Chương 100: Nghe lời

Dịch: An Linh

Không biết đây là lần thứ mấy Đàm Mặc cảm thấy Kiều Lam đích thực là yêu tinh.

Yêu tinh có thể lấy mạng của cậu.

Kiều Lam đứng trước mặt giang hai tay như thể tùy thời tùy chỗ là có thể nhào vào lòng cậu, cầm chiếc thắt lưng mới toanh trong tay khiến hai tay cô run rẩy nặng trịch.

"Còn hai phút nữa là đóng cửa rồi."

Kiều Lam ngước đầu nhìn Đàm Mặc trong mắt nổi lên một ngọn lửa nhỏ.

"Còn ngây ra đó là không kịp nữa..."

Lời còn chưa dứt, Đàm Mặc đã kìm lòng không nổi cúi đầu xuống, hung hăng cắn một cái vào môi cô, cắn xong cũng không nói lời nào lấy thắt lưng nịt quanh eo Kiều Lam, nhìn động tác trông có vẻ mạnh bạo nhưng kì thực lực tay không lớn.

Thắt lưng đúng là một thứ hay ho, vốn đồng phục quân sự còn rộng thụng thình vừa nịt lên eo chớp mắt đã thay đổi phong cách. Đàm Mặc không biết là vì đồ quân phục đẹp hay do Kiều Lam quá thu hút, ngũ quan Kiều Lam vốn tinh xảo khoác lên bộ camo xanh biển càng bật lên mấy phần khí khái, ngoài xinh đẹp còn xen nét tuấn tú.

Kiều Lam mặc cho Đàm Mặc nhìn chằm chằm mình thật lâu, cong mắt khóe môi đầy ý cười.

"Thỏa mãn chưa"

Chưa.

Giống như sau khi ôm xong chỉ muốn hôn, hôn xong lại muốn đi sâu hơn,cho nên lúc này trong đầu Đàm Mặc vẫn còn đủ loại ý nghĩ khác.

Nhưng đã hết thời gian, dì quản lí kí túc xá đã bắt đầu gọi người rồi.

Kiều Lam giục cậu mau đi về, tránh cho phòng bên nam đóng cửa cậu lại không vào được.

Đàm Mặc lúc này mới nhớ ra không phải chỉ có Kiều Lam bị cấm cửa, cậu cũng có.

Nội trú.

Thật sự phiền phức.

Đưa mắt nhìn Kiều Lam đi vào, cho dù Đàm Mặc chạy nhanh hơn nữa thì lúc quay về cũng bị trễ mấy phút, dì quản lí không vui vẻ lắm mở cửa cho cậu từ phía trong, kết quả mới dòm Đàm Mặc một cái rốt cuộc nhịn lại.

Cái thằng nhóc này dáng dấp cũng đẹp trai quá nhỉ!

Thời nay dù là ai cũng thích người đẹp huống chi là đẹp trai đến mức như Đàm Mặc, ngay cả dì quản lí cũng không thể mắng nhiều hơn đôi câu.

Lúc quay lại kí túc xá, ba anh chàng cùng phòng đã tắm rửa xong xuôi mỗi người đang bận việc riêng, Tạ Hoằng Nghị nhớ tới bức ảnh chụp Đàm Mặc gửi cho Kiều Lam hôm nay bị một đống chị gái xúm xít, trộm vui vẻ hồi lâu mới hỏi Đàm Mặc.

"Em dâu có giáo huấn không?"

"Giáo huấn gì."

Đàm Mặc hoàn toàn không biết Tạ Hoằng Nghị đang nói gì.

Lẽ nào không giáo huấn sao? Tạ Hoằng Nghị vọt từ trên giường xuống, lúc gửi tấm ảnh đó cho Kiều Lam, chắc chắn Kiều Lam rất căng thẳng! Tạ Hoằng Nghị còn muốn xem xem đôi tình nhân nhỏ bé này ghen tuông giở trò đấy, kết quả vậy mà lại không có gì xảy ra?

Nhưng Đàm Mặc thế này rõ ràng là không biết gì.

Điều này khiến cho Tạ Hoằng Nghị rất thích giở trò có chút hụt hẫng.

Nhưng trừ hụt hẫng ra ngược lại rất hứng thú với mối quan hệ giữa Kiều Lam và Đàm Mặc.

"Tiểu Tứ, cậu với em dâu quen nhau bao lâu rồi?"

Không biết sao luôn cảm thấy hai người Đàm Mặc với Kiều Lam không giống những cặp đôi thông thường, tuy rằng nói giai đoạn yêu đương nhiệt huyết của các cặp đôi đều rất ngọt ngào , nhưng hai người này ngoại trừ ngọt ngào ra luôn có loại cảm giác ấm áp khó tả, đôi lúc còn có chút cảm giác giống như cặp vợ chồng già.

Cho nên Tạ Hoằng Nghị nghĩ ngợi có phải Đàm Mặc và Kiều Lam đã quen nhau rất lâu rồi không.

Đàm Mặc là người nhỏ tuổi nhất trong kí túc xá, còn chưa kịp nói đồng ý thì đã thành Lão Tứ, Tạ Hoằng Nghị thì còn gọi thân mật hơn, mở miệng một tiếng "Tiểu Tứ", Đàm Mặc phản đối vô hiệu chỉ có thể tùy cậu ta.

Ở bên nhau bao lâu?

"Tám tháng."

Đàm Mặc nhớ rất rõ, họ chính thức quen nhau vào ngày lễ tình nhân.

Tạ Hoằng Nghị gật đầu.

"Vậy là khá lâu rồi."

Bảy, tám tháng thì hẳn là đã phát triển đến giai đoạn rất quen thuộc rồi chứ? là một trai thẳng chỉ mới trải qua mối tình trong một tuần lễ mà nói, Tạ Hoằng Nghị tỏ vẻ mình hoàn toàn không hiểu được.

Khổng Sa trầm ngâm đặt bút trong tay xuống.

"Vậy là cậu thích cô ấy từ lâu rồi."

Tạ Hoằng Nghi bất giác định nói sao cái thằng ngốc cậu lại ngớ ngẩn như vậy, quen bao lâu tức là thích bấy lâu đó, kết quả lại nghe thấy Đàm Mặc "Uhm" một tiếng.

"Hai năm."

Hở? đầu Tạ Hoằng Nghị đầy dấu chấm hỏi, sao lại khác với những gì cậu nghĩ?

"Thế quen biết bao lâu?"

"Ba năm."

Khổng Sa không ngạc nhiên gật gật đầu, quả nhiên nhớ rất rõ.

Vừa này Tạ Hoằng Nghị hỏi Đàm Mặc đã quen bao lâu, Đàm Mặc cũng không cần nghĩ liền nói tám tháng, nếu là người bình thường sẽ không nhớ rõ ràng như vậy, hoặc phỏng chừng nói đại khái ví như hơn nửa năm, hay tạm dừng một lát tính toán một chút mới nói thời gian chính xác.

Nhưng đàm Mặc nói rất nhanh, tựa như mỗi một ngày đều nhớ rất kỹ.

Thích đến mức nào mới có thể lúc nào cũng nhớ được đã quen nhau bao lâu nhớ được mỗi một ngày ở bên nhau, cho nên Khổng Sa mới nhận định trước khi Đàm Mặc xác định quan hệ, chắc chắn đã thích Kiều Lam từ lâu.

Đợi Đàm Mặc vào phòng tắm, Tạ Hoằng Nghị mới ngây ngốc nhìn hai người bạn cùng phòng còn lại, cuối cùng xoay đầu hỏi Khổng Sa.

"Cậu làm sao biết cậu ấy thích em dâu từ trước?"

Khổng Sa thực sự không muốn trả lời một câu hỏi thiểu năng như vậy, bỏ lại một câu "Ngu ngốc" quay đầu tiếp tục đọc sách của mình.

Cuối cùng vẫn là Trình Tấn một cậu bạn cùng phòng khác, nhìn không nổi, cúi người hỏi Tạ Hoằng Nghị.

"Mỗi người dù sao phải có một quá trình quen biết trước khi yêu đương, sau đó nảy sinh hảo cảm, lại trải qua một đoạn thời gian mập mờ, cuối cùng đến một thời điểm thích hợp mới xác định quan hệ, trước đó không thích sao ở chung một chỗ được, chẳng lẽ cậu yêu đương phải có danh phận trước mới xoắn xuýt vấn đề tình cảm sao?"

Tạ Hoằng Nghi từ trên ghế nhảy dựng lên.

"Đệt, làm sao cậu biết!"

Trình Tấn: "......? ? ?"

Tạ Hoằng Nghị lúc này mới đem đoạn tình cảm duy nhất từng trải chia sẻ với Trình Tấn, đã từng có một em gái đáng yêu tìm đến nói thích cậu ta, bày tỏ với cậu ta, Tạ Hoằng Nghị solo từ thai mẹ đã nhiều năm như vậy than thở cuối cùng vận đào hoa cũng đến với mình, ngay ngày em gái tỏ tình liền đồng ý, kết quả đến tối đi về mới nhớ ra mình ngay cả tên em gái cũng không biết.

Ngày hôm sau chạy đến hỏi tên em gái người ta, em gái đáng yêu tức giận khóc lóc, Tạ Hoằng Nghị thật sự không hiểu nổi sao phải khóc; ngày thứ ba em gái đến tìm cậu ta hỏi buổi chiều có thể cùng đi ăn không,Tạ Hoằng Nghị ôm bóng rổ nhìn sân tập lại nhìn sang em gái, quả quyết chọn bóng rổ; ngày thứ tư em gái thỉnh giáo cậu ta một vấn đề, Tạ Hoằng Nghị giảng một lần em gái nghe không hiểu, Tạ Hoằng Nghị quả thực không hiểu tại sao câu hỏi đơn giản như vậy vẫn nghe không hiểu...

Một tuần sau, Tạ Hoằng Nghị bị đá.

Nghe xong đoạn chuyện xưa này, Trình Tấn quả thật không biết nên nói gì.

"Vậy nên bước này là tôi đi sai rồi á."

Tạ Hoằng Nghị vỗ trán một cái, dáng vẻ cuối cùng cũng hiểu ra.

"Tôi thế này có gọi là cưới trước yêu sau không?"

Trình Tấn: ......Cậu đúng là không nên nói.

Nhìn Khổng Sa người ta thông minh bao nhiêu, cự tuyệt nghe câu chuyện tình yêu thiểu năng như vậy, cậu rốt cuộc hiểu Khổng Sa nói Tạ Hoằng Nghị "Hapi*" là ý gì rồi.

*Hapi, phiên âm tiếng Trung của từ "Happy" trong tiếng Anh, có nghĩa là "vui vẻ, hạnh phúc". Ngoài ra, theo phương ngữ Tây Nam Trung Quốc, nó còn có nghĩa là chửi thề, ý chỉ những người ngu ngốc, cách nói rất thô bỉ.

Đàm Mặc vào phòng tắm đi tắm, bỏ lỡ "câu chuyện tình yêu" của Tạ Hoằng Nghị.

Người hơi chút lại thích sạch sẽ như Đàm Mặc thực ra khó mà chịu được việc dùng chung phòng tắm với người khác, nhưng đến bây giờ Đàm Mặc đã dần hiểu được ý nghĩa của của từ "thích ứng", tất cả những thứ không thích hoặc không quen lúc nào cũng dần phải học cách thích nghi.

Tắm rửa xong xuôi bật máy tính lên, xem một chút thị trường chứng khoán hôm nay, đúng 11:30 tối tắt đèn, tin nhắn chúc ngủ ngon của Kiều Lam cũng đúng hẹn mà gửi tới.

Đàm Mặc nhìn con thỏ nhỏ trên điện thoại nhảy ra nói chúc ngủ ngon, cười khẽ một tiếng.

Ngủ ngon.

Ngày hôm sau quân huấn cuối cùng cũng bắt đầu, trong sân trường rợp một biển người xanh lá, à không, là chìm ngập trong sắc xanh biển.

Sau khi tập họp các khoa chuyên ngành thì cùng đi dự hội nghị động viên quân huấn, tìm nửa ngày trời Kiều Lam rốt cuộc cũng tìm được cờ của khoa Toán, cách mình xa tít tắp, Kiều Lam chỉ có thể bỏ cuộc.

Hội nghị có chút nhàm chán, Liễu Xán Xán nhìn thấy động tác của Kiều Lam thì bật cười.

"Tìm bạn trai của cậu à?"

Kiều Lam và Liễu Xán Xán chơi khá thân.

Phòng kí túc xá có bốn người, một người ngày nào cũng đeo tai nghe thích ở một mình, một người là Roman không thể hòa hợp được, còn tính cách Liễu Xán Xán trái lại có chút giống Bạch Ngọc, lúc không nói chuyện thì lạnh lùng mà đã nói rồi thì rất hay làm trò, hơn nữa tính tình lại thẳng thắn.

Kiều Lam gật gật đầu.

"Nhưng mà cách hơi xa, không nhìn thấy được."

Liễu Xán Xán theo tầm mắt của Kiều Lam nhìn thấy lá cờ của khoa Toán.

"Bạn trai cậu học khoa Toán à?"

"Uhm, sao vậy."

Liễu Xán Xán hào hứng buôn dưa với Kiều Lam.

"Tớ nhìn thấy trên Tieba của trường nói khoa Toán năm nay có nam sinh mới tới đẹp rụng rời luôn, chưa kể thành tích thi đại học đứng nhất mười tỉnh, mấy anh khóa trên được bầu hotboy lúc trước giờ bị ép nhường chỗ, nói chuyện bình chọn mấy hotboy trước đó còn có một người là Quý Túc, chính là cái đàn anh đẹp trai của chuyên ngành tụi mình đó..."

Kiều Lam hoàn toàn không nghe lọt nửa câu sau, chỉ mới nghe nửa câu trước đứng nhất mười tỉnh với đẹp rụng rời đã ngập tràn tự hào, kéo tay áo Liễu Xán Xán nói nhỏ vào tai cô ấy.

"Nói cho cậu một bí mật."

"Bí mật gì cơ?"

Mắt Kiều Lam sáng rực.

"Đó là bạn trai tớ."

Liễu Xán Xán sửng sốt, suy nghĩ hồi lâu mới ngập ngừng nhỏ giọng nói: "Là hotboy mới hay là Quý Túc ?"

Kiều Lam ù ù cạc cạc .

"Qúy Túc nào?"

Liễu Xán Xán: .......cảm giác tồn tại của khoa tụi mình thấp đến mức này luôn hả?

Cho nên chính là cái vị hotboy mới đó?

Đệt mợ a!

Liễu Xán Xán đã biết một bí mật động trời, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy dường như cũng chả có gì quá kinh ngạc, con gái xinh đẹp nổi bật như Kiều Lam tìm bạn trai đẹp trai xuất sắc hơn là chuyện đương nhiên mà! Mặc dù trên Tieba đâu đâu cũng có người cảm thán hotboy siêu đỉnh, nhưng cũng có người nói năm nay có mấy em gái giá trị nhan sắc rất cao, đại khái là tâm lý học người quá ít, có mấy đàn chị trong khoa nhắc tới Kiều Lam nhưng không có mấy người biết.

Liễu Xán Xán nhìn mấy cô gái hay khoe ảnh selfie dưới lầu, chả ai có thể so được với Kiều Lam, càng đừng nói đến vóc người của Kiều Lam. Chính là nói đồng phục quân huấn này mặc trên người Kiều Lam và những người khác không giống nhau, ai bảo chân Kiều Lam dài vậy chứ.

Liễu Xán Xán vốn dĩ cũng không quá hứng thú đối với bạn trai Kiều Lam, vì hai chữ "Hotboy" mà đột nhiên có hứng thú, người đẹp gì đó, đơn giản vẫn là muốn nhìn thử xem.

Sau khi kết thúc hội nghị động viên quân huấn, kỳ huấn luyện quân sự dài nửa tháng cuối cùng cũng bắt đầu.

Đại khái là mấy năm trước có vài trường đại học và cao đẳng xảy ra một số vấn đề trong huấn luyện quân sự, cho nên cường độ quân huấn hai năm nay giảm đi rất nhiều so với trước, cũng có thể là do Kiều Lam luôn kiên trì chạy bộ trong ba năm cấp ba thể lực rất tốt vậy nên không cảm thấy quá mức nặng nhọc, chỉ là phải phơi nắng.

Giờ ăn trưa, dù Đàm Mặc có thích ứng đến đâu cũng không chịu được việc phải chen chúc để lấy cơm trong nhà ăn với nhiều người như thế, nên hai người đi ra ngoài ăn gì đó.

Kiều lam có thói quen ngủ trưa, ăn xong thì có hơi buồn ngủ, nhưng giờ quay lại kí túc xá, đi bộ về ít nhất cũng mười, hai mươi phút, đến lúc đó còn phải vội vàng đi quân huấn, có lẽ còn chưa ngủ được hai mươi phút.

Đàm Mặc nhìn Kiều Lam đang buồn ngủ, lại nhìn xuyên qua cửa kính của khách sạn đối diện, "Đi thuê phòng nhé."

Kiều Lam giật mình tỉnh người: ". . . . . .Thuê . phòng làm gì?"

Sao đột nhiên lại đưa ra yêu cầu này? Việc đó. . . còn chưa chuẩn bị gì cả. . . sao vừa nghĩ là nói. . .buổi trưa chỉ có một tiếng thôi, một tiếng không đủ. . . thì phải. . .

Rốt cuộc nghe thấy Đàm Mặc nói, "Đi ngủ trưa."

Kiều Lam: ". . . . . ."

Thật có lỗi! Là do suy nghĩ cô quá đen tối đó!

Không còn mặt mũi nào để gặp người nữa.

Ban ngày ban mặt. . .

Đàm Mặc liếc mắt thấy má Kiều Lam chợt ửng đỏ.

"Sao vậy?"

"Không sao."

Kiều Lam buột miệng nói: "Thuê. . . đặt phòng chỉ để ngủ trưa à, sao lại lãng phí như vậy! Tiền là gió lớn thổi tới sao, tuy là anh có tiền nhưng cũng đừng hoang phí vậy chứ, sau này cũng cần phải sống nữa mà?"

Thật lộn xộn, kiều Lam cũng không biết mình đang nói cái gì, nói loạn một hồi chỉ để giấu diếm sự xấu hổ trong lòng.

Đàm Mặc không nghĩ đến lúc này Kiều Lam lại suy nghĩ như vậy, trong lòng Mặc Mặc-cậu muốn phản bác Kiều Lam, sau này cậu còn có thể kiếm lại mà, hơn nữa tài sản hiện tại của cậu dư sức nuôi được mấy Kiều Lam.

Nhưng cậu rốt cuộc không nói, kéo Kiều Lam ra khỏi quán ăn đi vào khách sạn đối diện.

"Có phòng theo giờ, không đắt."

"Đắt."

"Anh mệt rồi, không muốn đi về lại", Đàm Mặc nói.

Quả nhiên dời trọng tâm lên người Đàm Mặc, Kiều Lam cuối cùng không phản đối nữa.

"Em không mang theo chứng minh."

"Anh có."

"Tại sao huấn luyện quân sự lại mang theo chứng minh?"

". . . Muốn đặt khách sạn."

Thật ra cậu cũng không biết, không biết sao lại tiện tay mang theo, chỉ là xem ra bây giờ cũng rất cần thiết.

Chạy đi đặt phòng khách sạn chỉ vì để ngủ trưa.

Kiều Lam che mặt.

Thật là xa xỉ!

Ngoài xa xỉ ra thì còn một chuyện rất lúng túng, chị gái ở quầy lễ tân khách sạn cứ nhìn chằm chằm hai người một lúc lâu, ánh mắt ý tứ khó hiểu vừa nhìn đã nghĩ chệch.

Mấy cặp đôi trẻ thuê phòng mấy tiếng đồng hồ gì ấy . . .

Lúc này Kiều Lam bỗng hơi hâm mộ với chứng Asperger của Đàm Mặc, Đàm Mặc hoàn toàn không hiểu được ý giễu cợt trong mắt chị gái này, Kiều Lam thật sự có chút nóng mặt muốn giữ khoảng cách một tý để chứng tỏ bọn họ rất đơn thuần là chỉ đến ngủ một giấc, kết quả lại bị Đàm Mặc túm trở lại.

"Lại đây."

Kiều Lam: ". . . . . ."

Có thể không lại không?

Đàm Mặc đưa thẻ phòng cho Kiều Lam, "Em vào trước đi, thời gian eo hẹp."

Kiều Lam: ". . . . . . "

Sao càng nghe càng thấy sai?

Kiều Lam thậm chí không nhìn ánh mắt của chị gái ở quầy lễ tân, cầm thẻ phòng chạy mất dạng.

Đàm Mặc nhìn bóng lưng Kiều Lam bật cười, xoay đầu qua khôi phục lại bộ dạng vô cảm thường ngày, nói với chị gái lễ tân.

"Tôi muốn đặt phòng này nửa tháng."

Chị gái lễ tân sửng sốt.

"Hả?"

Đã giải quyết còn phải. . . bao, bao theo tháng sao? Thanh niên bây giờ lợi hại quá vậy?

Vẻ mặt Đàm Mặc nhàn nhạt.

"Tân sinh viên học quân sự, tiện tìm chỗ ngủ trưa."

Chị gái lễ tân: . . . . . .

Hóa ra chỉ là ngủ trưa.

Cho nên nói là cô hiểu lầm rồi?

Nhưng sao có thể trách cô chứ, phải không! Thanh niên bây giờ thuê phòng theo giờ không phải đều là vì việc kia. . . sao, dù sao thuê phòng theo giờ tiết kiệm tiền đó, ai lại giống cái cậu thanh niên này dư tiền thừa bạc còn bao qua đêm?

Mà cái cậu này trở mặt cũng nhanh quá nhỉ, lúc có cô bé kia thì cười tươi như mặt trời, cô bé vừa đi cả người cũng lạnh tanh

Nhưng phàn nàn thì phàn nàn, công việc vẫn phải nghiêm túc.

"Thật ngại quá, phòng theo giờ của khách sạn chúng tôi không có dịch vụ thanh toán theo tháng, kỳ thực mỗi lần anh chị đến làm thủ tục là được."

"Rắc rối" , Đàm Mực nói, "Vậy thì đổi phòng."

"A?"

"Đổi một phòng có thể thanh toán theo tháng."

". . . . . .Vậy giá phòng sẽ không rẻ."

Phòng có thể thanh toán một lần nửa tháng đều là phòng tiêu chuẩn trở lên.

"Không sao."

Vẻ mặt Đàm Mặc vẫn như cũ không cảm xúc.

Đối với cậu mà nói chỉ là chút tiền, vả lại dù thật sự đắt, trời đất bao la bạn gái ngủ trưa mới là quan trọng nhất.

Chẳng qua vẫn phải dặn trước chị gái lễ tân một câu.

"Nếu cô ấy có đến hỏi chị thì nói là thuê phòng theo giờ."

"Vì sao?"

Thiếu niên vẫn luôn lạnh lùng cuối cùng cũng để lộ chút ý cười,

"Bởi vì cô ấy không thích tôi lãng phí tiền."

Cho nên, nhớ là đừng nói với cô ấy.