Chương 12: Đại Tướng Quân Không Có Tiền 2

Chỗ nào có người tất nhiên sẽ có thị phi.

Phủ tướng quân từ trên xuống dưới hơn trăm cái miệng, có thể tưởng tượng được thị phi có bao nhiêu. Mà ở chỗ này làm việc, còn có thể kiếm ăn dưới mắt quản gia không coi ai ra gì thì cũng không thể là một kẻ ngốc được.

Bốn người thoáng nghĩ một chút liền hiểu được, Lâm Hàn bảo mấy người kia giám sát bốn người không cho lấy đồ lung tung, lại tuyên truyền ra ngoài là Lâm Hàn cho bọn họ mười hai quan tiền.

Khương Thuần Quân có thể được chọn vào trong cung, còn có thể được phái đến phủ tướng quân, đương nhiên không phải là một khúc gỗ. Ban đầu hắn còn lo lắng bốn người kia nói loạn lung tung làm hỏng danh tiếng của Đại tướng quân, nghe vậy lui sang bên cạnh vài bước, để Lâm Hàn ra oai.

Nô bộc trong phủ nhìn thấy động tác của Khương Thuần Quân, mỗi người liền im lặng không nói, giống như hồ lô bị cưa miệng.

Trong khoảnh khắc, cả sân viện rộng lớn thế này lại cực kỳ yên tĩnh, Lâm Hàn chỉ có thể nghe tiếng gió bắc thổi vù vù lướt qua.

Trong đáy lòng Lâm Hàn cười thầm không thôi, trên mặt lại lạnh lùng nói: “Để sổ sách vào trong rương, đi tìm tất cả mọi người tới đây. Không kể mấy vị Vệ úy.” Lập tức nhìn lướt qua những người khác: “Nếu có thân thích ở trong phủ thì đứng chung với thân thích, không có thì đứng yên ở đó.”

Lần này không ai chần chờ do dự nữa, Lâm Hàn vừa dứt lời liền nhanh chân di chuyển.

Đợi trong viện lại yên tĩnh trở lại, những người khác cũng tới rồi.

Lâm Hàn chỉ vào nữ tử bị quản gia đè dưới thân: “Thân thích bằng hữu của nàng ta ở đâu?”

Tiên sinh phòng thu chi theo bản năng nhìn về phía đông nam.

Trong phủ có quá nhiều người nên cho dù Lâm Hàn nhìn qua bên nào đều nhìn thấy toàn đầu người đen sì sì, Lâm Hàn cũng lười gọi người bước ra: “Trả nguyệt ngân tháng này cho bọn họ, lại cho thêm một tháng nữa.”

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Hàn.

Lâm Hàn cười lạnh: “Lại không nghe thấy à?”



“Nghe, nghe thấy rồi.” Tiên sinh phòng thu chi vội vàng mở danh sách ra, tra được tên nha hoàn kia cùng với nguyệt ngân của người nhà nàng ta, mà mấy gã sai vặt đưa mấy môn khách ra cửa cũng quay lại rồi.

Lâm Hàn chỉ vào bốn người: “Bọn họ có phải là thân thích của nha đầu kia không?”

Tiên sinh phòng thu chi: “Không phải.”

“Các ngươi đưa bọn họ ra ngoài.” Lâm Hàn nói.

Bốn người nghi hoặc khó hiểu.

Phòng thu chi nhỏ giọng nói: “Cũng giống như vừa rồi.”

Bốn người lại đi ra ngoài.

Lâm Hàn lại chỉ vào nha hoàn trước đó nói giúp cho mấy môn khách, không cho phép nàng ta mở miệng, tiên sinh phòng thu chi liền biết nên làm thế nào. Cũng trả nguyệt ngân cho nàng ta và người nhà nàng ta rồi rời đi.

Những người trước đó muốn khuyên nhưng bởi vì do dự mà chưa kịp lên tiếng không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã không ra mặt giúp đỡ quản gia và môn khách.

Tuy nhiên, điều này đối với Lâm Hàn còn lâu mới đủ.

Đuổi ra ngoài hơn mười người, xem ra vẫn không nhiều.

Lâm Hàn lại chỉ vào nữ nhân mặc y phục màu đỏ phối vàng, là nha hoàn bà tử mà ăn mặc còn đẹp gấp mấy lần nàng là tướng quân phu nhân, đại tiểu thư thừa tướng, lại chỉ vào mấy nữ nhân vạt áo quét đất, không thể làm được việc, lệnh cho tiên sinh phòng thu chi cùng tống hết ra ngoài.

Tiên sinh phòng thu chi lộ vẻ mặt khó xử.



“Nơi này có thê nhi của ngươi sao?” Lâm Hàn không cần suy nghĩ liền hỏi.

Tiên sinh phòng thu chi liên tục lắc đầu: “Tiểu nhân còn chưa thành thân.”

Lâm Hàn nhướng mày, thoạt nhìn hắn cũng phải hơn ba mươi tuổi rồi.

“Phu nhân có điều không biết, là do tướng mạo hắn già hơn tuổi.” Khương Thuần Quân giải thích: “Hắn mới có hai mươi lăm tuổi thôi. Hắn lớn lên ở phủ tướng quân, cha nương hắn nuôi ngựa cho tướng quân.”

Lâm Hàn: “Ai là cha nương ngươi?”

“Lão nô bái kiến phu nhân.”

Trong đám người có một nam nhân một nữ nhân khoảng năm mươi tuổi bước tới.

Lâm Hàn thấy hắn mặc áo nâu ngắn màu nâu vàng, cũng không có chỗ nào không ổn: “Chỉ có hai người các ngươi cho ngựa ăn à?”

“Bẩm phu nhân, cho ngựa ăn có tổng cộng bốn người. Phủ chúng ta có bốn con ngựa.” Đại khái là phòng thu nhi đã nhìn ra tính tình Lâm Hàn không tốt lắm, không dám có nửa phần chần chờ hay nửa điểm giấu diếm.

Lâm Hàn nhíu mày, mỗi người cho một con ngựa ăn, cũng đủ xa xỉ.

“Hai người kia ở đâu?”

Trong đám người lại chui ra một đôi nam nữ khoảng bốn mươi tuổi.

Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Bốn người các ngươi đến gần một chút.”

Bốn người vội vàng đi qua, nhưng không dám đến quá gần, thực sự sợ Lâm Hàn vừa ra tay liền tháo cánh tay tháo khớp cằm bọn họ.