gày hai mươi tháng mười hai năm Khang Hi thứ hai mươi, Hoàng đế hạ chiếu sắc phong Đông Giai thị làm Hoàng Quý phi, làm chủ Trường Xuân cung. Tấn phong Nữu Hỗ Lộc thị làm Quý phi, làm chủ Thọ An cung; …
gày hai mươi tháng mười hai năm Khang Hi thứ hai mươi, Hoàng đế hạ chiếu sắc phong Đông Giai thị làm Hoàng Quý phi, làm chủ Trường Xuân cung.
Tấn phong Nữu Hỗ Lộc thị làm Quý phi, làm chủ Thọ An cung; tấn phong Đức tần Ô Nhã thị làm Đức phi, làm chủ Vĩnh Hòa cung; tấn phong Vinh tần Mã Giai thị làm Vinh phi, làm chủ Hàm Phúc cung; tấn phong Nghi tần Quách Lạc La thị làm Nghi phi, làm chủ Duyên Hi cung; tấn phong Huệ tần Nạp Lạt thị làm Huệ phi, làm chủ Chung Túy cung; tấn phong Mẫn tần Chương Giai thị làm Mẫn phi, làm chủ Vĩnh Thọ cung.
Đây là lần đầu tiên vị Hoàng đế trẻ tuổi này sắc phong các nữ tử hậu cung trên phạm vi lớn, cũng là cơ sở gắn liền vận mệnh của hậu cung với trận chiến Cửu long đoạt đích [1]. Mà lúc ta đang ở một thiên điện của Vĩnh Thọ cung nghe được tin tức này, nhìn cảnh tuyết rơi mỹ lệ ngoài cửa sổ, mỉm cười, nghĩ rằng: mùa đông đã tới, mùa xuân còn có thể xa sao? Tranh đấu ở hậu cung kể từ lúc này sẽ bắt đầu ngày càng nghiêm trọng, mà ta chỉ cần an tâm xem kịch là tốt rồi.
[1] Là trận chiến đoạt ngôi vị của chín vị hoàng tử trong lịch sử triều Thanh thời Khang Hi, cụ thể xin mời các nàng tra Google ^^
Nhớ lúc mới xuyên đến nơi này, là lúc nguyên chủ có vẻ sắp sinh non. Ta cũng không biết là có chuyện gì phát sinh, nghĩ chắc cũng chỉ là vật hi sinh chốn cung đấu mà thôi. Sau này nghe cung nữ thϊếp thân bên người Hỉ Nhụy nói, nguyên chủ của thân thể này lúc đang đi đến hậu hoa viên nơi Đông Giai thị – khi đó vẫn còn là Quý phi tổ chức Thưởng thu yến (yến tiệc mùa thu), không biết bị ai ngáng chân ngã sấp xuống tại chỗ. Mặc dù có cung nữ thϊếp thân làm đệm đỡ, nhưng vẫn động thai khí rất nghiêm trọng. Dưới sự trợ giúp toàn lực của Thái y, cộng thêm việc ta nằm tĩnh dưỡng vài tháng ở trên giường, rốt cục vất vả sinh hạ được đứa nhỏ vừa sinh ra đã không có duyên với cái vị trí kia —– Thất hoàng tử trời sinh tàn tật.
Nếu nói không thất vọng là không thể nào, dù sao lúc mình xuyên vẫn chưa hy vọng là lão mẹ của Ung Chính, nhưng ít nhất cũng phải là một tấm phiếu cơm dài hạn chứ. Song lại sinh một đứa nhỏ tàn tật như vậy, ở địa phương hoàng cung tàn khốc như thế, nói thật sự, chính mình không thể hoàn toàn nắm chắc có thể khiến hắn không gặp phải một chút thương tổn nào, ánh mắt của người đời luôn tàn khốc như thế, càng huống chi là ở Tử Cấm thành. Kiếp trước mình cũng rất giống vị Thất a ca này, đều là có chút vấn đề ở chân, biết chính mình từ nhỏ luôn bị xem thường, cho dù ít hay nhiều; còn phải chịu cả ác ngôn ác ngữ của người khác. Mà hắn sinh ra tại hoàng gia, sợ là càng phải chịu thêm nhiều lời đồn đãi nhảm nhí mà tàn khốc. Nhìn những chuyện phát sinh thời gian này sẽ biết, tiểu Thất đã hơn một tuổi, song lại chỉ gặp được Khang Hi một lần ở tiệc bắt thăm lúc hắn tròn một tuổi, mà vị Hoàng đế trẻ tuổi này cũng không vui vẻ khi thấy đứa con trời sinh tàn tật này của mình, nhìn hắn một cái cũng chỉ là liếc thoáng qua một cách lạnh lùng, liền để Hỉ Nhụy đặt hắn lên bàn bắt đầu bắt thăm. Có lẽ là bởi vì chân không tiện, tiểu Thất đi vô cùng chậm. Mà trong cả quá trình này, ta thấy được những ánh mắt chê cười khi dễ của mọi người, bao gồm cả những kẻ nô tài kia; khi ấy, lòng rất đau, giống như bị đao cắt vậy. Cuối cùng tiểu Thất – ngoài dự đoán của mọi người – bắt lấy một quyển sách ngoại quốc và một chiếc đồng hồ do ngoại quốc tiến cống. Bởi vì mọi người chưa từng thấy qua tình hình này bao giờ, cho nên cũng chỉ tùy tiện tìm lời khen một câu, thấy Hoàng đế đi, cũng “an ủi” ta vài lời rồi đi theo.
Đêm hôm đó ta vuốt ve tiểu Thất, khóc một trận như mưa; khóc cho tiểu Thất, cũng là khóc cho chính mình, còn có cả tương lai mờ mịt chưa tới kia. Kể từ khi sinh một hoàng tử tàn tật, ta đã là kẻ thất sủng trong mắt người đời; kỳ thực nguyên chủ cũng chưa từng được sủng, chỉ là vì gia tộc của nàng tương đối cường đại, cho nên hàng tháng vẫn có một hai lần được thị tẩm. Song kể từ sau khi sinh tiểu Thất xong, ta cũng chỉ có thể nhìn thấy vị thiên cổ nhất đế này ở tiệc bắt thăm của tiểu Thất và thỉnh an Thái hậu cùng Hoàng Quý phi mỗi ngay ở hậu cung, nhưng con mắt của hắn cũng chưa từng nhìn ta một lần.
Tựa như lần phong phi này vậy, kỳ thực trước hai ngày trước hai mươi tháng mười hai năm Khang Hi thứ hai mươi, ngoại trừ Đông Giai thị bây giờ được tấn phong là Hoàng Quý phi và Nữu Hỗ Lộc thị bây giờ được tấn phong là Quý phi ra, mấy người chúng ta đều là tần; mà chỉ sau một ngày, các nàng đều đã lên phi vị, thành người đứng đầu một cung, mà ta vẫn yên ổn trên “ngai vàng” tần. Mặc dù không biết ta rốt cuộc là có vị trí như thế nào trong lịch sử hậu cung của Khang Hi, ta không phải là một trong bốn phi, hẳn sẽ không có một vị trí quá cao. Kỳ thực đó rất tốt, ta không muốn tiểu Thất sau này bị dính dáng vào trận chiến Cửu long đoạt đích tàn khốc, thật sự rất tốt, dù mỗi chuyện đều có hai mặt. Nếu mặt này không phải là mặt lạc quan, tại sao ta không nhìn sang mặt lạc quan bên kia đây? Đương nhiên điều duy nhất không tốt là lúc trước chỉ phải cúi mình với bốn người (Thái hậu + Khang Hi + Đông Giai thị + Nữu Hỗ Lộc thị), giờ lại có thêm nhiều người như vậy, thật sự là có chút không vui.
Đối với việc thị tẩm hay không thị tẩm, ta hoàn toàn không thèm để ý, dù sao cũng không phải là người mình yêu thích, phát sinh cái quan hệ gì đó cùng với hắn vẫn là chuyện rất khó tiếp nhận.
Ở hoàng cung chỉ có các phi trở lên mới có thể trở thành người đứng đầu một cung, các nàng ở tại chính điện của cung, mà chúng ta những vị tần này chỉ có thể ở lại thiên điện. Nếu là thị tẩm gì đó, kỳ thực phần lớn thời gian của Hoàng đế cũng dành cho những phi tử, Quý phi và Hoàng Quý phi đứng đầu một cung kia; mà chúng ta những vị tần hay quý nhân này, nhiều nhất cũng chỉ có uống nước canh còn thừa lại của các nàng mà thôi. Huống chi bây giờ những nữ tử có phi vị trở lên vẫn còn đang ở những năm niên hoa chính mậu (còn trẻ đẹp như hoa), cũng muốn lấy được sự sủng ái của Hoàng đế vào mấy năm này, sinh thêm mấy nhi tử, dù sao niên hoa dịch thệ (năm tháng trẻ đẹp dễ dàng trôi qua), chỉ có bảy người các nàng cũng gần như chiếm hết tất cả thời gian một tháng của Hoàng đế.
Đương nhiên mấy tháng này cũng đột nhiên có biến hóa, nghe nói có một ngày Hoàng đế đang nhàn nhã đi dạo ở trong cung thì thấy được một cung nữ cực kỳ xinh đẹp, sau này thịnh sủng với nàng rất lâu, ngay cả mấy phi tử kia cũng cảm nhận được uy hϊếp cực kỳ lớn, chỉ sợ lại có thêm một người như Đức phi. Có lẽ là bởi vì nam nhân bạc tình đi, Khang Hi không giống như hồi trước cho nữ tử này một phân vị nào cao cả, chỉ phong làm quý nhân, mà khoảng tháng mười hai nàng đột nhiên té xỉu, được Thái y chẩn ra đã có thai bốn tháng. Xem ra cũng thật là lợi hại, nhưng kể từ sau lúc đó, vị Hoàng đế trẻ tuổi này lại bắt đầu hành trình hậu viện như bình thường (ý là Khang Hi bắt đầu sủng hạnh các vị phi tần như cũ ấy). Nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi vừa đảo loạn dàn giấm chua hậu cung, vừa có thân phận thấp kém này chính là mẹ đẻ của Bát hiền vương Dận Tự tương lai – Lương quý nhân Vệ thị – cũng đã sớm bị Hoàng đế trẻ tuổi bỏ quên ở một góc nào đó.