Edit + beta: Ngân Lam
Nam thư phòng.
Hoàng đế trẻ tuổi Ái Tân Giác La Huyền Diệp ngồi trước bàn xử lý chính sự, nhìn những bản tấu chương không biết là viết những gì kia, sững sờ hồi lâu. Nhớ tới buổi sáng ở Từ Ninh cung, thấy hài tử kia đã muốn khóc lại cố gắng giữ lấy dáng vẻ mạnh mẽ, thật sự là tâm tư phức tạp. Đối với hài tử đó, bản thân mình thực sự không biết dùng thái độ gì để đối mặt với hắn, từ lúc mình lên ngôi đã bắt đầu cực lực thay đổi tập tục cũ cổ hủ tệ hại, đã dùng hết mưu trí diệt trừ Ngao Bái bình định Tam Phiên, ổn định thiên hạ và triều đình.
Đối với hậu cung của mình tuy rằng trước sau đã phong Hách Xá Lý thị và Nữu Hỗ Lộc thị
(tỷ tỷ của Quý phi Nữu Hỗ Lộc thị hiện tại, hiệu là Hiếu Chiêu Hoàng hậu) làm Hoàng hậu, nhưng cả hai người trước sau cũng đều qua đời, thậm chí bản thân mình cũng bắt đầu cảm thấy có phải mình thật sự không nên lập Hoàng hậu hay không. Bây giờ nâng Đông Giai thị lên làm Hoàng Quý phi mà không phải là Hoàng hậu, kỳ thật cũng là bởi vì để làm cho hậu cung của mình càng thêm hoàn mỹ, vững vàng. Mà nhi tử này xuất hiện, quả thực khiến cho sự hoàn mỹ mà hắn vẫn luôn theo đuổi xuất hiện một vết nứt. Lại càng là hành vi tàn khốc chỉ trích mình khi ấy, cho nên chính mình vẫn không có cách nào đối mặt với nhi tử này, đúng vậy, nhi tử tàn tật quả thực đã ảnh hưởng rất lớn đến vị Hoàng đế trẻ tuổi.
Đó là tuần giữa tháng tám năm Khang Hi thứ hai mươi, Hoàng hậu Nữu Hỗ Lộc đã qua đời được hai năm, hậu cung ngoại trừ Quý phi Đông Giai thị và muội muội của Hoàng hậu Nữu Hỗ Lộc thị ở phi vị ra, liền không có những phi tử khác. Lời bẩm tấu khuyên lập Hoàng hậu trên triều đình cũng nhiều vô cùng, Thái hậu cũng nhiều lần nhắc nhở Hoàng đế chọn một ít nữ tử hiền lành trong hậu cung thăng lên phi vị. Hoàng đế cuối cùng cũng nói lời đồng ý trong một lần nói chuyện cùng Thái hậu lúc tháng sáu, đang lúc Thái hậu muốn hỏi chọn ai và đề cử vài người, lại nghe Hoàng đế chỉ để lại một câu, “Hậu vị tạm thời giữ lại, lập một Hoàng Quý phi, một Quý phi, bốn phi tử.”
Mà lời này đã nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu ở hậu cung, không hề nghi ngờ, Quý phi Đông Giai thị được thăng làm Hoàng Quý phi, Nữu Hỗ Lộc thị được tấn thăng từ phi vị lên Quý phi. Mà khi ấy, cùng ở tần vị có sáu người, bốn vị trí phi tử kia nhất định sẽ bị bốn trong sáu người này chiếm cứ. Sáu người này chính là người sinh hạ Hoàng tứ tử và Hoàng lục tử – Đức tần Ô Nhã thị; người sinh bốn đứa con chỉ có độc Hoàng tam tử còn sống – Vinh tần Mã Giai thị; mẹ đẻ Hoàng ngũ tử – Nghi tần Quách Lạc La thị; mẹ đẻ Hoàng trưởng tử – Huệ tần Nạp Lạt thị; Mẫn tần Chương Giai thị dù chưa có sinh dục, nhưng nàng là nữ nhân Mông Cổ đưa đến, có ý nghĩa cực lớn đối với Đại Thanh; cùng với Thành tần Đới Giai thị đang có mang. Bởi vì sáu người ai cũng có hi vọng thượng vị, ai cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội duy nhất lần này. Mỗi người đều có ưu thế, tất cả cũng đều có chút khuyết điểm hoặc ít hoặc nhiều. Đoạn thời gian đó tất cả mọi người minh tranh ám đấu
(tranh ngoài sáng lại đấu trong tối), hy vọng có thể kéo đối phương xuống. Mà Thành tần lại càng cẩn thận hơn, không ra khỏi cửa cung một bước, rất sợ có người xuống tay với thai nhi, hài tử kia là tất cả, tất cả hi vọng của nàng.
Nhưng mà người tính, chung quy vẫn không bằng trời tính.
Cây cối ở Ngự hoa viên ở gió thu nhẹ nhàng lộ ra xúc cảm buồn bã và thương tiếc, giống như là đã dự đoán được cái gì. Quý phi Đông Giai thị hạ lệnh nói muốn tổ chức một yến thưởng thu, yêu cầu tất cả những nữ nhân từ quý nhân trở lên đều phải tham gia. Ngay cả Đức tần mới qua cữ cũng phải đáp ứng tham dự, huống chi là Thành tần vẫn còn chưa sinh? Có lẽ là trong quá khứ có thể viện cớ bệnh để không đi, nhưng bây giờ chính là thời khắc phong phi quan trọng, không thể truyền ra cái tin gì “Còn chưa được phong phi mà đã không đặt Quý phi nương nương ở trong mắt rồi”, sau khi suy nghĩ mãi, Thành tần vẫn là xuất phát.
Mọi người gần như là chân trước giẫm lên chân sau đến Ngự hoa viên, chờ Quý phi nương nương đến. Trong quá trình chờ đợi này tất cả mọi người đều treo lên nụ cười hoàn mỹ chào hỏi lẫn nhau, dường như những thứ tranh đấu trong đoạn thời gian này đều là không tồn tại vậy. Không tới một khắc
(15p) sau, Quý phi nương nương đã đến, sau khi mọi người thỉnh an nàng xong, liền theo mệnh lệnh của nàng ngồi xuống bắt đầu nhàn rỗi nói chuyện phiếm, hoặc tám chuyện thê thϊếp tranh đấu ở vương phủ ngoài cung; hoặc biểu đạt tình thương cảm với cảnh thu; hoặc nịnh nọt Quý phi nương nương, nói về chút trang phục thêu hoa trong cung, v.v…
Trong thưởng thu yến, Thành tần không ăn một miếng nào, tối đa chỉ cầm ít bánh ngọt cho ra vẻ, cuối cùng cũng thừa dịp người khác không chú ý, nhanh chóng ném vào trong chiếc túi được khâu trong tay áo mà mình đã sớm chuẩn bị. Uống trà cũng chỉ là giả bộ làm theo, đυ.ng chén một cái, vẫn cẩn thận như vậy đến lúc cuối cùng, khi Quý phi hạ lệnh “Tan yến”, rốt cục mới thở phào một hơi. Cần thận đỡ bụng đứng lên như vậy, ai ngờ còn chưa đi bước nào, đột nhiên bị sẩy chân một cái, thân thể ngã về phía trước, cũng may là Hỉ Nhụy phản ứng kịp, trở thành cái đệm để nàng ngã xuống. “A” – một tiếng kêu thảm thiết truyền khắp Ngự hoa viên, lúc này mới có người bắt đầu quan tâm tình huống của nàng. Dưới mệnh lệnh của Quý phi, ngay sau đó nàng đã nhanh chóng được đưa về gian phòng của mình, Thái y cũng lấy tốc độ nhanh nhất đuổi tới. Trải qua một thời gian chẩn trị
(chẩn và chữa bệnh), tuy rằng may mắn là không có sinh non, nhưng lại dẫn đến hài tử bị tàn tật.
Mặc dù Hoàng đế đã hạ lệnh toàn lực điều tra sự kiện này, nhưng thực tế thì rốt cuộc cũng chỉ tìm được một cung nữ bình thường, cuối cùng được định tội mưu hại hoàng tử nên bị trượng tễ
(đánh bằng gậy đến chết). Còn kẻ làm chủ chân chính đằng sau đó, Hoàng đế hơi cong ngón tay gõ nhịp xuống mặt bàn, đốt ngón tay va vào mặt gỗ tạo ra tiếng vang trong trẻo, ở trong căn phòng yên tĩnh này lại trở thành âm thanh nổi bật. Cuối cùng Hoàng đế cũng không chỉ phong bốn phi, mà là phong toàn bộ năm vị tần lên làm phi ngoại trừ Thành tần, để những lời đồn phong bốn phi trong miệng những người kia tự động sụp đổ, nguyên nhân chân chính lại chỉ có Hoàng đế mới hiểu: kỳ thực hắn chỉ không muốn khi còn sống lại để người khác cảm thấy do một câu nói của mình mà đã hủy đi một nhi tử. Hắn biết hậu cung của mình không sạch sẽ, cũng biết có bao nhiêu hài tử đã trở thành vật hi sinh trong tranh đấu của những nữ nhân kia. Cứ đến lúc truyền tới tin một hài tử lại chết non, hắn sẽ luôn một mình một người bi thương rất lâu trong ban đêm. Nhưng đến ngày hôm sau, hắn liền sẽ giống như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì mà xuất hiện trước mặt triều thần, trước mặt phi tử hậu cung và trước mặt người đời. Song nhi tử vẫn sống sót ngoài dự đoán lại tàn tật này, hắn không thể coi như chưa từng có bất kỳ chuyện gì giống như vậy mà đi đối với hắn (tiểu Thất), cho nên hắn (KH) lựa chọn trốn tránh. Trong cuộc sống sau này hắn cũng đã từng tự hỏi chính mình, nếu khi ấy không có câu nói kia, hài tử này có thể không có vận mệnh như vậy hay không.
“Có lẽ ta thật sự đã sai rồi.” Hoàng đế trẻ tuổi nhắm mắt lại, lời nói trong miệng nảy lại khiến người ta cảm thấy hoang mang. Sợ rằng chỉ có chính hắn mới biết được, hắn rốt cuộc đang hối hận cái gì.