Chương 33: Buông Tay Nhân Gian 2

Trong phòng chỉ còn lại ba người, một người còn đang ngáy khò khò, một chút cố kỵ trong lòng Hồng Lăng cũng biến mất, nàng ấy không còn do dự nữa: “Nô tỳ cũng là nghe nói thôi, nữ tử kia không chịu nổi tịch mịch nên có dây dưa với một quản sự trong phủ, bị quản gia phát hiện nên nữ tử kia liền cùng quản sự chạy trốn.”

“Quản gia vừa dẫn người đuổi theo vừa nhờ Vệ úy bẩm báo bệ hạ. Không đợi người của bệ hạ đến, nữ tử kia đã ngã từ trên xe ngựa xuống chết rồi. Lão phu nhân bởi vậy liền ngã bệnh không dậy nổi, không kịp đợi Đại tướng quân trở về mà đã buông tay nhân gian.”

Lâm Hàn ngạc nhiên há to miệng: “Đại, Đại tướng quân ngay cả gặp mặt nương lần cuối cùng cũng không được à?”

Hồng Lăng: “Đâu chỉ lão phu nhân, ngay cả nương của Nhị công tử cùng Tam công tử cũng không gặp được. Sau đó, Hoàng thượng liền hạ lệnh cấm. Nếu có ai hỏi thì cứ nói là bị bệnh qua đời. Nhưng trong sáu năm ngắn ngủi đã chết bốn người, nói là bị bệnh cũng không ai tin. Hai năm nay không biết tại sao lại truyền ra Đại tướng quân là thiên sát cô tinh, khắc phụ khắc mẫu khắc thê khắc huynh đệ, kiếp này bơ vơ không nơi nương tựa.”

“Các ngươi cũng cho rằng như vậy sao?” Lâm Hàn nhìn nàng ấy hỏi.

Sắc mặt Hồng Lăng khẽ biến, lắp bắp nói: “Trước kia, trước kia cũng nghĩ là như vậy. Từ khi nghe phu nhân nói là do phong thủy, nô tỳ liền không, không nghĩ như vậy nữa.”

Lâm Hàn không nói tin, cũng không nói không tin, bởi vì nàng còn chuyện khác muốn hỏi: “Khắc huynh đệ lại là chuyện gì nữa?”

“Đại tướng quân có một huynh trưởng, đến Trường An không được mấy năm liền qua đời. Huynh trưởng hắn vừa đi, tẩu tẩu của Đại tướng quân tái giá, bỏ lại đường công tử…”

Lâm Hàn vội vàng giơ tay lên ngăn lại: “Là chất tử của Đại tướng quân?”

“Vâng. Là do Đại tướng quân một tay nuôi nấng. Mộc công tử giống Đại tướng quân nhất, so với ba vị công tử còn giống hơn. Viện tử ở cách vách chỗ của Đại công tử chính là của Mộc công tử.” Hồng Lăng nói.



Mấy ngày trước sau khi Lâm Hàn “mua” cây ăn quả về, lệnh cho người hầu trồng vào trong viện của ba huynh đệ Sở Dương mới biết được Sở Dương ở tại căn đầu cùng phía tây, hai căn ở giữa là chỗ ở của Sở Ngọc và Sở Bạch.

Phía tây căn của Sở Dương còn có một chỗ nữa, cửa lớn khóa lại. Lúc ấy hai đùi Lâm Hàn đau nhức, muốn nhanh chóng đi nghỉ ngơi nên cũng không có tâm tình hỏi đó là viện tử của ai.

Mấy ngày nay lại có chuyện khác, Lâm Hàn bận rộn liền quên: “Ta cho rằng là chỗ ở của lão phu nhân lúc còn sống.”

“Lão phu nhân cùng Mộc công tử ở nhà cũ. Ngôi nhà cũ bây giờ đã được đổi thành hầm băng.” Hồng Lăng nói: “Lão phu nhân đi rồi Mộc công tử mới chuyển tới. Đúng rồi, phu nhân, phu nhân đuổi người của Mộc công tử ra ngoài rồi.”

Lâm Hàn: “Ngày khác lại mua thêm vài người là được.”

Ba huynh đệ Sở Dương mỗi người đều có một gã sai vặt.

Lâm Hàn nghe vậy liền hỏi: “Tùy tùng của Sở Mộc đâu?”

“Theo Mộc công tử ra chiến trường rồi ạ.” Hồng Ngẫu ôm chăn bước vào tiếp lời.

Lâm Hàn: “Hắn bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười tám.” Hồng Ngẫu đưa chăn cho Lâm Hàn.

Lâm Hàn kinh ngạc: “Chỉ nhỏ hơn ta hai tuổi à?”



“Hắn là chất tử của tướng quân, có thể lớn bao nhiêu a.” Hồng Lăng bị lời nói của nàng chọc cười.

Lâm Hàn ngẫm lại cũng đúng: “Trước không nói chuyện của hắn. Bạch Bạch sợ ta bỏ lại thằng bé, có phải là do có người nói gì đó với thằng bé không, nói là nương của thằng bé bỏ trốn với người ta.”

Hồng Lăng và Hồng Ngẫu bị hỏi khó, chỉ vì hai người bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới điểm này.

“Ai dám chứ.” Hồng Lăng chần chờ nói ra, bỗng nhiên nhớ tới một nhà quản gia.

Lâm Hàn thấy ánh mắt nàng ấy xoay chuyển, lắc đầu cười cười: “Phủ tướng quân các ngươi, thật sự chẳng có chút quy củ nào cả.”

Da đầu hai người tê dại, lập tức muốn tìm một khe hở chui vào. Nhưng bằng vào năng lực của Lâm Hàn, cho dù có giấu trong hang chuột cũng bị nàng lôi ra.

“Đại tướng quân quanh năm không ở nhà.” Hồng Lăng yếu ớt nói.

Lâm Hàn: “Sợ là Đại tướng quân không giỏi quản gia, lão phu nhân xuất thân từ tầng dưới chót cũng không quản gia, hiểu biết cũng ít, đã bị đại quản gia khôn khéo của các ngươi lừa gạt lầm tưởng trong phủ ai nấy đều trung thành tận tâm, mỗi người đều tận chức tận trách.”

Hai người muốn phản bác. Nhưng các nàng cẩn thận suy nghĩ một chút lại thấy thật đúng là như vậy.

“Cho nên bệ hạ liền mời ngài tới đây.” Hồng Ngẫu nói.