Chương 50: Cắn Trả Bất Ngờ Không Kịp Phòng Bị 2

Mạc Văn Tú nhào xong bột, đi ra nhìn một cái, Thận Ngôn lại dẫn Thắng Âm đi làm bài tập rồi, trong lòng bà tràn đầy vui vẻ yên tâm.

Bà là người ở không không được, mảnh đất trong sân đã xới rồi, định tìm hạt giống rau cải, trồng lên, có chút ít hạt giống trồng muộn, chỉ cần có thể mọc mầm, là có cái ăn không ngừng.

Đang đào đất, Mạc Cẩm Duyệt đến.

Ban ngày, cửa sân không khóa, cô ta đứng ở cửa sân, đi vào trong nhìn một cái, liền thấy Mạc Văn Tú đang khom người xới đất, hốc mắt cô ta đỏ lên, theo bản năng gọi: "Mẹ... Cô, tại sao cô lại ở chỗ này?"

Mạc Văn Tú đứng lên, thấy cô ta, cũng sững sờ, bà biết Mạc Cẩm Duyệt cũng theo quân, nhưng không biết lại cùng bộ đội với con rể, bà vui vẻ nói: "Cẩm Duyệt? Nhanh vào đi nhanh vào đi."

Mạc Cẩm Duyệt quan sát sân nhà một cái, không thể không nói, trong lòng cô ta hâm mộ, nhà mình là nhà lầu, đừng nói là sân, ngay cả phòng cũng vô cùng chật, nghĩ đến chỗ này, cô ta đi chầm chậm vào sân, nhìn xung quanh một chút: "Cô, Cẩm Hoa đâu rồi?"

Mạc Văn Tú bật nước, rửa tay, cười nói: "Cẩm Hoa đang ngủ trưa, mỗi ngày nó đều phải ngủ một giấc trưa."

Bên cạnh Thẩm Thận Ngôn và Thẩm Thắng Âm lén nhìn Mạc Cẩm Duyệt, thấy người tới là người mình không quen biết, lại tiếp tục làm bài tập.

Mạc Cẩm Duyệt à một tiếng, nhếch miệng một cái: "Cô, sao cô cũng đi theo quân?"

Mạc Văn Tú cầm ra một cái ghế cho cô ta, để cho cô ta ngồi, thấy Mạc Cẩm Duyệt đã ngồi xuống rồi, bà mới ngồi theo nói: "Đây không phải là do Cẩm Hoa mang thai nhưng lại không có ai chăm sóc, cô đến đây chăm sóc con bé mấy tháng."

Mạc Cẩm Duyệt nghe nói quan hệ của Trịnh Cẩm Hoa và mẹ chồng không tốt, bây giờ thấy cô mang thai mẹ chồng cũng không đến chăm sóc, nghĩ đến lời đồn kia cũng là sự thật.

Cô ta nói: "Mẹ chồng của Cẩm Hoa sao không đến chăm sóc cho cô ấy? Thế nào lại để cho cô đến? Cô không sợ anh ba chị ba không vui sao."

Mạc Văn Tú không muốn nghe cô ta nói như vậy, cười nói: "Cháu còn không biết tính tình của anh ba chị dâu ba của cháu sao? Sao bọn nó có thể so đo nhiều như vậy. Lại nói, từ nhỏ Cẩm Hoa không lớn lên ở bên cạnh cô, con bé là có chỗ khó xử, cô phải tới giúp đỡ."

Mạc Cẩm Duyệt nhếch miệng: "Vẫn là Cẩm Hoa có phúc, khi còn bé có bà nội thương, gả cho người rồi còn có cô thương."



Không giống cô ta, cho dù có quan hệ tốt với mẹ chồng, cũng là kết quả cô ta tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, mặc dù mẹ ruột thương cô ta, nhưng cũng không bỏ được em trai đến đây chăm sóc cho cô ta, hơn nữa mẹ chồng cô ta ở chỗ này, nếu mẹ cô ta thường đến cũng có chút không thích hợp.

Lời này, Mạc Văn Tú không biết trả lời như thế nào, trong lòng bà cũng buồn bực, từ nhỏ mẹ mình trọng nam khinh nữ, chuyện gì tốt cũng là của em trai, không có đạo lý khi mình lập gia đình, sinh con gái, mẹ lại đau lòng cho mình, còn đổi con mình với con gái của em trai, vì để cho con gái mình có thể sống tốt.

Mạc Cẩm Duyệt nhìn bà một cái, thấy bà không nói lời nào, trong lòng không biết mùi vị gì, lúc nhỏ cô cũng thương cô ta, nhưng bây giờ hình như trong lòng cô đã thương Cẩm Hoa nhiều hơn rồi?

Cô ta nói: "Buổi sáng bà nội có gọi điện thoại cho cháu, nói Cẩm Hoa theo quân cũng không nói cho bà ấy biết tiếng nào, bà nội vô cùng lo lắng, bảo Cẩm Hoa gọi điện thoại lại cho bà nội, cũng để cho bà nội yên tâm."

Mạc Văn Tú vỗ bắp đùi: "Mấy ngày nay bận rộn nên quên mất. Đợi một lát Cẩm Hoa tỉnh ngủ rồi, cô sẽ để con bé gọi điện thoại về.”

Nhà mẹ bà ở trong khu người thân của xưởng dệt trên trấn, vẫn có điện thoại.

Mạc Cẩm Duyệt gật đầu một cái, lại nói: "Nếu không cô đi đến nhà cháu ở hai ngày?"

Mạc Văn Tú đứng lên: "Cháu ăn trái cây không? Cô gọt táo cho cháu?"

Mạc Cẩm Duyệt lắc đầu, nhưng Mạc Văn Tú vẫn cầm một trái táo lên gọt, vừa gọt vỏ táo vừa nói: "Khi nào cũng có thể đi đến nhà cháu, nhưng bên này Cẩm Hoa không thể không có cô, cô còn phải nấu cơm cho mấy đứa nó nữa."

Mạc Cẩm Duyệt ngẩn ra, sắc mặt có chút cứng ngắc: "Cẩm Hoa không thể nấu cơm sao?"

Mang thai nấu cơm vẫn có thể chứ? Cô ta cũng mang thai, giặt quần áo, mua đồ ăn nấu cơm, quét dọn nhà cửa, chăm sóc ba đứa bé, cái gì Cẩm Hoa cũng không làm?

Mạc Văn Tú nói: "Cô thấy con bé vác bụng bự đi nấu cơm thì rất lo lắng, còn mấy đứa bé cần chăm sóc nữa, chỗ nào có thể rời đi được chứ?"

Bà còn chưa nói hết, từ nhỏ con gái đã không chịu khổ, bây giờ lại mang thai ba, cần phải cẩn thận chăm sóc.