Chương 44: Diễu Võ Giương Oai 3

Khương Thuần Quân vừa nghe thấy mấy chữ “Lâm Thừa tướng”, không khỏi nghĩ tới câu “Trẫm sẽ băm Lâm Trường Quân ra cho chó ăn” của hoàng đế, tiện đà nghĩ tới tính tình của Lâm Hàn, không dám để Lâm Hàn nhìn thấy ông ta.

Khương Thuần Quân lập tức đưa người vào phòng nghị sự, hỏi thăm Lâm Thừa tướng tìm Lâm Hàn để làm gì. Nhưng hắn có hỏi thế nào thì Lâm Thừa tướng đều chỉ nói ông ta muốn gặp Lâm Hàn.

Đang lúc Khương Thuần Quân không biết phải làm thế nào cho phải thì Lâm Hàn tới, hắn còn chưa hỏi được chuyện gì.

Khương Thuần Quân tỉ mỉ thuật lại đầu đuôi sự việc một lần, thử thăm dò hỏi: “Quý phủ cũng thiếu bạc sao?”

“Lúc ngươi và Xích Tiêu trở về có phải trời đã sáng rồi không?” Lâm Hàn không đáp mà hỏi lại.

Khương Thuần Quân khẽ gật đầu: “Trời đã sáng rồi ——” đột nhiên nhìn về phía Lâm Hàn: “Lâm Thừa tướng trông thấy sao?”

“Bệ hạ vẫn chưa hạ lệnh cấm?” Lâm Hàn nhìn Khương Thuần Quân gật đầu: “Một Thừa tướng như ông ta muốn nghe ngóng chút chuyện trong cung chắc còn dễ dàng hơn chuyện ngươi vào cung. Lần này ông ta tới đây chắc là hỏi chuyện số hoàng kim kia.”

Khương Thuần Quân: “Lần này ông ta hỏi không thành thì còn đến nữa không?”

“Mặc kệ ông ta. Nếu đến nữa thì không cần mở cửa.”

Khương Thuần Quân lộ vẻ khó xử: “Ngoài cửa còn có hai vị đồng liêu.”

“Bọn họ nhận bổng lộc của triều đình, nghe lệnh bệ hạ, không phải người của phủ Tướng quân, cũng không phải gia thần của phủ Thừa tướng.” Lâm Hàn liếc hắn một cái, còn không biết nên làm gì sao.

Khương Thuần Quân khom người cáo lui.



Lâm Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người trở về hậu viện.

“Phu nhân!” Hồng Ngẫu vội vàng chạy tới: “Ông ta không bắt nạt ngài chứ?”

Lâm Hàn xua tay: “Ngoại trừ Đại tướng quân của các ngươi cùng đương kim bệ hạ, người dám khi dễ ta còn chưa ra đời đâu.”

“Phu nhân có phải hay đã quên mất Hoàng Hậu rồi không?” Hồng Lăng ở trong phòng nghe thấy mấy lời này thì không nhịn được lên tiếng nhắc nhở người đang bay trên tận mây xanh.

Lâm Hàn dừng chân, nàng thật sự đã quên mất trưởng tỷ của Đại tướng quân.

“Hoàng Hậu có sức lực đến bắt nạt ta à?” Lâm Hàn giả vờ nghi hoặc khó hiểu: “Ngài ấy không phải còn đang bận tranh sủng với Tô mỹ nhân sao?”

Hồng Lăng á khẩu không trả lời được.

Hồng Ngẫu bật cười thành tiếng, chỉ vào nàng ấy: “Chuyện ngươi nghĩ tới tất nhiên phu nhân cũng nghĩ rồi.”

Hồng Lăng bối rối: “Ta đột nhiên quên mất.” Dừng một chút: “Vẫn còn tưởng rằng đây vẫn là thời điểm ba năm trước, trước khi Tô mỹ nhân tiến cung.”

Lâm Hàn cảm thấy bản thân thực may mắn, không có mẹ chồng, chị chồng cũng chẳng rảnh rỗi khiến nàng ngột ngạc, trình độ chữa bệnh của cổ đại quá kém, mà nàng lại chẳng cần sinh hài tử.

Phu quân Đại tướng quân dưới một người trên vạn người, hậu viện lại trái ngược với địa vị của hắn, đơn giản sạch sẽ hơn Lâm gia nhiều.

Phủ đệ là một tòa dinh thự ở bắc khuyết, ở gần hoàng cung, diện tích hơn mười mẫu, cũng xem như là có một không hai ở thành Trường An. Điều quan trọng nhất là có cây ăn quả, lại còn có các loại rau dưa, đến đầu hạ không cần phải ra cửa mua sắm, muốn ăn cái gì chỉ cần duỗi tay là có.



Đây mới gọi là thâm tàng bất lộ nha.

Điều này đã khiến cho Lâm Hàn không nghĩ tới sự bất hạnh mà người cha đê tiện kia mang tới nữa.

Sau đó Lâm Hàn chạy về phía thư phòng, lẻn vào không gian thăm nom đám mạ non.

Khi Khương Thuần Quân trở lại sương phòng phía tây thì bị Thẩm Xích Tiêu bắt lấy cánh tay: “Phu nhân đánh Lâm Thừa tướng?”

“Không hẳn. Ta thấy án kỉ ngã lăn bên chân Lâm Thừa tướng, chắc là Lâm Thừa tướng ăn nói chẳng chẳng nghe lọt tai, phu nhân tức giận mới đá án kỉ, không cẩn thận mới đập vào chân ông ta.”

Thẩm Xích Tiêu: “Có cần bẩm báo với bệ hạ không?”

“Loại chuyện nhà thế này bệ hạ không tiện ra mặt. Chờ Đại tướng quân chiến thắng trở về, bẩm báo Đại tướng quân là được. Cẩn thận tránh để Lâm Thừa tướng ngáng chân ngài ấy.”

Thẩm Xích Tiêu ngẫm lại: “Chỉ có thể như vậy. Phu nhân đâu?”

Khương Thuần Quân: “Chạy về phía thư phòng rồi, chắc có chuyện cần làm.”

Lâm Hàn phát hiện mấy cây giống của Thiên Triều đã cao hơn một chút, nhưng còn chưa đủ lớn, chỉ đành rời khỏi không gian nhẫn nại chờ thêm mấy ngày.

Mùng năm tháng ba, hai huynh đệ Sở Dương và Sở Ngọc vừa đi học, Lâm Hàn đã lập tức đánh xe ra khỏi phủ. Tuy nô bộc trong phủ rất muốn biết nàng mua hạt giống cây ăn quả và rau mầm ở đâu, nhưng lại ngại sự nghiêm khắc của nàng nên không hỏi, cũng không dám lộ ra điều gì.

Như vậy cũng tiện để Lâm Hàn mò tới một nơi hoàng sơ vắng vẻ lấy hạt giống rau dưa mang về nhà, nhưng nàng lại sợ chỉ cần mình chậm một chút, Sở Bạch Bạch lại cho rằng nàng chạy trốn, sẽ tiện đà khóc nháo không ngừng.