng Đàm Mặc hơi nhúc nhích.

"Thích hợp?"

"Không có gì không thích hợp, tình nhân trong câu lạc bộ cũng không chỉ có hai người."

......

Kiều Lam cùng đám người La Mạn đợi một lát, xã trưởng xã đoàn cùng các đàn chị lần lượt đến, ngoại trừ thành viên câu lạc bộ, còn có hai vị "người nhà" cũng tới, Kiều Lam nhìn bạn học mang người yêu đến, thầm nghĩ thật ra cũng có thể mang theo Đàm Mặc.

Nhưng mà Đàm Mặc thích yên tĩnh, chắc là không thích các cô ngồi xúm lại một chỗ tán dốc.

Đang nghĩ thì bên ngoài có người đẩy cửa, Quý Túc bước vào, lại thấy bạn trai nhà mình đáng lẽ ở thư viện cũng vào theo.

Kiều Lam ngẩn người đi lại, cùng Quý Túc chào hỏi sau nhỏ giọng hỏi Đàm Mặc.

"Sao anh bất chợt đến đây vậy."

"Trên đường gặp được Quý... đàn anh của các em."

Kiều Lam thật sự không biết là mình quá ngốc nghếch, vẫn là Đàm Mặc quá nhạy cảm, luôn cảm thấy Quý Túc có ý đồ với cô, nhìn thấy Quý Túc là không yên tâm.

Nếu đã tới, vậy đến đây đi, Kiều Lam thật ra rất vui khi Đàm Mặc cùng cô, chỉ lo cậu cảm thấy nhàm chán.

Trong phòng học bày một bàn hội nghị thật lớn, cả xã đoàn ngồi thành một vòng tròn, Đàm Mặc ngồi bên cạnh Kiều Lam, Quý Túc nói rằng sự kiện tự sát lần này xảy ra trong trường học cho nên những người ngoài xã đoàn như Đàm Mặc cũng có thể nghe một chút.

Quý Túc bên kia nắm giữ nhiều tin tức, so với đám Kiều Lam các cô nghe đồn đáng tin cậy hơn một chút, đem chuyện kia nói sơ lược qua một lần sau đó phát biểu thì muốn nghe ý kiến của toàn xã đoàn.

Kiều Lam cũng bị gọi tên.

Kiều Lam cũng giống như các bạn khác, thể hiện bản thân vô cùng đau lòng và tiếc thương. Sau đó nói một vài phương án khắc phục vấn đề về sinh viên, Quý Túc vừa nghe vừa viết gì đó, đợi sau khi cô nói xong thì gật gật đầu, bỗng gọi tên Đàm Mặc.

"Đàn em, nếu đã đến không bằng cũng nói một chút."

Biểu cảm Đàm Mặc hơi dừng lại, nhưng cũng chỉ là trong phút chốc mà thôi, vẻ mặt vô cảm như cũ, Kiều Lam tính nói không cần, nhưng Đàm Mặc thật ra không quá để ý, nói chuyện rất lưu loát.

"Đối với chuyện này, bất kể là chân tướng như thế nào, sự việc đã xảy ra, điều xã hội có thể làm chính là tìm ra chân tướng, đưa ra lời giải thích hợp lý cho đôi bên, đối cha mẹ sinh viên làm tốt công tác trấn an. Hai năm trở lại đây, trường trung học, đại học cao đẳng thường xuất hiện hiện tượng học sinh sinh viên tự tử. Nguyên nhân ngoại trừ trường học quản lý vẫn không thỏa đáng thì bản thân học sinh có lẽ cũng tồn tại một số vấn đề. Đầu tiên trường học là nơi dạy học và giáo dục, đối học sinh áp dụng thi cử thì thích hợp, ngoại việc chú ý đến thành tích học tập, thành quả nghiên cứu khoa học, càng phải chú trọng thể xác và tinh thần khỏe mạnh. Có học sinh xa xôi vạn dặm xa rời quê hương mà tới học, nhà trường phải chịu trách nhiệm về an toàn, điểm này không thể nghi ngờ. Giáo viên đối học sinh đưa ra phê bình hoặc ý kiến cải tiến là trách nhiệm của họ, nhưng những điều này đều dựa vào nền tảng của quyền con người mà không làm tổn thương đến học sinh. Phê bình là chỉ trích hành vi, chứ không phải là nhằm vào cá nhân......"

Đàm Mặc dù sao cũng là nhân vật nổi tiếng toàn trường, hôm nay sau khi đến xã đoàn, mọi người đã sớm nghe nói qua tên Đàm Mặc nên rất tò mò về anh, Quý Túc chủ động gọi Đàm Mặc để cậu phát biểu quan điểm của mình khiến cả xã đoàn toàn là hứng thú dạt dào.

Đến khi nghe xong, mọi người đều suy nghĩ quả nhiên là siêu cấp học bá, xem câu trả lời như khuôn mẫu diễn đạt rõ ràng, suy nghĩ mạch lạc, không hề có lỗ hổng, lời nói ra như là viết luận văn.

Kiều Lam lẳng lặng nghe Đàm Mặc nói xong, lặng lẽ thở dài, có lẽ những người đang ngồi ngoài cô ra thì tất cả mọi người cho rằng Đàm Mặc trả lời vô cùng tốt, thật sự là tốt vô cùng, nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận, kĩ càng nhưng lời nói của Đàm Mặc, suy cho cùng vẫn thấy lời của cậu bất đồng với mọi người.

Đây là hội chứng Asperger không thể chữa khỏi, Đàm Mặc không có cách nào, Kiều Lam cũng không có cách nào.

Tuy nhiên có quá ít người hiểu biết về hội chứng Asperger, huống hồ cho dù có giải thích thì họ cũng không giống như cô chưa từng tiếp xúc, cho nên sẽ không như cô mà có thể nghe được manh mối trong lời nói của cậu.

Quý Túc ngồi ở chỗ xa nhất trên bàn hội nghị bàn, tay cầm bút đã dừng lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng dừng trên mặt bàn, không tiếng động gõ một chút.

Bên môi như có như không cười.

Hóa ra trên thế giới thật sự có việc trùng hợp như vậy, thật sự xuất hiện sự bất ngờ như vậy.

Quý Túc từ trước đến nay chưa từng theo đuổi con gái. Từ nhỏ anh quá ưu tú, luôn luôn là người được nhiều cô gái theo đuổi, cũng chưa từng cố chấp thích ai.

Kiều Lam là người đầu tiên.

Cũng là người khó theo đuổi nhất .

Từ khai giảng đến bây giờ đã qua nửa học kỳ, cơ hội gặp mặt Kiều Lam có thể đếm trên đầu ngón tay, có thể thấy được là ít đến mức nào.

Kiều Lam không có hứng thứ với anh một lòng một dạ với Đàm Mặc. Bất kể là anh lén lợi dụng việc công, vài tháng qua đi, Quý Túc không tìm được một chút cơ hội nào.

Nếu không có cách nào để theo được, Quý Túc nghĩ đến Đàm Mặc.

Một người có chướng ngại tâm lý, muốn cho cậu ta tổn thương đối Quý Túc mà nói, cũng không phải một việc quá khó khăn, tóm lại sẽ không khó bằng việc theo đuổi được Kiều Lam.

Nhưng không nghĩ đến, ngay từ đầu, ông trời đã cho anh một bất ngờ lớn như vậy.

Tất cả mọi người đều cảm thán Đàm Mặc quả nhiên lợi hại, Quý Túc lại nắm bắt được lời nói này không giống bình thường.

Lưu loát, logic càng là rõ ràng. Như lời một vị tiến sĩ đã nói, làm người không thể không có tật xấu.

Mà trùng hợp, trong đó tật xấu lớn nhất chính là không có tính cá nhân.

Đối với chuyện người chết lần này, Đàm Mặc không thể hiện ra một tia đồng tình hay là tiếc thương, chỉnh lời nói tựa như máy móc không có tình cảm.

Rõ ràng không, thật ra không tính là quá rõ ràng, ít nhất những người khác đều không phát hiện, chỉ có Quý Túc phát hiện.

Nhưng nếu như anh có một người cha mắc chứng bệnh giống hệt Đàm Mặc, anh có thể nghe thấy giọng điệu tương tự như cuộc đời mình vào hai mươi năm trước một lần nữa.

Tất cả, quá đơn giản.

Đàm Mặc.

Hội chứng Asperger.

Chuyện này, đúng thật là trùng hợp.
« Chương TrướcChương Tiếp »