Chương 2: Xuyên Qua Đến Cổ Đại 2

Sợ là Hoàng đế nhìn trúng nữ nhi của mẹ cả nàng, cha nàng không bỏ được, nhớ tới quê quán còn có một đứa con gái sao chổi, dứt khoát đưa sao chổi ra đối đầu với sao chổi, vừa có thể đuổi sao chổi ra khỏi Lâm gia, lấy lòng Hoàng đế, còn có thể bảo toàn hai đứa nữ nhi, có thể nói một cục đá trúng ba con chim.

Lâm Hàn càng nghĩ càng thấy lấy nàng đã đoán đúng rồi.

Dưới sự truy vấn của Lâm Hàn, nô bộc nói ra tình hình thực tế, thuật sĩ bên người Hoàng đế bốc cho Đại tướng quân một quẻ, quẻ tượng nói Đại tướng quân phảicưới nữ tử họ Lâm mới có thể vợ chồng hòa thuận. Hoàng đế liền nghĩ đến Thừa tướng đương triều, cũng chính là người cha lương tâm bị chó ăn kia của nàng.

Lâm Hàn lập tức rõ ràng đắc tội với người không phải Đại tướng quân, là người cha hờ kia. Tuy nhiên Lâm Hàn kiếp trước có chiến hữu rất hiểu phong thuỷ bát quái, Lâm Hàn nghe nàng lải nhải qua không ít lần, thầy phong thủy không mò ra được nhưng bọn họ thì có thể xem ra.

Lâm Hàn lúc này muốn bỏ trốn mất dạng.

Nàng còn chưa sống đủ, cũng không muốn bị người cha hờ này liên lụy.

Nhưng mà, vừa nghe nói Đại tướng quân chính là quan lại giàu có, thực ấp chính là Phượng Tường huyện, Phượng Tường huyện là một huyện bách tính thu thuế đều lên giao nộp cho Đại tướng quân, người không có đồng nào Lâm Hàn bắt đầu do dự.

Trên đường trở về thỉnh thoảng nghe được tiếng hổ gầm sói tru, biết được lúc này hổ đi khắp nơi trên đất, chó sói nhiều như chó, Lâm Hàn lại nghĩ tới bên trong nhà bếp không có nồi sắt, chỉ có đồ gốm, liền cảm giác lấy mình xuyên qua thời kỳ Thương Chu, hoặc viễn cổ man hoang.

Lâm Hàn kiếp trước mỗi ngày đánh Zombie, không ngủ được một giấc an ổn, chưa ăn qua một bữa cơm đàng hoàng, kiếp này không muốn chạy trốn đến hoang sơn dã lĩnh ngày ngày làm bạn với sói và hổ, liền thành thành thật thật theo người hầu vào kinh thành, lại xem tình hình mà hành sự.

Đến kinh sư Trường An, Lâm Hàn lại từ miệng nha hoàn biết được quy định của triều đình, nữ tử sau khi cập kê còn chưa lấy chồng phải nộp thuế độc thân, mấy năm này thuế của nàng đều là cha nàng nộp thay.

Sau đó lại nghe nói Đại tướng quân khắc cha khắc mẹ khắc huynh đệ, vừa vặn Lâm Hàn không biết làm sao cùng trưởng bối ở chung, Đại tướng quân không cha không mẹ không huynh đệ hay tẩu tử, có quyền thế có tiền tiết kiệm, trong nháy mắt quyết định gả đi.



Đại tướng quân nhân phẩm như thế nào, Lâm Hàn không được biết. Nhưng có một chút Lâm Hàn rất rõ ràng, hành quân đánh trận xưa nay không là chuyện nhỏ. Đại tướng quân chưa từng thua trận, chứng tỏ có tài bày mưu nghĩ kế, có năng lực dùng người.

Lâm Hàn thưởng thức nam tử có tài cán lại có nội hàm, cùng dạng nam tử này sống chung một phòng, không thể trở thành phu thê tương kính như tân thì cũng có thể trở thành hảo hữu nói chuyện vui vẻ với nhau. Còn nữa, Đại tướng quân dám khắc nàng, nàng còn có thể kích phát ra lôi điện đánh chết Đại tướng quân trước một bước. Đến lúc đó gia sản bạc triệu cuar Đại tướng quân chính là của nàng.

Lâm Hàn càng nghĩ càng đẹp, tạm tha cho cha nàng một mạng.

"Ngươi là phu nhân cha mới cưới sao?"

Lâm Hàn từ trong hồi ức tỉnh lại, nhìn thấy ba đứa bé lần lượt quỳ gối trước mặt, không khỏi xoa bóp mi tâm. Làm sao lại không ai nói với nàng, Đại tướng quân có ba đứa con trai, trưởng tử nhìn bảy tám tuổi, thứ tử nhìn năm sáu tuổi, ấu tử giống như chỉ có ba tuổi .

Nàng biết ngay cha nàng không có khả năng có lòng tốt như vậy mà.

Lâm Hàn hối hận khi nghe xong Đại tướng quân gia tài bạc triệu liền không quan tâm.

Đáng tiếc trong không gian của nàng cái gì cũng có, duy chỉ không có thuốc hối hận và vàng bạc. Dù cho muốn chạy trốn, cũng phải tìm cơ hội lấy hết vàng bạc của người cha vô lương tâm kia vào túi mới được.

"Ngươi là phu nhân cha mới cưới sao?"

Lâm Hàn thở dài trong lòng, "Đúng thế. Các ngươi là?"

"Ta tên Sở Dương, năm nay bảy tuổi nha." Đứa trẻ có đôi mắt phượng, mặt ốm dài chỉ vào đứa trẻ có gương mặt trứng ngỗng và đôi mắt đào hoa, ngũ quan tinh xảo ở bên cạnh mình, "Đây là nhị đệ của ta, tên Sở Ngọc, năm nay sáu tuổi. Cái kia là tam đệ của ta Sở Bạch, ba tuổi."